Chương 1: Tôi không muốn trở thành người mà tôi ghét

Thần tượng nổi tiếng Hoắc Kiến Hoa sẽ tham gia biểu diễn vào tối mai tại Thất Khỏa Tùng, người hâm mộ đã đổ xô đến sân bay để đón họ. Với tư cách là tiền tuyến “Tỷ”_vợ cao cấp của Hoắc Kiến Hoa mang theo máy ảnh và đi ra ngoài.

Sau khi lên xe, tôi lướt Weibo và thấy rằng “Thịnh” lại xuất hiện trên mục tìm kiếm nóng.

Nếu muốn nói ngôi sao bị ghét nhất làng giải trí là ai thì chắc chắn không ai khác là Tiêu Hoa Thịnh.

Bông hoa nhỏ này, người được mệnh danh là “Em gái nhỏ của Hoắc Tư”, ra mắt với tư cách là một chương trình thực tế ngoài trời và không có bất kì tác phẩm đại diện nào, và sau đó bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là một người hoàn hỏa.

Ngay từ ban đầu vốn đã không có liên quan gì đến Hoắc Kiến Hoa.

Một người là thần tượng lượng truy cập hạng nhất với hơn 70 triệu người hâm mộ trên Weibo, người còn lại là người mới không có tác phẩm đại diện nào, ngoại trừ cùng một công ty môi giới tám điểm không thể đυ.ng hàng.Công bằng mà nói, những người hâm mộ Hoắc Kiến Hoa khắp làng giải trí thực sự không hề để ý đến cô em út này.

Không phải là cà kê, xé xác cô bằng được xóa đói giảm nghèo!

Điều tồi tệ là Hoắc Kiến Hoa được mời làm khách mời trong tập thứ tư của chương trình tạp kỹ này.

Cô em gái nhỏ này đã sống đúng như mong đợi và đã giơ móng vuốt của mình với Hoắc Kiến Hoa. Các nhân viên đã thông báo rằng Hoắc Kiến Hoa bị bệnh vào buổi ghi hình kết thúc.

Điều này đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Fan của thần tượng giao thông liệu có gây lộn với nhau không? Trực tiếp đưa người mới này lên đầu danh sách tìm kiếm nóng.

Cư dân mạng ăn dưa bở trong một ngày về cơ bản đều biết rằng có một người giống như Thịnh Kiều.

Ty nhiên, cô em gái nhỏ này không những không những không tránh xa Hoắc Kiến Hoa mà ngược lại bắt đầu buộc chặt Hoắc Kiến Hoa lại khuấy động sức nóng và thông báo về scandal không ngừng vang lên.

Người hâm mộ tức giận đến mức mắng Thịnh Kiều, cứ như vậy ngày này qua ngày khác Thịnh Kiều không có tác phẩm mới bị fan của Hoắc Kiến Hoa biến thành bông hoa nóng bỏng …

Chờ đã? Người hâm mộ choáng váng, chúng ta có bị lợi dụng không?

Vâng, Lương Tử Thành là như thế này.

Thịnh Kiều đã trở thành cuộc sống thường ngày của những người hâm mộ Hoắc Kiến Hoa, Thịnh Kiều dường như đnag định đi con đường đỏ đen đến cùng. Sau đó, tham gia một vài bộ phim cổ trang, ngoại hình cũng đủ đẹp nhưng diễn xuất thì quá tệ, xếp hạng ở mức trung bình.

Đời này không thể loại bỏ hết vết nhơ, phải không? Công ty môi giới Tinh Diệu lần nữa lại dung túng cho nhóm của Thịnh Kiều càng làm cho truyền thông Tinh Diệu trở thành cái tên nóng trên các tìm kiếm một lần nữa.

Sức chiến đấu của người hâm mộ Hoắc Kiến Hoa có thể nói là khó có thể đánh bại trong toàn bộ làng giải trí, trong đó nổi bật là Trạm Trạm, em gái của Dĩ Chính Cung là một trong những người giỏi nhất.

Vào lúc này,một trong số họ Kiều Triển Chính đang theo dõi cuộc tìm kiếm nóng nhất với vẻ chế nhạo, đằng trước điện thoại của người lái xe vang lên. Hắn vừa nghe vừa bật xi nhan bên phải rồi phóng xe trên cao, Kiều Hống ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, đang muốn nói lái xe dừng nghe điện thoại thì một loạt còi đột ngột vang lên ở đoạn đường phía sau.

Kiều Triển không kịp phản ứng gì, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, đuôi xe bị hất ngược lên, Kiều Triển bay về phía trước, trên tay ôm chiếc xe vừa mua ở nước ngoài chưa sử dụng qua ống kính.

Trời đất quay cuồng, chỉ có một suy nghĩ.

Thật tiếc khi phải chết trên con đường đuổi theo những vì sao.

******

Tỉnh dậy trong bệnh viện.

Không chết, thật tốt quá.

Kiều Triển chật vật ngồi dậy, phòng bệnh trắng như tuyết không một bóng người, nhìn quanh một vòng không thấy đống thiết bị chụp ảnh trị giá hàng trăm nghìn đo la của mình. Trên mu bàn tay nhỏ giọt, cô bấm chuông gọi y tá.

“Túi của tôi đâu? Chỉ là cái màu đen với thiết bị máy ảnh”

“Xin lỗi, tôi chưa nhìn thấy chiếc túi mà bạn nói đến”

Kiều Triển có vẻ hơi lo lắng và ra hiệu tả nó: “Nó chỉ lớn thế này, tôi đã niêm phong nó rồi, bạn có thể giúp tôi tìm được không?”

“Thật sự không phải.” Y tá của anh ấy giọng điệu không được thân thiện cho lắm và anh ta liếc nhìn cô, “Cô Thịnh, khi cô được đưa đến bệnh viện không có gì bên người cô. Nếu cô không tin tôi, cô có thể hỏi người đại diện của mình.”

Kiều Triển do dự một lúc rồi hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”

“Cô Thịnh”

Kiều Triển đột nhiên rùng mình, toàn thân nổi da gà, cô hỏi lại một cách khó khăn: “Thịnh cái gì”

“Thịnh Kiều. Cô Thịnh có phải có chỗ nào không thoải mái? Tôi sẽ gọi bác sĩ giúp cô.”

Thịnh Kiều đảo mắt và ngất đi.

Khi anh tỉnh lại, bên cạnh anh có một người phụ nữ đeo kính gọng vàng, khuôn mặt gầy gò, gò má cao, tựa nhìn là một nhân vật quyền thế. Kiều Triển mở mắt ra để nhìn cô, nhưng không muốn nói gì cả.

Cùng đội Thịnh Kiều giằng co nhiều năm như vậy, có thể không biết người địa diện của cô ấy là Cao Mỹ Linh sao?

Thấy cô đã tỉnh lại, Cao Mỹ Linh nhíu mày, giọng điệu không nhẹ nhàng, hỏi cô: “Tốt hơn chưa?”

Kiều Triển nhắm mắt quay đầu lại, không để ý đến cô.

Cao Mỹ Linh đẩy cô, “Còn khó chịu gì nữa? Cô sẽ được xuất viện sớm,mọi thứ cần kiểm tra lại lần nữa.”

Kiều Triển thấy trong lòng có hơn 10.000 con ngựa cỏ và bùn, khó khăn cất tiếng nói: “Anh đi ra ngoài trước, tôi muốn yên lặng.”

“Thịnh Kiều, chương trình trò chuyện cuối cùng tôi giành cho anh sắp được ghi hình trong một giờ nữa, anh có chắc chắn im lặng ?

Kiều Hiểu: “….

Đây nhất định là mơ, đây là mơ. Chúa ơi, tôi không muốn trở thành người mà tôi ghét nhất!

Kiều Triển nhắm mắt và lắc đầu nguầy nguậy, Cao Mỹ Linh mất kiên nhẫn và nhấc chăn bông lên.

Thịnh Kiều, em có bị lừa không? Tôi đã phải suy nghĩ nhiều như thế nào để gỡ chương trình trò chuyện đó xuống, nếu không muốn đi thì anh sẽ không đi?” Cao Mỹ Linh sốt ruột nói, “Mau đứng dậy, đi tắm rửa. Khuôn mặt của bạn, Orange sẽ sớm ra mắt.”

Orange là nhà tạo mẫu của Thịnh Kiều.

Kiều Triển vẫn chưa chấp nhận sự thật này, “Tôi không…”

Cao Mỹ Linh nhìn anh ta một cách nghiêm khắc, không dám nói phần còn lại. Cuối cùng, tôi biết tại sao đội của Thịnh Kiều lại gặp khó khăn như vậy, và đặc vụ này quá hung dữ.

Orange nhanh chóng mang theo một chiếc túi 3 ngăn, “Chị Kiều Kiều, chị không sao chưa? Nghe nói chị bị tai nạn xe, tôi sợ chết khϊếp.”

Vừa nói, Cao Mỹ Linh từ bên ngoài bước vào, tay đưa một tài liệu cho cô ấy nói: “Tôi sẽ đọc lại những câu hỏi mà người dẫn chương trình sẽ hỏi tối nay.”

Kiều Triển nhìn vào tài liệu, Cao Mỹ Linh tức giận khi thấy sự chậm chạp của cô ấy và hét lên: “Tôi muốn cô ghi nhớ nó! Tôi đã nói với cô về kế hoạch, hãy làm quen với thân phận mới! Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ xem cô giải quyết thế nào!”

Kiều Triển chống lại sự sụp đổ và miễn cưỡng đọc tài liệu.

Thời gian trôi nhanh quá, Orange chỉ trang điểm nhẹ cho cô ấy. Khi vào phòng tắm, cô ngây người nhìn khuôn mặt mình từng ghét nhất trong gương.

Khuôn mặt thật nhỏ, cái tát thật to, làn da cũng tốt, sắc nước hương trời, đẹp không tỳ vết, nếu không có vật chất màu đen trước đây, đây có lẽ là một gương mặt tình yêu nam nữ.

Cao mỹ Linh ở bên ngoài hét vào mặt cô: “Cô sẵn sàng chưa? Đi ra nhanh và chuẩn bị đi.”

Kiều Triển cam chịu theo họ đến trường quay.

Trong lúc ghi hình chương trình, đầu óc cô rối bời, may mắn là người dẫn chương trình có nền tảng vững chắc, cô đã trả lời thuộc lòng theo kịch bản, cuối cùng hoàn thành chương trình mà không gặp rủi ro gì.

Không có lịch trình vào ngày mai và ngày kia, Cao Mỹ Linh thẳng mặt giảng bài cho cô, và sau đó yêu cầu trợ lý đưa cô về nhà.

Khi xe chạy trên đường, Kiều Triển đã ngồi phịch ở hàng ghế sau, anh nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Tất cả các giác quan đều có thật.

Cô ấy đã trở thành Thịnh Kiều.

Tôi không biết tại sao điều này lại xảy ra, nhưng điều quan trọng nhất lúc này là tìm cách thay đổi trở lại chính mình. Chiếc xe tăng tốc hết mức và đưa cô đến nơi Thịnh Kiều sống. Sau khi vào nhà, đóng cửa và bật đèn, Kiều Triển giật mình với cách bài trí của căn nhà.

Căn phòng thực sự chống rỗng. Ngoại trừ sinh hoạt cần thiết và trang bị trong nhà, không có thứ gì khác, lộ ra một không gian lạnh lùng.

Cô nhìn xung quanh, căn nhà hai phòng không lớn, trang trí rất đơn giản, thật giống nơi ở của một nữ minh tinh.

Sau khi đi thăm nhà, tôi thay quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang rồi bắt taxi ra ngoài.

Đó là địa chỉ nhà của bạn.

Gia đình Kiều Thị không phải là một gia đình giàu có nhưng cũng là một gia đình có điều kiện. Ông Kiều bắt đầu kinh doanh bất động sản từ những năm đầu và Kiều Thị hiện là một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Bà Kiều là một họa sĩ người Hoa nổi tiếng ở Trung Quốc nhưng vì bẩm sinh yếu ớt, chân đi lại không thuận tiện, bà phải ngồi xe lăn quanh năm.

Kiều Triển còn có một người anh trai sinh ra ở khoa luật và hiện là một luật sư kinh tế có tiếng trong nghề luật.

Cả nà là nhất, chỉ có cô là theo đuổi sao.

Tất cả đều rơi nước mắt khi tôi nói quá nhiều, và tất cả là vì Hoắc Kiến Hoa quá mê người.

Xe sẽ nhanh chóng đưa cô ấy đến đó.

Kiều Ứng vội vã bước vào, nhưng bị bảo vệ chặn lại sau vài bước. Trong một cộng đồng cao cấp, tất cả các lượt truy cập phải được đăng kí, chưa kể cô ấy còn đội mũ và đeo kính râm vào buổi tối.

Kiều Triển không còn cách nào khác, lấy chứng minh thư ra và điền thông tin thăm khám, nhân viên bảo vệ liếc nhìn vài cái rồi lẩm bẩm: “Thịnh Kiều? Đó không phải là nữ minh tinh

sao?”

Nàng không dám ngẩng đầu, chập choạng tiến vào

Quen thuộc với cánh cửa và con đường dẫn đến nhà riêng của anh ta, biệt thự một gia đình, đèn ở cửa bật sáng, đèn phòng khách được bật, rèm kéo một cửa, bạn chỉ có thể nhìn thấy cảnh trong căn phòng.

Ông Kiều đang ngồi trên ghế sofa đọc báo và bà Kiều đang cắt táo trên chiếc xe lăn bên cạnh họ.

Cơ thể bạn đã tỉnh chưa?

Kiều Triển có chút áy náy muốn nhìn rõ hơn, mới vừa đi về phía trước vài bước, của đột nhiên từ bên trong mở ra, một người đàn ông đi dép lê, xách rác đi ra.

Nhìn thấy bóng dáng len lén trong bụi hoa trước của, anh ta lập tức hỏi: “Là ai?”

Kiều Triển giật mình, nhưng chưa kịp trả lời, người đàn ông đã hung hăng tiến lại nắm lấy cánh tay cô. Với sức lực to lớn, Kiều Triển đột nhiên hét lên: “Kiều Vũ, anh làm em đau!”

Chính là anh trai cô đến.

Nghe thấy bên kia gọi tên mình, coi như đã biết rõ, Kiều Vũ thật sự buông tay, nhìn cô vài lần rồi hỏi: “Cô là ai? Làm gì mà đến nhà tôi muộn như vậy?

“Đó là của Kiều Kiều, tôi nghe nói hôm nay cô ấy gặp tai nạn xe hơi, tôi muốn đến gặp cô ấy.”

Cô ấy đã đoán được chuyện sau đó Kiều Vũ sẽ hỏi:

_Cậu là bạn học của Kiều Kiều, sao cậu không gọi hay gõ cửa để vào?

Cô cũng nghĩ cách đối phó:_

Bởi vì trước đó cô đã có những lời nói thô lỗ với thần tượng của mình_Hoắc Kiến Hoa, lại bị Kiều Triển chặn đường, cô chỉ dám đánh lén.

Kiều Triển khen ngợi sự thông minh và hóm hỉnh của anh ấy.

Bất ngờ, Kiều Vũ liếc nhìn cô và hỏi một cách kỳ lạ: “Kiều Triển là ai?”

Kiều Triển gần như nhảy dựng lên “Em gái của anh!”

Kiều Vũ nói: “Sao em vẫn chửi?”

“Không, không, ý tôi là Kiều Triển là em!”

Sau đó, cảnh giác đã biến mất trong mắt Kiều Vũ lại quay trở lại, “Em gái tôi đến từ đâu. Nói cho tôi biết, cô là ai?”

Ông Kiều đi ra, đứng ở cửa và hét lên, “Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?”

Kiều Vũ nhìn chằm chằm vào Kiều Triển mà không nhìn lại: “Đã bắt được một tên trôm.”

Kiều Hiểu trông lo lắng không thể làm được: “Tôi không phải là trộm! Tôi đến đây thăm Kiều Triển!”

Ông Kiều thấy cô là một cô gái, dáng người gầy gò, nhìn thế nào cũng không giống một tên trộm, ấm ức nói: “Đã bạn tìm sai chỗ? Chúng tôi đã không gọi đến đây. Kiều Hiểu thấy nó.”

Kiều Triển giống như bị đánh đòn cảnh cáo, cô có chút đứng không cững, cô vô thức nắm lấy tay của Kiều Vũ. Bất ngờ, Kiều Vũ né sang một bên, Kiều Triển loạng choạng ngã xuống đất.

Đầu óc ong ong, cô vươn tay nắm lấy quần của Kiều Vũ, ngẩng đầu lên, khó khăn nói: “Kiều Kiều, Tiểu Kiều, anh luôn mắng em ấy là đồ ngốc đuổi theo sau, em gái anh…”

Kiều Vũ nhăn mặt cau mày, ông Kiều đã đến gần, “Tiểu Vũ mau đỡ cô ấy dậy xem có nên đưa cô ấy đến bệnh viện không.”

Kiều Vũ ngồi xổm xuống ngiêng đầu nhìn cô vài lần, cảm thấy khuôn mặt này là có chút quen thuộc, vừa nghĩ, ông Kiều đã vỗ vào sau đầu cậu, “Thằng nhóc hôi thối! Mau đỡ nó lên!”

Kiều Vũ vừa đưa tay ra, không ngờ người trước mặt lại như vậy. Đột nhiên khóc lóc làm nũng, “Ta không muốn ngươi giúp! Ngươi giả bộ không biết ta! Ngươi đừng đυ.ng vào ta!”

Tối hôm đó ở đâu ra bệnh tâm thần à?

Kiều Vũ miễn cưỡng nói với ông Kiều: “Chúng ta gãy gọi cảnh sát trước, xem ra ở đây có vấn đề.” Anh chỉ vào đầu mình.

Ông Kiều gật đầu và định rút điện thoại di động ra để gọi cảnh sát thì một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên “Cô ấy là bạn tôi”

Kiều Vũ và ông Kiều đồng thời quay lại nhìn và người con trai đnag chạy đem trong trang phục thể thao chậm rãi tiến lại gần, nâng vành mũ lên, lộ ra một đôi mắt lãnh đạm.

Kiều Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra anh: “Hoắc Kiến Hoa?”

Anh gật đầu nhìn Kiều Kiều vẫn đang ngồi trên mặt đất khóc lóc, “Cô ta đến quấy rầy anh.” Nói xong , anh ngồi xổm xuống. Đỡ lấy cánh tay của Kiều Kiều, “Đi thôi.”

Kiều Kiều đang khóc rất dữ dội, cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc và xa xăm nhất hiện ra trước mắt cô với đôi mắt đẫm lệ, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng.

Hoắc Kiến Hoa đã lợi dụng tình hình để đỡ cô ấy dậy và đưa Kiều Triển đi, cô ấy vẫn còn đnag trong trạng thái bàng hoàng.

Cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất ở đại lộ bóng cây, Kiều Vũ cuối cùng cũng nhận ra cô gái đó… hình như là Thịnh Kiều?