Chương 22
nhỏ giận nó quá bỏ vào trong nhà không thèm nói với nó làm nó bối rối hix hix thiệt là số khổ mà ông trời vốn không thương người tài hoa chỉ còn thằng anh họ của nhỏ đứng với nó như trời trồng làm nó cũng ngại ngại không biết nên nói gì hix hix khổ quá
” em xin lỗi anh ” nó lại lí nhí xin lỗi thằng bé một lần nữa
” thôi dù gì chuyện cũng qua rồi cậu đừng xin lỗi tớ nữa ” thằng bé nói sao nó cảm giác anh họ của nhỏ hiền quá ( tới bây giờ lại là bạn thân của siro ấy – hiền đến nỗi bị bắt nạt mà vẫn cười mà bái phục luôn )
” thôi tớ vào đây – cậu cũng về nhà đi tối rồi kìa ” Tuấn nhắc khéo làm nó sực tỉnh .
” ah có gì cậu này vào nói với Xuân cho mình xin lỗi nheng ” nó bắt đúng hệ của anh họ nhỏ
” uh ” nói xong thằng bé dắt xe vào đóng cửa lại chỉ còn nó với cái xe – ngay cả bình thường thậm chí nó sắp về nhỏ lúc nào cũng ra ngoài ban công ngắm vẫy tay với nó vậy mà nó đứng đợi hoài nhỏ vẫn không ra
nó chạy xe xuống lề vặn hết tay ga chạy về nha cho nguội cái đầu – nó suy nghĩ tuần sau bắt đầu là tuần cuối cùng ở cái trường quỷ đó rồi mà giờ sao trời thiệt là
dắt xe vào nhà – đóng cửa tắt đèn đi tắm mát mẻ làm nó cũng không suy nghĩ gì được nhiều nằm một tí là nhắm mắt ngủ say liền
thứ 2 là ngày đầu tuần bé hứa cố gắng chăm ngoan – nó nhào xuống giường trước khi chuông đồng hồ kịp reo vội vàng đánh răng rửa mặt nó lại suy nghĩ không biết có nên qua nhà nhỏ rủ nhỏ đi học cùng
mà thôi chắc lại đang giận giờ thấy mặt nó nữa thôi thì cứ đi học cho chắc qua nhà nhỏ lại mới đầu tuần không khéo cả tuần nghỉ chơi là có ^^
đạp xe ngang qua quán xôi mùi xôi nếp -xôi bắp thoang thoảng thơm phức làm cái bao tử của nó thức giấc – réo rắt kêu biểu tình tay run chân mỏi làm nó dường như không còn sức lực chắc là động cơ hết pin phải xạc pin thôi – nhìn đồng hồ mới 6h10 chắc vào ăn là kịp mà kệ mẹ trễ cũng có sao đâu
” cô cho con dĩa xôi cá nha ” nó ngồi vào ghế để cái cặp trên đùi – nuốt nước miếng ừng ực không đợi lâu đĩa xôi vừa đặt xuống bàn trở nên trống không ngay lập tức đứng dậy trả tiền cảm thấy đỡ hơn hồi nãy nó tung tăng đạp xe đi học ( hồi đó ăn dĩa xôi có 2k ăn no – giờ ăn dĩa xôi 10k thiệt là )
cái tiết trời thu ở cái đất nha trang thiệt là làm con người dễ chịu hít một hơi làm nó khoan khoái nhanh chóng nó đạp tới trường – cái trường thiệt là sao nó cảm giác trường gì mà ngục tù quá u ám quá
dắt xe vào nhà để xe nó vào thẳng chỗ ngồi thân yêu – ơ hơ bạn Liên sáng nay không ăn bánh mì ah – hên quá lại bắt chước đọc báo hình như là mực tím thì phải ( không nhớ chính xác là mực tím hay hoa học trò nhưng chắc chắn một điều là tờ báo của tuần trước tại lúc sau đấy ngồi học chán quá siro mượn ngồi đọc truyện cười
nhỏ tha thướt bước vào – vẫn tà áo dài trắng ôm sát vòng eo tay ôm cặp che trước ngực – sáng nay nhỏ cài băng đô hồng trên đầu nhìn sao nhỏ dễ thương thánh thiện vậy
nhỏ bước lại đặt cặp vào hộc bàn -không thèm nhìn mặt nó nữa thiệt là cái đồ con gái gì mà giận lâu thế không biết nó nhìn trực diện – đối mặt với nhỏ – nhỏ bỏ qua bàn đối diện ngồi nói chuyện với mấy con bạn thiệt là làm nó tức tối mà
ghét nó đứng dậy bước ra ngoài nó đi vòng vòng cái sân – sân trường đã cũ có vài chỗ tróc chỉ còn đất nó cũng không biết làm gì tự dưng nó khát khô cả cổ – mới ăn xôi xong mà nó rảo bước về phía căn tin mua nước uống cầm chai nước nó nuốt một hơi là hết khoan khoái vừa uống xong thì trống trường cũng vừa đánh báo hiệu một ngày đầu tuần bắt đầu tiết học
nó rảo bước về tới lớp thì mẹ cô đã vào lớp rồi cả lớp đang chào bà già ấy nó đứng ngoài cửa lớp chết cha vì chai nước báo hại cuộc đời lãng tử rồi cầu trời bả không có dò bài hay đại loại là làm gì ngu ngu nếu nó nhớ chính xác thì cả tuần vừa rồi mọi người ngồi chép bài thì nó ngồi nhìn mọi người chép bài hoặc là vẽ bậy thỉnh thoảng rủ Liên mỏ nhọn đánh caro – đây là lợi thế ngồi bàn cuối các bạn ah
đợi các bạn yên vị bàn tọa nó cũng lò dò đứng trước cửa lớp với vẻ mặt hết sức thiên thần thánh thiện hết mức có thể – ” dạ cô cho em vào lớp ” nó nói với giọng ngân vang trầm ấm như tiếng chuông nhà thờ đêm giáng sinh ( ^^ khúc này bịa cho vui )
” uh ” bà cô chỉ uh một tiếng làm nó thở phào nhẹ nhõm – đang trên đường bước tới cái địa chỉ quen thuộc bàn cuối thân yêu của nó – chưa bao giờ nó cảm giác cái ghế nó ngồi xa thế – dường như mấy km –
” sao đây tôi sẽ kiểm tra đầu giờ ” mụ cô vừa nói sau lưng làm nó cảm giác như sét đánh ngang tai – vái trời vái ông địa cô đừng kêu nó – vì không chép bài nên không học bài nên đại loại là 2 triệu lý do nó có thể nghĩ ra
” cậu hồi nãy vào trễ tên gì lớp trưởng ” cô hỏi nhỏ – nhỏ đứng dậy – nó nhìn nhỏ với ánh mắt van nài khẩn cầu – đừng có nói – nói là không biết tên chắc là bà cô sẽ tha cho nó ah
” dạ – bạn ấy tên Minh thưa cô ” nhỏ nói với vẻ mặt hoan hỉnh – đẩy con người ta vào chỗ chết chắc làm cho nhỏ cảm giác sung sướиɠ lắm thì phải nó ngồi sát bên nhìn sang nhỏ – rồi xong thúi hẻo lấy vội cuốn tập ra cuốn vở trắng tinh còn thơm phức mùi giấy trắng chết cha giờ sao đây
” Minh lên bảng trả bài nào ” cô giáo gọi tên nó làm giật bắng người chết mẹ khi giấc mơ có thật thế là thành ác mộng
” dạ ” nó dạ một từ nặng nề – thôi thì nhét đại cuốn vở lại vào cặp quay sang nhìn nhỏ nó chỉ thầm nói : ” vừa lòng hả dạ chưa ” nó lê bước chậm chạp nặng nề cảm giác như nó cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt cảm giác nó như Lâm Xung bị đeo gông đi đầy biên ải càng cảm giác cả lớp nhìn nó – ngay cả bà giáo cũng nhìn nó với vẻ mặt
” vở em đâu ” cô hỏi nó
chó nhà em nó xé hôm qua rồi – nó suy nghĩ có nên nói như thế không ” dạ thưa cô sáng nay em dậy trễ vội quá nên em quên mang cầm theo vở ” nó trả lời bằng cái lý do dễ tin nhất – cầu trời bả đừng lục cặp nó là được hoặc em đừng lý thông cầm cuốn vở nó mới nhét lại vào cặp là được
” thế cô trừ em 3 điểm trước vì tội không có vở ” bà giáo nói tiếp
úi má ơi what the heo ? 0 điểm trừ 3 thì là bao nhiêu – đời cô lựu rồi – mẹ nó hồi sáng ăn xôi nếp chứ có ăn xôi đậu đen đâu ta nó lảm nhảm lầm bầm – chắc là mụ bán xôi trù nó chứ gì chắc là thế – thôi thì cứ đổ hết lên đầu mụ bán xôi là ok
“Minh viết cho 20 từ mới của bài hôm trước ” bà cô nói – làm nó ú ớ như bò đội nón – biểu nó viết tiếng việt thì được chứ đằng này bả đòi nó viết tiếng anh sao viết – cố gắng nhớ nó mà nó không nhớ mình mới khổ – học cũng nhiều như người ta mà chữ nó cứ càng ngày càng đội nón ra đi đúng là lực bất tòng tâm mà
nó đứng trước bảng đen vân vê cục phấn – sao cục phấn mịn màng thế nhỉ ăn cục phấn này có chết không nhỉ – bảng đen ơi sao mày to thế – nó đứng trước cái bảng – bảng đen nhìn nó bảng đen cười – nó nhìn cái bảng lệ tuôn rơi
” Liên lên bảng viết tiếp 20 từ tiếp theo cho cô ” bà cô gọi đứa tử tù tiếp theo – haha hàng xóm nhà nó đợt này là cả lũ bán muối nó vội vàng dùng phấn vạch bảng làm đôi phấn khởi ít ra nó cũng làm được cái gì đó
nó khe khẽ nhìn xuống thấy nhỏ mỉm cười lè lưỡi với nó – còn Liên mỏ nhọn thì cũng y chang như nó Lâm Xung đệ nhị con bé lết như bầu 8 tháng chưa đẻ nhưng Mỏ nhọn hơn nó được cái có vở – bà cô quay lại nhìn nó – nó cũng cảm giác cô nhìn nó -nó giả vờ đưa cục phấn lên cao giả vờ như chuẩn bị viết cái gì ấy đợi cô quay đi nó lại cho tay xuống
hay cô cho em chép bài quốc ca nhá – em chép một loáng là xong – còn 20 từ này thì em chưa biết mặt nó ra sao cả – đắn đo suy nghỉ mỏi chân chùn gối rồi mệt quá thôi thì lời tự thú trước bình minh vậy
” dạ thưa cô em chưa học bài ” nó quay mặt lại đối diện với bà giáo nói – chắc là bà giáo ở trường này cũng quen rồi nên cũng không cảm giác khó chịu cho lắm nó cảm nhận là thế
” sao không nói với cô ngay từ đầu đỡ mất thời gian của lớp ” bà giáo nói với nó – không cần nói nhiều nó biết hôm nay nó đã lãnh trứng – haizz cái trứng đầu tiên của cấp 3 báo hiệu cho cái sự học trầy trật của nó
từ đó nó rút kinh nghiệp không học bài thì lỡ cô giáo gọi lên bảng là đứng dậy nói ngay cho cô giáo kêu thằng khác cho nó lãnh trứng giống mình chứ không chẳng lẽ mình câu giờ giùm nó ( các tiểu đệ đi học bây giờ không biết có ai suy nghĩ giống mình không )
nó khoan thai bước về chỗ : ” cho tui vào chỗ cô nương ” nó nói với nhỏ – nhỏ mỉm cười khoan khoái khi thấy nó nhận trứng chắc là trả thù được cho thằng anh họ hôm qua chứ gì
ngồi xuống thấy Mỏ nhọn cũng cắm cúi viết nó chán không có việc gì làm lại nhìn ra cửa sổ nhìn bâng quơ – trong thời gian chờ đợi nó chồm qua hộc bàn nhỏ Liên lấy tờ báo hoa học trò giở mục chuyện cười để trên đùi nó đọc thỉnh thoảng nó lại hi hi ha ha ngây ngô – nhỏ quay sáng nhìn nó – nó cũng cảm giác nhỏ đang nhìn nó thế mà nó ngẩng lên nhỏ lại giả vờ quay sang chỗ khác
nó xé mảnh giấy viết cho nhỏ : ” hết giận người ta rồi hả ” nó đưa tờ giấy cho nhỏ chỉ thấy nhỏ mở ra đọc – đọc xong nhỏ xé cái lá thư cũng không thèm viết lại cho nó nhỏ chỉ khẽ quay sang liếc nó một cái sắc lẹm
Mỏ nhọn cuối cùng cũng hoàn thành công tác của mình trở về chỗ ngồi của nó với con 8 mỉm cười đắc thắng qua cười với nó – trêu ông ông đấm một phát vêu mồm nhá – vợ giận lại còn bị ăn trứng nữa mà còn cù nhây với ông
” trả tui tờ báo đây ” mỏ nhọn quay sang đòi tờ báo nó đang đọc dở
” từ từ đọc xong trả cho làm ghê ah- có tờ báo không mà cũng làm gớm ” nó vừa nói vừa chăm chú đọc mục tư vấn tình yêu chán chê rồi cũng không biết làm gì nó trả lại tờ báo cho Mỏ nhọn nó đòi ghê quá
quay sang nó khẽ vuốt nhẹ bầu má tròn trĩnh của nhỏ làm nhỏ giật mình làm nó khoái chí cười hi hi
cuối cùng ngày học cũng kết thúc – không biết hữu duyên hay là cố ý mà xe đạp của nhỏ nằm sát bên xe đạp nó cứ y như nó và nhỏ –
” dạo này má em hỏi về anh ah – thôi tối nay đừng gọi qua nhà em heng ” nhỏ dặn dò nó làm nó chột dạ – chắc là má nhỏ dạo này cũng nghi ngờ tí chút nên nhỏ mới dặn dò đây mà
” uh ” nó uh với giọng buồn thiu – nó và nhỏ cùng đạp trên con đường đầy nắng và gió rong ruổi về nhà
tình yêu học trò lúc nào cũng đẹp nhỉ – mong các bác thích chap mới của siro ^^
Ủa s tới đây ngừng r a :(( e đọc từ năm lớp 10 tới h là 23t r a k viết tiếp hả