Những Người Con Gái Đi Ngang Qua Đời Tôi

4.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ttruyện có tới 95 % là sự thật ngoại trừ như những cái vặt vãnh siro không nhớ chinh xác nhưng cũng mong là siro cố gắng hết sức vậy. Thấm thoát thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ mới đây cũng đã 7 năm …
Xem Thêm

Chương 8
sau khi gõ xong chap mới nó đi ngủ tranh thủ lấy lại sức cả đêm hôm qua thức – đang say giấc nồng tiếng chuông điện thoại di động của nó reo ầm ĩ – quái giờ này ai lại gọi vào số đt chính của nó nhỉ

( nó có 2 số đt- một số là công việc – còn số kia thì nó dành cho bạn bè thân thiết – với gia đình )

” alo ” tiếng ngái ngủ của nó trả lời qua điện thoại

im lặng không thấy ai trả lời – nó bực bội tắt dt vừa tắt nó vừa chửi rủa khốn nạn -” đυ. má đang ngủ mà cũng không yên ”

vừa lấy cái gối đè lên đầu cố gắng chợp mắt một tí lại cái số đt đó

” alo ” nó gằn giọng

” anh hả ” – tiếng nhỏ khẽ khàng qua đt làm nó vội vàng ngồi bật dật

” ai zậy ” nó vội vàng hỏi lại cho chắc chắn – chắc nó mơ ngủ đã lâu lắm rồi cái giọng nói quen thuộc đó có còn gọi nó nữa đâu

chắc lại suy nghỉ ngày nào cũng ráng nhớ lại kỉ niệm nên nó mơ thôi

” Xuân nà ” -tiếng nhỏ ngập ngừng làm nó tỉnh ngủ hẵng lần này nó chắc chắn 100% là em – tại sao em lại gọi cho nó khi nó đang bắt đầu viết hồi ký

” ah gọi tui có gì không ” nó lạnh nhạt trả lời – che giấu cái cảm xúc thật của nó – nó cố gắng cắn chặt môi để cảm xúc không lấn át con người nó

thời gian trôi qua lâu rồi mà sao nó vẫn còn đau – hay là nó không thể quên được nàng – vết thương lòng của nó lại nhói lên – nó cứng rắn là thế – nó đi qua cuộc đời của bao nhiêu người con gái rồi nhỉ ? tại sao ?

” giờ anh rảnh không đi uống cà phê nói chuyện chúc xíu được không ?” nhỏ vẫn cứ nhẹ nhàng đều đều mà sao giọng nhỏ có vẻ như thổn thức lại khan khan thế nào – cái giọng dịu ngọt nhẹ nhàng ngày xưa của nó đâu rồi

giọng nói làm nó vẫn mỉm cười khi trò chuyện qua đt đâu rồi

” uh đợi tui tí – mới ngủ dậy – bà chạy qua quận 1 đi – ah ra quán Sao uống đi cho đẹp ” nó không dám gọi nhỏ bằng em – uh thì sao – nó có quyền gì gọi nhỏ bằng em nữa

mà nó cũng không muốn gọi nhỏ là em nó sợ cái cảm giác đó – cái cảm giác gợi lại vết thương cũ

Tất cả chỉ còn là quá khứ

Một quá khứ không thể nào quên

Hãy cố gắng quên anh đi….

Chúc em hanh phúc !

Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người

Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa

Vì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi này

Vì sao khi xưa em đã nói không cần anh

nó lặng lẽ bật bài hát Vì sao của Khởi My lắng nghe – vì ngay từ khi cái bài này ra đời nó đã nghe hàng trăm hàng tỉ lần rồi – tất cả chỉ là những câu hỏi vì sao ? vì sao ? vì sao? cứ nghe bài hát làm con tim nó bật khóc – thổn thức .

nghe xong nó cũng quyết tâm đi gặp nhỏ một lần – lần gặp nhỏ sau cùng cũng mấy năm về trước rồi .

mặc quần tây áo sơ mi đóng thùng đứng ngắm nó trước gương nó thảng thốt giật mình – thời gian đáng sợ thật – ngày xưa thì sợ quần tây áo sơ mi cắm thùng – còn bây giờ thì đi đâu cũng cắm thùng haizz điệu đà xịt thêm tí dầu thơm .

mở cổng dắt xe ra lòng nó với bộn bề câu hỏi trong lòng – tự lúc nào mà nó lại như thế – cuộc sống thời gian cơm áo gạo tiền làm nó như già đi nó cũng cảm nhận được như thế thời gian ơi mang nó về lại đầu năm cấp 3 đi – xin thời gian lãng quên nó ở đó mãi mãi

phóng xe tới nơi tự dưng nó đảo mắt nhìn qua hàng atila dựng ở quán –

” ah – anh Minh dạo này không ra đây nữa zậy – để đó em dắt xe cho ” thằng dắt xe vội vàng nói với nó nó cũng chẳng quan tâm để thằng nhỏ dắt xe nó đảo mắt nhìn hàng xe

” 53 – 52 – 51 – sao toàn biển sài gòn không zậy – sao không có chiếc nào 79 ta ” nó đảo mắt thêm lần nữa cho chắc chắn

reng reng – đt nó reo lên nó vội vàng bắt máy

” vào đi đi thẳng rồi rẽ phải thấy không em ngồi chỗ đó đó ” nhỏ nói nó – thì ra nhỏ lựa chỗ có thể nhìn ra ngoài để có thế thấy nó

cũng có thế nhỏ nhớ nó chăng – mà chắc không đâu nếu nhớ nó thì tại sao hồi giờ không bao giờ nhỏ gọi cho nó

chắc đứa vào box truyện bép xép với nhỏ đây

nó chậm rãi bước vào quán đi ngang qua mấy con nhỏ phục vụ cứ nhìn nó châm châm – ( nhiều người nói nó giống hàn quốc – sát gái ghê gớm ) làm nó ngại ngùng

bình thản kéo ghế ngồi đối diện nhỏ nó nhìn thẳng vào mặt nhỏ – cái nhìn trực diện đầy gai góc của nó – ( cái này là đi làm nhiều nó rút kinh nghiệm – chỉ cần nhìn thẳng vào mắt người đối diện nó cũng có thể đoán gần đúng người đối diện suy nghỉ gì )

nó nhìn xoáy vào em làm em bắt gặp ánh mắt nó phải lảng tránh đi chỗ khác

con nhỏ phục vụ ngơ ngác mang menu ra cho nó gọi món – nó mỉm cười với nhỏ phục vụ làm nhỏ đỏ mặt tự dưng nó cảm giác hình như em khó chịu với cái thái độ của nó

xin lỗi mà có ai biết một thằng quản lí như nó một đêm phải nói chuyện hay cụng ly với bao nhiêu người không ? – một đêm nó phải mỉm cười với biết bao nhiêu người đẹp cũng cười xấu cũng cười già cười – trẻ nó cũng phải cười. nụ cười mà nó học được có thể nói là khá đẹp

ah cho anh ly sinh tố bơ nha – nó nhẹ nhàng nói làm nhỏ cũng khá ngạc nhiên chắc nhỏ ngạc nhiên cái giọng khô khan gằn gọng ngày xưa của nó đâu – sao giờ nó dịu dàng thế – thỉnh thoảng nó cũng muốn khô khan như ngày xưa nhưng chắc là khó có thể – thời gian đã làm chai sạn nó dần dần

xin lỗi em – đã làm em thất vọng

nó lại im lặng nhìn nhỏ – khuôn mặt bầu bĩnh ngày xưa nay cũng như xưa nhưng hình như hóp đi thì phải – hình như e già đi thì phải – sao nó muốn béo má em quá –

2 đứa im lặng nhìn nhau – ngón tay nhỏ cứ mân mê cái ly cà phê sữa

ngày xưa em ghét uống càphe em nói cà phê uống nổi mụn xấu da

vậy đâu chỉ có mình nó thay đổi

con nhỏ phục vụ bưng ly sinh tố ra cho nó – nhỏ phục vụ nhẹ nhàng để ly nước xuống vẫn chăm chú nhìn 2 đứa nó – chắc con nhỏ đang nghĩ 2 đứa này chắc lại iu nhau rồi giận nhau đây

” zậy hôm nay bà gọi tui ra có chuyện gì zậy ” nó nhẹ nhàng hỏi nhỏ – vẫn không thay đổi xưng hô làm nhỏ khá ngạc nhiên

anh xin lỗi nhưng anh không muốn con tim mình lại một lần nữa rỉ máu nếu đã dứt khoát được thì hãy cố gắng dứt khoát luôn em nhé

” ah uh – chuyện cũng khó nói ” nhỏ ngập ngừng nói

” anh lập nick mrsiro phải không ? ” nhỏ hỏi thẳng nó – làm nó cũng không ngạc nhiên lắm

” uh – sao bà biết “- nhỏ thì xưng hô em với nó – còn nó vẫn cứng rắn bà với tui . bản tính của nó là zậy – dù bên ngoài có cố gắng thay đổi nhưng có những cái không thây đổi – cái tính cố chấp của nó vẫn không thay đổi chắc có chết cũng không thay đổi

nhỏ bắt đầu rơm rớm – làm nó muốn lao tới ôm nhỏ quá – nếu ngày xưa thì chắc là nó đã ôm nhỏ vào lòng .

chắc nhỏ lại đề nghị nó thôi không viết về nhỏ nữa đây mà nó tự đoán rồi suy ra

” tại sao ?” nhỏ hỏi câu như vô nghĩa – làm nó cũng không biết trả lời

” tại sao gì ? ” nó hỏi lại

” có nhất thiết anh phải đào bới lại quá khứ không ” nhỏ hỏi mà nước mắt rơi xuống

nước mắt của người phụ nữ là vũ khí hủy diệt ghê gớm nhất đối với người đàn ông – nó có thể làm người ta yếu mềm rồi hủy diệt cái cá thể đó từ trong ra ngoài

” ah uh thì rảnh nên tui viết lại hồi kí cuộc đời của tui ah mà ” nó vẫn cố gắng nén chặt cái cảm xúc của nó

” tưởng chuyện gì – chứ uh tui viết hồi kí cuộc đời tui đó ” nó lên tiếng

” em tưởng anh quên hết rồi chứ ? ” thoáng chốc tự dưng nó có cảm giác nhỏ vui lên thì phải

” sặc mấy cái đó sao quên “- nó nói tiếp ” ah mà chắc bà không biết chứ có mấy cái người ta dù làm cả trăm lần nhưng đôi khi cũng quên – nhưng có những thứ dù chết bà cũng không quên được đâu – huống hồ ” nó bỏ lững câu nói cho nhỏ tự suy đoán .

” zậy thôi ha – tui về chuẩn bị sửa soạn rồi đi làm nữa hôm nay thứ 6 nên Bar tui quản lý đông lắm- bữa nào rảnh dẫn bạn vào tui mời heng ” nó nói như tìm cách trốn thoát – trốn thoát cái hiện thực khốn nạn – em ngồi đó nhưng nó không thể ôm em vào lòng được

nó đứng dậy nhỏ vội vàng ” em còn một câu hỏi thật lòng mong anh trả lời nghiêm túc ” nhỏ nói với cái vẻ nghiem trọng

nó sẵn sàng đón chờ bất kì câu hỏi nào kể cả chuyện lương bổng – trai gái

” anh có còn em như ngày xưa không ” nhỏ hỏi nó

nó không nói móc bóp ra để tờ polyme xuống bàn trả luôn tiền nước cho em sẵn bo cho nhỏ phục vu mặc dù ly sinh tố từ đầu buổi có uống gì đâu

nó quay đi mặc dù biết em đang chờ câu trả lời của nó – ah uh thì nó không có trả lời đâu – nếu nó trả lời em thì chắc là nó phải tát em một cái vfi ngày xưa – ngày xưa vì em mà nó phải chia tay – vì em không một lời giải thích

nếu em có đọc chap mới của anh thì anh xin nói

” trong cuộc đời này – người con gái mà anh yêu nhiều nhất trọn đời là em ”

Bình Luận (1)

  1. user
    Phúc (4 năm trước) Trả Lời

    Ủa s tới đây ngừng r a :(( e đọc từ năm lớp 10 tới h là 23t r a k viết tiếp hả

Thêm Bình Luận