Những Người Con Gái Đi Ngang Qua Đời Tôi

4.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ttruyện có tới 95 % là sự thật ngoại trừ như những cái vặt vãnh siro không nhớ chinh xác nhưng cũng mong là siro cố gắng hết sức vậy. Thấm thoát thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ mới đây cũng đã 7 năm …
Xem Thêm

Chương 21
ngồi ăn mãi cũng hết dĩa cơm mặc dù lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa nó đạp xe vội vàng về nhà chỉ sợ trong thời gian nó vắng mặt nhỏ gọi cho nó thì không có nó ở nhà

nó vào nhà mở cửa bật tivi lên coi – lúc ấy tivi chỉ có 4 đài ah vtv1 – 2 – 3 với lại Ktv hết thế mà nó bấm chuyển kênh cứ như truyền hình cáp bây giờ vì thực sự nó có coi tivi đâu bật lên cho có tiếng người thôi

reng reng – tiếng điện thoại nhà nó kêu

” alo” nó chỉ alo một tiếng nó đang bực bội

” ti hả mày ” tiếng ông già nó bên điện thoại

” dạ ” nó lại dạ – nó chỉ mong ông già nó nói nhanh nhanh tí rồi cúp máy chứ lỡ nhỏ gọi lại thì mắc công máy bận nhỏ không gọi được cho nó

ông già chỉ gọi về hỏi nó ăn uống chưa rồi lại cúp máy chắc lại đang nhậu nhẹt gì đây mà nghe tiếng ổng ngà ngà rồi haizz

nó chán tivi quá không có gì coi nó lại bật máy tính lên chơi sammurai cho đỡ chán vậy – nó ngồi gõ sammurai như mấy đứa nhỏ chơi audition nghe tụi nhỏ gõ audition mà xót bàn phím thay cho các cô chú chủ tiệm nét

reng reng – điện thoại nhà nó reng lên lần nữa – nó mong là nhỏ gọi nó đang muốn hỏi nhỏ một triệu câu hỏi

” alo dạ cho cháu gặp Minh ah” tiếng nhỏ bên đầu dây làm nó sung sướиɠ nhưng thực sự nó hơi khựng lại ngoài cái sung sướиɠ đó nó cảm thấy bực bội – nó cảm thấy ngột ngạt

” có gì không ” nó trả lời làm cho nhỏ chắc là chưng hửng lắm đây

” ủa anh hả – sao tự dưng nói gì kì zay – hồi nãy anh gọi cho em kêu em gọi lại mà ” nhỏ bắt đầu nói qua điện thoại chắc là cô không biết tôi mới thấy gì chứ gì chắc cô nghỉ tôi là thằng ngu phải không xin lỗi nhá cô nhầm rồi tôi thấy tất cả nhá tôi đang nóng máu đây thằng đấy là thằng nào – v.v. nó suy nghĩ là thế nhưng có nói ra được đâu

” ủa hồi nãy em đi đâu vậy ” nó hỏi nhỏ giả vờ như nó không biết gì cũng không thấy gì

” thì em chạy qua nhà con bạn có tí việc ấy mà ” nhỏ trả lời với nó nghe như có vẻ gượng ép

” uh chạy qua nhà bạn mà sao phải nhờ thằng nào chở ” nó lật bài luôn

” hả – ủa sao anh biết ” nhỏ nghe có vẻ hốt hoảng thêm tí

” uh thì hồi nãy anh đi ăn trưa thấy – nhưng anh không muốn nghĩ ” nó nói mà lòng nó đau nhói tại sao nhỏ không nói thẳng ra cho nó là đi với thằng nào – chắc là có gì mờ ám nên nhỏ mới giấu nó đúng không – tùm lum hết trơn rồi biết đâu cái thằng ngu kia liên lạc lại với nhỏ thì sao

“em thực sự muốn giấu nhưng mà anh biết rồi thì đợi xíu e chạy qua nhà anh rồi kể cho tiện ” nhỏ nói rồi cúp máy luôn không đợi nghe nó đồng ý hay không mà thôi kệ sẵn luôn hỏi ra cho rõ ràng trắng đen hai mặt

đợi khoảng 15 phút thì nhỏ cũng có mặt trước nhà nó – cũng cái bộ đồ hồi nãy – chắc là nhỏ mới đi về nên chưa kịp thay đồ ra luôn nè haizz tự dưng nó thấy tội tội mà nó vẫn muốn tìm hiểu thằng kia là ai

mở cửa cho nhỏ nhìn nó với vẻ mặt ngạc nhiên ngơ ngác cố gắng dò xét xem thử tại sao nó biết chắc là cũng hơi bất ngờ nhỉ – nhưng nha trang mà em mảnh đất nhỏ như lỗ rốn ấy đi không khéo đυ.ng mặt tùm lum hết ah

” sao anh biết hay zay ” nhỏ hỏi nó làm nó thực sự khi đối mặt với nhỏ mọi cảm giác bực dọc của nó chùn xuống thực sự nó nên làm gì chỉ cần nhìn thấy nhỏ là nó đã hạnh phúc rồi

” hồi nãy nói rồi mà anh đi ăn trưa em với thằng nào đẹp trai chạy ngang qua anh – mà hình như em còn ôm nó nữa ” nó bịa bịa ra hỏi thử làm nhỏ nhìn thẳng vào mặt nó

” thiệt hok đó – người ta ngồi cách ra cả mét mà ” nhỏ bắt đầu nói

” thiệt ra thì cũng khó nói mà anh đó hẹn em ra định nối lại chuyện xưa rồi nói tùm lum là còn yêu em gì gì đó – chỉ là ngày xưa 2 đứa còn nhỏ quá nên ” nhỏ nói nhìn thẳng vào mặt nó cũng làm nó cảm thấy tội lỗi quá – rõ ràng nhỏ đang nói cho nó nghe sự thật – nhỏ rõ ràng không xạo nó tí nào – khi nói xạo người ta không dám nhìn thẳng mặt nguời khác bao giờ

” rồi sao ” nó nuốt nước miếng hồi hộp chờ nghe câu trả lời của nhỏ

” thì em đồng ý chứ sao ” nhỏ nói làm nó hả một phát

nhỏ cười hi hi làm nó chột dạ ” biết ngay mà bị người ta lừa – ox ngố quá- có ox rồi mà ” nhỏ vừa nói vừa ôm nó thiệt là hạnh phúc tràn đầy

nó lại được xoa cái bụng mềm mại ấy – cái cảm giác ấy ngày xưa nay còn đâu?

nó đưa tay lên bóp bầu vυ" nhỏ một phát – ” cho chừa cái tội xạo với người ta nè ”

vừa nói nó vừa tìm lấy đôi môi ngọt ngào của nhỏ hai đứa ôm nhau hôn nhau sau đắm – nó có cảm giác thời gian như ngừng lại ở cái khoảnh khắc ấy cái khoảnh khắc mỗi khi nó với nhỏ hôn nhau nó thực sự cũng có thể là nhỏ là người đầu tiên nó hôn nên đến bây giờ hôn nhiều và bị hôn nhiều nhưng nó vẫn không có cảm giác ngọt ngào ấy – nhiều khi nó nghĩ cảm xúc của nó chết theo mối tình của nhỏ luôn thì phải

nó kéo nhỏ lên phòng nó 2 đứa lại một lần nữa say mê bên nhau đam mê và vụng dại – lần này nhỏ biết thế nào cũng ấy nên nhỏ hình như đã uống thuốc rồi ( xin lỗi với các bạn nhưng mình thực sự không muốn tả cảnh sεメ vì mấy lần trước siro cố gắng tả kĩ thì hình như vết thương lòng gợi dậy nên cho siro mạn phép không tả những cảnh ấy )

bên nhau chán chê nó cũng được giải toả về mặt tâm lý lẫn tinh thần nó và nhỏ vội vàng chia tay – nó sợ ông bà già nó về bất chợt thì khổ – 2 đứa mới xyz xong thì thế nào ông bà già nó không đoán ra được rồi lại không biết giải thích sao

cuối cùng nhỏ về thì nó cũng cảm giác nhẹ nhàng thanh tao đi tí chút nó khoá cửa cẩn thận rồi leo lên phòng nó đánh một giấc thật sâu thật sảng khoái – gió biển thổi vi vu ( có ai mới ăn no rồi được xxx với người yêu rồi lên phòng gió thổi mát rượi ngủ thì chắc cũng hiểu cái cảm giác của nó)

ngủ chán chê thì nó thức dậy – sao lúc ấy cuộc đời đơn giản thế chỉ không phải lo cơm áo gạo tiền cũng không lo nghĩ nhiều như bây giờ

Chương : hiện tại đan xen quá khứ ^^

lại một hôm nó mệt nhọc nó về nhà không quên chở Hằng về nhà – dạo này viết hồi kí nó cảm thấy hình như nó cũng thích thích hằng mà có hay không nó cũng không biết cho lắm chủ yếu là do thằng nhỏ đang đầy cần phải được giải tỏa tâm sinh lý – mà ngay từ đầu Hằng đã nói với nó

” em thực sự yêu anh ngay từ lần đầu tiên anh biết không ? – em sẽ làm mọi thứ vì anh ” Hằng đã từng nói với nó như thế làm nó cũng khá bất ngờ lẫn thú vị

” ủa chứ lỡ anh iu người khác thì sao” nó hỏi thử Hằng

” thì em sẽ tình nguyện làm người tình bí mật suốt đời chịu hok nà ” hằng vừa nói bên tai nó vừa ôm chặt nó làm nó khoan khoái nó khẽ luồn tay vòng ra sau lưng nó bóρ ѵú Hằng – cái cảm giác mềm mại chặt tay làm nó khoan khoái

về tới nhà nó tháo giày ra thay đồ mặc mỗi cái quần đùi bật đầu đĩa lên hỏi Hằng coi gì không nó mở –

” thôi em đi tắm người rít rắm khó chịu quá ” hằng vừa nói vừa đi lên lầu làm nó nhìn trọn vẹn đôi mông tròn trịa của hằng nó vội vàng đi theo hằng

” tụi mình tắm chung nha” nó đề nghị sau khi không chịu được nổi cảm giác thèm muốn

hằng không nói – không đồng ý cũng không phản đối . Nó thì được thể suy nghĩ ra đủ thứ mọi thứ nó sẽ làm nào là bắt hằng bú mớm cho nó nào là ȶᏂασ nhỏ hằng trong phòng tắm chắc là sẽ vui lắm đây nó khoan khoái thằng nhỏ nó vô tình đội ngược quần lên

hằng vào phòng nó cởi đồ chỉ mặc mỗi cần quần chip bé xíu che cái âʍ đa͙σ múp míp với vài sợi lông lơ thơ làm nó nứиɠ kinh khủng

hằng đi vào phòng tắm khi chuẩn bị đóng cửa em quay lại nhìn nó cứ y như tựa hỏi rằng có vào tắm chung không thì bảo – nó vội vàng líu ríu bước theo

em mở nước dòng nước màn lạnh chảy ngang bầu vυ" tròn trịa của Hằng làm thằng nhỏ nó thẳng hết cỡ nó cởϊ qυầи đùi tiến vào nhà tắm hai tay nhanh chóng xoa lấy bầu vυ" hằng – nước man mát chảy trên bầu vυ" hằng làm nó cảm giác vυ" hằng cũng mát hơn hẵng nó nhào nặn nó kê miệng sát miệng hằng

như đợi từ lúc nào Hằng đón chặt nụ hôn của nó – môi hằng mυ"ŧ chặt môi nó thỉnh thoảng hằng lại lùa lưỡi qua – mỗi lần nó nút lưỡi hằng hình như nó nghe hằng um um trong miệng

” sao kêu tắm cùng mà làm gì tùm lum zạy ” hằng chọc quê nó

” ai biểu đẹp quá chi ” nó vừa nói vừa dùng tay hằng cho lên thằng nhỏ nó Hằng cũng không biết phải làm gì

hằng cũng không biết vọc thằng nhỏ đúng cách làm mấy lần nó phải nhăn mặt

” hồi giờ chưa bao giờ cầm cái này hết đúng hok ” nó vừa hỏi vừa cười – phút chốc nó cảm giác nhiều khi nó sở khanh hoặc đểu giả đại loại là thế

” dô duyên – cái này ghê thí mồ ai mà cầm ” hằng vừa nói vừa nhìn kĩ thằng nhỏ của nó làm nó suýt bật cười con bé thấy vậy nhìn bề ngoài cứ tưởng là ghê gớm lắm ai ngờ

nó chỉ hằng cách vuốt ve loáng một tí hằng cũng biết cách vọc thằng nhỏ của nó làm nó cương cứng cả người nó vẫn bú √υ" hằng một cách say mê một tay nó vuốt ve thỉnh thoảng lại chọt ngoáy vào cái hang động của nhỏ hằng làm thỉnh thoảng hằng rên khe khẽ làm nó khoan khoái

lúc này nó đã thực sự cương cứng nó và hằng vẫn đứng nó cố gắng ép thằng nhỏ vào âʍ đa͙σ của hằng nhưng thực sự nó chưa bao giờ làm cái trò này cố gắng hoài nó vẫn không nhét vào được sực nhớ ra nó khẽ kéo một bên hằng cao lên

lần này nó có thể nhét khúc thịt nóng hổi vào người hằng – hằng um lên một tiếng làm nó khoan khoái nó ráng hẩy mông cho thằng nhỏ vào sâu hơn nhưng nó vẫn không khoái cái trò này cho lắm

” thôi tụi mình vào phòng đi trong phòng tắm bất tiện quá ” nó nói với hằng

lúc này thực sự hằng ngấm thuốc mê của nó rồi nhỏ chỉ líu ríu đi theo nó đặt em lên giường nó tha hồ dày vò đôi bồng đảo nó thủ thỉ hỏi em uống thuốc chưa nhỏ chỉ khẽ gật đầu thế là nó thoải mái cho thằng nhỏ vào – cái âʍ đa͙σ của em khi nó là người chiếm hữu lại là người duy nhất từ trước tới bây giờ làm nó cảm giác như vị vua thời nhà thanh

nó vẫn xoa – nhẹ nhàng rút ra rồi hẩy mạnh vào trong hằng ư lên một tiếng – nó từ tốn nhập cuộc nhẹ nhàng rồi lại mạnh bạo lúc này nó cảm giác hằng ra nước nhiều lắm đầu khất của nó trơn tuột – nó vừa đẩy vừa xoa bóρ ѵú hằng

” em iu anhhhhhhhh uh uh ” hằng vừa nói vừa rên làm nó khoan khoái – nó sỡ hữu một cơ thể cực kì nóng bỏng khiến cho bao thằng thèm muốn thậm chí có thằng đề nghị hằng nhưng nhỏ cũng không chịu đi chơi

reng reng reng – số dt chính của nó lại vang lên – ai lại gọi tầm lúc khuya này lại gọi vào số chính của nó nữa chứ

” đợi anh xíu ” nó nói với hằng rồi dứt vội thằng nhỏ ra – vái trời không phải là Xuân gọi nó- nó nhìn thấy số đt má nó gọi – thường thì chỉ khi có chuyện gì má nó mới thực sự gọi cho nó vào giờ này tự dưng nó thấy nóng ruột

” con nghe má ơi ” nó trả lời qua đt

” ti hả con – mày ra bến xe bắt xe về nha trang gấp – ba mày bị tai nạn nằm cấp cứu trong bệnh viện tỉnh nè ” má nó vừa nói vừa khóc qua điện thoại làm nó thẫn thờ – bất giác nó suy nghĩ tới mọi tình huống xấu nhất

” hả – rồi sao – rồi ba sao rồi ” nó gấp gáp hỏi má nó

” giờ ổng vẫn hôn mê nằm trong phòng cấp cứu ” má nó trả lời làm nó rối tung cả lên

” vậy để con về liền ” nó vội vàng cúp máy mặc vội đồ vào – hằng nhỉn nó với vẻ mặt lo lắng

” sao vậy anh ” hằng hỏi nó – cũng hên là có hằng ở đây nó nhờ hằng trông nhà giùm nó rồi chở nó ra bến xe

” ba anh chắc nhậu xỉn rồi về nhà bị tai nạn giờ nằm trong phòng cấp cứu giờ anh phải về nha trang xem thử sao ” nó nói rồi xếp vội vài bộ đồ

” chìa khóa nhà với chìa khóa xe anh giao em giữ giùm ha ” nó nói với hằng rồi chở nhỏ ra bến xe cũng gần 4h sáng lúc này đường sài gòn cũng bắt đầu đông người mấy chú chở thịt heo rồi bánh mì thỉnh thoảng chạy vù qua mặt nó làm thỉnh thoảng nó giật mình

ra tới bến xe nó bắt đầu chạy vội vào mua vé về nha trang cũng hên 5h sáng có chuyến về nha trang sau khi mua vé xong nó ra dặn dò hằng một số chuyện rồi leo lên xe – tự dưng nó buồn ngủ mệt mỏi đầu óc căng thẳng nhưng cứ nghĩ tới mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra với ông già nó làm cho nó không ngủ được đợi mãi xe cũng lăn bánh – nằm trên xe một hồi nó ngủ lúc nào không hay mãi tới lúc xe dừng ở phan thiết ăn trưa thì mọi người xuống xe làm nó tỉnh giấc

nó lấy khăn lạnh lau mặt nó – cảm giác mát lạnh cũng làm nó đỡ mệt tí chút – nó lấy menu ngồi đợi gọi món –

cuối cùng nhỏ phục vụ bưng ra tô phở cho nó – phải công nhận nhìn tô phở thì đẹp thiệt – khi nhìn thì nó nghĩ là ngon lắm nhưng khi ăn mới biết thiên hạ đệ nhất dở – cố gắng lắm nó ăn hết được nửa tô – vừa dở lại vừa chặt chém – nó rút bài học kinh nghiệm tới quán phan thiết không bao giờ gọi món phở này nữa

uống vội ly trà đá trả tiền rút đt ra thấy mấy cuộc đt mẹ nó gọi nhỡ rồi tn của Hằng động viên làm nó thực sự cảm động

nó vội gọi lại cho mẹ nó – ” má hả – con đang trên xe – xe về tới gần phan thiết rồi chắc 2 3h là tới nha trang ah ” nó nói

” rồi ông ba sao rồi má ” nó hỏi má nó

” uh ổng tỉnh lại rồi nhưng lần này ổng bị nặng – gãy chân bác sĩ nói phải bắt vích rồi mổ nữa ổng bị dập lá lách bác sĩ nói có máu bầm trong đó ” má nó nói một hồi làm nó cũng thở phào ít ra ông già cũng không sao

” tao nói rồi mà – hồi bữa đầu năm đi coi bói bà thầy bói nói cẩn thận mà ổng có nghe tao đâu- năm nay năm tuổi của ổng mà ” má nó lại tiếp tục bài ca muôn thủa

” dạ ! gị là ông ba cũng không bị nặng lắm ” tự dưng nó thở phào nhẹ nhõm

” zay con lên xe – chiều con về rồi con chạy lên mà ông ba nằm ở phòng nào má ” nó hỏi má

” phòng hồi sức cấp cứu ah ” má nó nói rồi nó nghe loáng thoáng là hình như bác sĩ gọi má nó tới nên má nó cúp ngang

nó leo lên xe – nó tỉnh ngủ dù gì nó cũng thầm cảm tạ trời đất ít ra ông trời cũng chưa bắt ba nó phải tiêu diêu miền cực nhọc

móc đt ra nhắn tin cho Hằng – cho em khỏi phải lo lắng lắm vì ba nó tỉnh rồi cũng không nguy hiểm tính mạng

ngay lập tức nhỏ trả lời nó – nó suy đoán chắc là Hằng từ sáng tới giờ không ngủ được đây nên mới trả lời ngay lập tức

nó khuyên em đi ngủ lấy sức chiều tối đi làm nữa – nhỏ uh rồi lại nhắn tin nhớ anh rồi iu anh lung tung cả lên làm nó bỗng dưng thấy vui ít ra cũng có người con gái chịu hi sinh vì nó như thế

không nhắn tin với hằng nữa tự dưng nó cảm giác không có gì làm nó bật dt check tin tức rồi lại vào hộp mail kiểm tra tin nhắn từ diễn đàn mọi người thực sự làm nó cảm động – check mail xong xuôi nó cũng chẳng biết làm gì nó lại nhắn tin cho Xuân – cũng có thể nó không tự chủ được ngón tay hay sao

” em hả ” tin nhắn chỉ vỏn vẹn 2 từ được gửi tới số Xuân làm nó phân vân nó đã dứt khoát vậy mà – thôi kệ làm bạn cũng được ít ra cũng muốn biết từ hôm bữa chia tay tới giờ em ra sao rồi

Xuân gọi lại cho nó ngay lập tức làm nó bất ngờ : ” alo ” nó bắt máy

” sao bây giờ anh mới nhắn tin cho em” Xuân hỏi nó làm nó ngập ngừng

” bây giờ anh đang ngồi xe về nha trang nói chuyện không tiện hay nhắn tin nha” nó đề nghị vì nó bắt gặp ánh mắt soi mói của thím tám nằm sát bên nó soi mói nó từ đầu tới chân nên nó cũng ngại ngại

vừa cúp máy nó vội nhắn tin cho Xuân : ” nhớ anh hay sao mà lật đật gọi lại liền hả ? ” nó nhắn tin thăm dò

” ba anh bị tai nạn mà anh có biết chưa ” nhỏ nhắn tin lại cho nó làm nó bất ngờ sao nhỏ biết rành thế thực sự nó khá bất ngờ ba nó mới bị tai nạn tối hôm qua mà sao sáng nay nhỏ lại biết được

” uh anh biết rồi – anh đang ngồi trên xe chắc 2 3 h chiều về tới nha trang ah ” nó nhắn tin lại cho nhỏ

” uh vậy chừng nào anh về tới nơi nhắn tin em ra chở anh ha ” nhỏ nhắn tin lại cho nó thực sự tốc độ trả lời của nhỏ làm nó khá sốt

” ủa anh tưởng em còn ở sài gòn mà ” nó nhắn tin hỏi nhỏ thực sự nó cũng không biết chuyện gì xảy ra tại sao nhỏ lại về nha trang đợi một lúc tin nhắn nhỏ trả lời cho nó thực sự dài

” em và chồng em thực sự giờ đường ai nấy đi rồi – em về nha trang yên tĩnh một thời gian ” nhỏ trả lời làm nó thực sự không ngờ tới – nó không biết là nhỏ có tiếp tục theo dõi hồi kí của nó trên lầu xanh . us hay không hay là vì nó tự dưng nó cảm thấy dằn vặt có cảm giác nó là người phá vỡ hạnh phúc gia đình của em

” thôi để anh về đi taxi cũng được ” nó nhắn tin trả lời nhỏ

” thực sự anh hận em nhiều tới như vậy sao ” nhỏ nhắn tin hỏi nó làm nó không biết phải trả lời sao – nên phải trả lời sao đây nó phân vân lưỡng lự

” uh vậy thôi em đi ngủ trưa nghỉ ngơi đi tí nữa khoảng 2 3h chừng nào xe sắp về tới nha trang anh gọi cho ha ” nó nhắn tin trả lời nhỏ vì nó thực sự không biết tình cảm nó dành cho nhỏ là gì là yêu hay là hận hay là cảm giác gì

” uh nhớ gọi em ” nhỏ trả lời nó làm nó phân vân suy nghĩ – cắm ipod vào tai nó thả trôi mọi suy nghĩ theo dòng nhạc giao hưởng ( song from secret garden ) mỗi lần nó buồn phiền hay tâm trạng nghe mấy bài này nó cảm giác nhẹ nhàng được tí chút

vừa nghe nhạc vừa nằm trên xe bỗng chốc nó lại chìm vào giấc ngủ – bỗng nó mơ thấy em và nó nắm tay nhau dạo trên bờ biển đầy nắng và gió – nó nở nụ cười thật tươi ôm chặt nhỏ vào lòng

mơ mãi thì bỗng nó cảm giác có người lay nó dậy – thằng phụ xe đang lay nó : ” anh ơi sắp tới bến xe rồi ” thằng nhỏ vừa nói vừa đưa cho nó cái khăn lạnh lau mặt – nó thấy khó chịu khi thằng nhỏ lay nó dậy không đúng lúc tí nào để cho nó mơ thêm tí nữa – đang một giấc mộng đẹp vậy mà – lúc nào mơ cũng đẹp hơn đời thực

nó móc đt ra thím tám dòm chăm chú vào cái đt của nó làm nó cảm giác mẹ này nhìu chuyện quá

” em hả anh sắp tới bến xe rồi ” nó nói với nhỏ

” đợi xíu ah em ra liền ” nhỏ vừa nói rồi vội vàng cúp máy làm nó phì cười lại là cái tật lật đật như hồi nào vẫn không bỏ được

” má hả con về tới nơi rồi – giờ con chạy về nhà cất đồ rồi con chạy lên bệnh viện liền ah ”

má nó ah uh rồi thì cũng cúp máy nó dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm xem thử nhỏ tới chưa đợi 5 phút thì nhỏ cũng tới – cái dáng ấy sao thân quen quá nó muốn lao tới ôm chầm nhỏ

tội nghiệp thấy nhỏ chống chân chiếc ps mà nó bật cười : ” lùn mà đòi đi ps làm gì ” vừa nói với nhỏ nó vừa cưòi làm nhỏ nhìn nó – nhỏ cười với nó làm nó cảm giác mệt nhọc tan biến đi cả – xe đá chống một bên nhỏ cũng tụt ra sau để nó cầm lái – thời gian thay đổi không gian thay đổi ngay cả hồi trước xe khác giờ cũng xe khác – mọi thứ đã thực sự thay dổi nhưng có những thứ hình như vẫn chưa thay đổi

nó leo lên để túi xách ở chỗ gác chân nhỏ đưa cho nó cái mũ bảo hiểm chắc cũng là của nhỏ luôn hay sao ấy nhưng nhìn là biết mũ con gái – màu xanh ngọc nó cảm thấy thú vị như hồi cái thời 2 đứa còn yêu nhau ấy nhỉ

” giờ anh chạy về nhà cất đồ cái nha ” nó vừa nói vừa đề ga chạy thẳng về nhà nó – nhỏ ngồi sau từ lúc nào nhỏ lại ôm nó làm cảm giác ngày xưa tràn về

” em nhớ anh lắm ” nhỏ thì thầm bên tai nó làm nó bùi ngùi

” ủa mà sao em biết ba anh bị tai nạn ” nó thắc mắc hỏi nhỏ – nó cũng khá ngạc nhiên

” uh – anh nhớ con nghĩa không nó giờ làm y tá trong đó cái bữa nó trực nó thấy ba anh đưa vào cấp cứu nó nhắn tin cho em nên sáng em gọi cho anh đó ” nhỏ nói làm nó cũng ah uh

chạy một hồi cũng tới nhà nó – căn nhà cũng không thay đổi gì nhiều chỉ thấy nhỏ đứng nhìn ngẩn ngơ một lúc chắc lại nhớ tới mấy kĩ niệm ngày xưa đây mà

” không vào nhà hả” nó cắt ngang dòng suy nghĩ của em – nhỏ bỗng mỉm cười khó hiểu

“lấy giùm em ly nước y” nhỏ nhờ vả – lại câu nói quen thuộc ấy thoáng chốc cũng 10 năm rồi thì phải thời gian nhanh thật – thoáng phút chốc mà đã gần hết nữa quảng đường nhớ ngày nào em và nó vẫn đạp xe đi học vậy mà giờ ai cũng trưởng thành hết rồi

nó cũng chỉ khẽ mỉm cười khi suy nghĩ thoáng qua xuống tủ lạnh nó mở lon nước ngọt uống ừng ực cho đã khác – rót cho nhỏ ly nước lạnh bưng lên

” đợi dưới này nha – anh chạy lên cất đồ cái đã”nó vội vàng chạy lên phòng quẳng hành lý xuống nền rồi chạy vội xuống – nó không muốn nhỏ phải đợi lâu với lại nó cũng muốn phi thẳng tới bệnh viện thăm tình hình sức khoẻ ông già nó

” xíu nữa anh dừng chỗ nào em mua sữa cho ba anh heng ” nhỏ dặn nó

” thôi sữa siếc gì giờ ba anh chưa tỉnh đâu mua làm gì mắc công vào thăm là được rồi “nó nói với nhỏ cả 2 cùng chạy thẳng lên bệnh viện vừa mới chạy lên tầng 2 đã thấy má nó đứng ở ngoài

” làm gì mà lâu dữ mày ” má nó hỏi

” thì con về rồi chạy về nhà cất đồ nữa chớ ” nó khẽ chíu mày

” rồi ông ba sao rồi ” nó hỏi

” thì ổng vẫn còn đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu chứ sao ” má nó trả lời với khuôn mặt đượm buồn làm nó lo lắng

” ủa Xuân hả con – lâu rồi mới gặp con – chồng con dạo này làm ăn sao rồi ” má nó hỏi làm nó không stop má nó kịp ( hồi đám cưới của nhỏ hình như ba má nó có đi dự hay sao ấy – nếu nó nhớ không lầm )

” e hèm ” nó tằng hằng một cái rõ to làm má nó chột dạ nhìn sang nó ngơ ngác cũng không hiểu chuyện gì cho lắm

” dạ ảnh cũng bình thường mà giờ tụi con tạm thời ly thân rồi cô ” nhỏ nói với má nó làm má nó chợt như hiểu ra lý do nó tằng hắng

” rồi bác trai bác sĩ nói sao rồi cô ” nhỏ chủ động chuyển chủ đề

” uh thì bác sĩ nói tình hình của ổng cũng không nặng lắm chủ yếu ổng mới mổ lá lách lấy máu bầm ra với lại cái chân trái phải bắt vích chừng nào sắp lành vào cho người ta mổ tháo vích ra lại ”

” mà cô nói rồi uống thì uống ít ít thôi – cứ uống cho cố dô – đợt này cho ổng sợ ” má nó khẽ cằn nhằn làm nó cũng thấy mệt mệt

reng reng – tiếng đt má nó vang lên – roài xong chắc lại chuyện tiệm tùng đây mà

” uh uh chị đang ở trong bệnh viện lo cho ảnh – tí nữa chị chạy qua ” má nó ah uh qua điện thoại nó cũng đoán là chắc lại có viêc ở tiệm đây mà

” má có chuyện gì hả ?” nó thắc mắc

” uh thì trên đó hôm nay lại nhập hàng về mà sáng giờ tao ở trên này nên có kiểm kê được đâu mà mấy đứa ở đó cũng không dám kí nên nó đợi tao ” má nó nói nhìn vẻ mặt má nó cũng khó nghĩ đây

” thì má cứ chạy qua coi thử giờ có con với Xuân ở đây không sao đâu ” nó nói

” uh giờ tao chạy đi – ah mày cầm tiền có gì lo cho ba tao chạy đi xong tao quay lại liền ” má nó nói xong nhét vội cục tiền vào tay nó làm nó phải nhét vội vào túi nó

đợi má nó đi khuất – nhỏ khẽ nắm tay nó – thì ra nãy giờ nhỏ mắc cỡ haha nó cảm thấy có gì đó ngay cả bây giờ đứng trước mặt mẹ nó nhỏ cũng không dám nắm tay nó

nó cũng không nói gì chỉ lẳng lặng giữ chặt tay nhỏ – ngay lúc này khi nó yếu đuối nó cần lắm một bàn tay – bàn tay ấy đã có lúc nó thầm nghĩ sẽ giữ chặt trọn đời vậy mà bàn tay đó đã buông tay nó ra ….

” hay thôi anh đừng viết cái hồi kí trên diễn đàn đó nữa được không ” nhỏ thì thầm hỏi nói

” tại sao – anh muốn ghi lại tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra với lại có khi sau này người ta xin in sách của anh thì sao ” nó hài hước vì thực sự nó cũng không biết – vì có những lúc nó mệt lại muốn dừng hồi kí nhưng anh em đồng chí quan tâm quá nên nó cũng không muốn dừng lại

” haha mà hồi kí của anh thành chủ đề hot rồi đó – dạo này em có đọc không ” nó lại hỏi nhỏ

” Hằng là con nhỏ làm chung với anh hả ” nhỏ hỏi

úi má ơi em cũng là một con nghiện đọc hồi kí của nó hả trời – dám chắc giờ này cũng đọc chap mới của nó ah chắc luôn

” uh -” nó uh vì cũng không biết trả lời sao

” mà em tính giờ sao -” nó hỏi nhỏ

” thì em cũng không biết tới đâu hay tới đó zậy – em nói ba em rồi mai mốt em vào lại sài gòn em mở shop bán quần áo là ok ” nhỏ nói

” ủa chứ em không làm ở ngân hàng nữa hả ?” nó hỏi ( nhỏ thực chất học đại học kinh tế ra rồi sau đó đi làm ngân hàng ^^ )

” không – trước khi về nha trang em nộp đơn xin nghỉ việc rồi – mà thằng cha sếp ở đó dê lắm đi làm toàn là nhìn mấy chỗ gì đâu không ah ” nhỏ nói

” hả thiệt hả ” nó hỏi

” thiệt sao không trời ” nhỏ nói

đang nói chuyện thì tin nhắn đt báo – nó mở đt thì ra tin nhắn của hằng – em nói vừa mới ngủ dậy rồi nhớ anh rồi cái gì đại loại cuối cùng là ba anh như thế nào rồi – một cái tin nhắn mà chứa đầy đủ nội dung cần diễn đạt ghê thật ^^

nhỏ bấm vào tay nó một cái thiệt đau – ” ui da ” nó rên xém tí nữa nó làm rớt cái đt

” tự dưng nhéo người ta ” nó vừa xuýt xoa vì than thở chắc nhỏ lại ghen đây mà thiệt mà

Chương : quá khứ

nhỏ ra về làm nó cũng sực nhớ quên hỏi là hồi sáng tại sao cho nó leo cây làm nó quê gần chết nhưng thực sự nó nghĩ không quan trọng cho lắm – chán chê không biết làm gì giờ làm ta ah hôm nay thứ 4

nó nhớ lại có lịch học võ – thế là thôi đi luyện tập chứ không nó lụt nghề thì khổ – nó tung tăng xách bịch đồ treo lên cổ xe rồi đạp lên nhà sư phụ

bước vào sân tập thấy sân cũng khá đông – nó chạy vội vào sân chào mấy sư huynh sư đệ đùa giỡn đá đấm vài phát cho nóng người

” dạo này sao tui không thấy ông tới tập ” Dung nói làm nó giật mình

” thì sợ người ta chửi mình không có văn hóa nên không dám tới chứ sao ” nó nói với vẻ lẩy làm Dung cũng khá bối rối

” ghê con trai mà giận lâu vậy – thôi tui xin lỗi mà được chưa” Dung làm lành với nó trước làm nó cũng khá bối rối cứ tưởng con nhỏ làm cao không nói chuyện với nó nữa chứ

” zậy tí nữa tập xong tui với ông đi ăn chè tui bao coi như tui xin lỗi được chưa” dung hỏi nó

” hihi ” nó cười ngờ nghệch không ngờ mình cao giá thế – ” ok mà tui ăn nhiều lắm ah đủ tiền trả không ” nó hỏi

” cho ông ăn hết quán chè cũng được ” Dung nói với nó

tập xong nó và Dung đạp xe ngang qua quán chè gần trường thái nguyên ăn chè – mới tập mệt lại được ăn chè thiệt là sung sướиɠ đang cắm cúi cố gắng vớt vài hột đậu cuối cùng trong ly chè đậu đen vốn dĩ tiết kiệm đậu

” ey hình như nhỏ Xuân bồ ông đi với ai kìa ” dung nói làm nó mém sặc

” đâu ” nó lật đật hỏi – dung chỉ về phía xa xa thì nó thấy hình như bóng dáng của nhỏ hình như là nhỏ thật – phải chăng nhỏ đang lừa dối nó phải chăng mọi điều nhỏ nói hồi trưa là sự dối trá

đứng dậy không thèm mấy hạt đậu nữa nó trả tiền cho 2 ly chè vội vàng phi về nhà – nó muốn gọi đt cho nhỏ nó muốn hỏi cho rõ ràng

” ơ tui kêu để tui bao cho mà ” dung ngơ ngác hỏi nó

” thôi bà ở lại ăn đi chừng nào xong rồi về tui phải chạy về nhà trước ” nó nói rồi phóng xe về nhà

về tới nhà chưa kịp thay đồ nó phi thẳng vào nhà bốc ngay đt gọi qua nhà nhỏ mẹ nhỏ lại nói nhỏ mới ra ngoài

chẵng lẽ cảm nhận của nó là đúng – mà nếu như đúng thì sao giờ sao đây không suy nghĩ được gì nó thay bộ võ phục ra lấy xe của bà già nó vội vàng chạy qua nhà nhỏ gấp nó thực sự muốn điều tra

chạy qua nhà nhỏ đứng đợi 15 phút sau cuối cùng nhỏ và thằng đó cũng xuất hiện nó máu nóng sôi sục nó giận run người bước ra vỉa hè trước nhà nhỏ

” ủa anh hả sao qua lúc này – ah đây là anh ” nhỏ chuẩn bị nói thì

bốp – nó đấm vào mặt thằng ngồi trước một cú đấm thôi sơn này thì anh với em nhá – cú đấm dồn nén tất cả sự tức giận của nó giáng thẳng vào mặt làm thằng đó quay cuồng xây xẩm mặt mày nó vội buông xe ôm mặt tỏ vẻ đau đớn

” sao anh lại đánh ảnh – đây là anh họ em mới ở trên đà lạt xuống đây chơi mà …” nhỏ vừa nói vừa đỡ thằng bé đứng dậy

úi chết mẹ – ghen tuông làm con người mờ mắt chết cha giờ sao đây

” hả ” nó hả làm sao giờ – ” dạ em xin lỗi anh em ko biết cứ tưởng là …” nói tới đó thì nó tạm dừng giờ sao đây

” hèn gì cậu này đấm tớ ” thằng bé nãy giờ bị một cú đấm cách sơn đả ngưu của nó chắc là chấn động nên giờ mới trả lời được

” thôi em đứng yên anh thích cứ đấm lại là được rồi ” nó nói

” thôi bỏ đi cậu dù gì cũng là hiểu lầm mà ” thằng bé nói làm nó cảm xúc anh ấy khá là chính nhân quân tử

” đúng là ghen vớ ghen vẩn ” nhỏ nói với nó rồi bỏ vào nhà làm nó hoảng

Bình Luận (1)

  1. user
    Phúc (4 năm trước) Trả Lời

    Ủa s tới đây ngừng r a :(( e đọc từ năm lớp 10 tới h là 23t r a k viết tiếp hả

Thêm Bình Luận