Chương 20
nhỏ nói làm nó thực sự bối rối – nó cũng không hiểu lắm nó nhớ đọc mấy truyện sεメ trên cõi thiên thai với tình đơn phương thì nó nhớ là phá trinh thường có máu mà sao nhỏ lại nói nó là người đầu tiên rắc rối như con mối
” hồi trước năm lớp 9 em đã quen với một người ” nhỏ bắt đầu kể cho nó nghe
” rồi cuối năm lớp 9 em cũng qua nhà ảnh chơi rồi 2 đứa thử nghịch qua nghịch lại rồi không hiểu sao ảnh cho tay vào trong của em ” nhỏ kể cho nó nghe
nó nghe cũng hiểu tiên sư thằng nào ngu thế – con gái chỗ đó đút cu vào chứ có phải đút ngón tay vào làm éo gì không biết – nó oán hận thằng đó khốn nạn chết vì thiếu hiểu biết
” rồi ảnh dùng ngón tay chọt vào sâu quá – tự dưng em thấy đau rồi chẳng máu – em với ảnh cũng sợ nên hai đứa dừng lại rồi từ đó em sợ sợ nên từ đó em không liên lạc rồi cuối cùng chia tay luôn ” nhỏ kể cho nó nghe làm nó nuối tiếc kinh khủng bà nội cha nó
” ah ” nó ah lên một tiếng trầm ngâm như đã hiểu thuốc fulcaca diệt trừ giun như thế nào
nhưng trong lòng nó vẫn chửi thằng 3 đời nhà thằng ngu ấy – má khốn nạn chọt bằng ngón tay mà nhắm mắt nhắm mũi chọt cho cố – bà nội mày – ông địa sẽ dòm ngó mày – nó trù ẻo 1 thằng mà nó không biết mặt
đi dạo hết con đường trần phú thì cũng gần 10h – tới lúc nhỏ cũng phải về chở nó về nhà
” đi đường chạy cẩn thận ah đừng có thắng gấp nghe chưa – mà thắng thì thắng bên tay phải trước rồi sau đó thắng bên tay trái hiểu chưa ” vừa dặn nhỏ nó vừa béo mặt nhỏ
” biết rồi mà – làm người ta như con nít không bằng ” nhỏ phụng phịu nói
” ah mà chuyện hồi chiều em cấm anh kể cho ai biết ah – ai mà biết là em nghỉ chơi anh luôn ah ” nhỏ dặn dò nó với vẻ mặt ngượng ngùng
” điên hả chuyện đó nói chi trời ” nó phì cười làm rồi mà còn mắc cỡ gì nữa không biết ah
” mà không về hả hay muốn vào nhà ngủ cùng tui hả” nó nhắc nhỏ về chứ không khuya quá lại lật đật cắm đầu cắm cổ chạy nữa thì khổ
” đuổi thì tui về ah ” nhỏ xìu xuống nó thấy tội quá không muốn chia lìa chút nào cả nhưng thời gian có hạn
” ah mà sáng mai đi tắm biển không ” tự dưng nó muốn ngắm bình minh dưới biển cùng nhỏ nó muốn trải qua cảm giác lãng mạn với nhỏ
” vậy sáng mai em 6h em qua nhà anh ha ” nhỏ nói làm nó phì cười có ai đi tắm biển buổi sáng mà 6h sáng đi đầu toàn 5h sáng dậy rồi ra biển ngồi đợi bình minh mọc
” thôi 5h anh đạp xe qua nhà em heng ” nó nói – tại vì 5h sáng nó cũng không muốn nhỏ chạy tới khu nhà nó – mấy buổi sáng sớm nó dậy sớm thấy mấy thằng xì ke ngồi chích mà sợ vãi đái – chẳng sợ gì chỉ sợ mấy thằng hứng chí tao bị sida thì chích cho mày mày bị sida chung với tao cho vui nó sợ nhỏ có chuyện gì nữa – nó cảm giác được mỗi quyết định hay suy nghĩ lúc đó nó đều nghĩ tới nhỏ đầu tiên
” uh vậy cũng được ” nhỏ nói rồi bắt đầu đề xe nó đợi nhỏ khuất bóng nó mới quay vào nhà – chết cha ông già nó ngồi trên cái ghế saloon chắc nãy giờ nghe hết trơn rồi – bõ mẹ rồi
” chia tay chia chân gì lâu dữ mày ” ong già nó vừa nói mặt vừa cười nham hiểm – haizz kì lạ quá hồi nãy 2 3h đồng hồ trước ngồi hết nổi phải vào phòng nằm mà bây giờ còn ngồi tivi lại cười có vẻ khoái trá nhỉ
nó đang cố gắng phán đoán thì bà già nó về nó vội chạy ra mở cổng – bà già cũng không thèm hỏi thăm nó vội để xe cho nó dắt vào bả lật đật chạy vào nhà – chắc lại lo cái đợt hàng ông già nó bị dính đây mà
” rồi sao rồi – tiền mất mà ông lo còn ngồi đó coi tivi nữa ” bà già nó tiếc của chặc lưỡi làm nó phì cười chắc bà già nó về còn mệt nên không nhận ra ông già nó đã cười với cái nụ cười tự tin cứ y như châu tinh trì cầm thùng phá sảnh trong tay
” xong rồi ngày mai mấy cái xe đó về – ông bố vợ tương lai thằng con mình lo xong rồi – ổng gọi cho tui hồi nãy xong” ông già nó nói rồi lại đề cập tới nó làm nó cũng lờ mờ đoán ra
” là sao – mà ông nói ai – sao tui không hiểu gì hết zay ” bà già nó thắc mắc
” ah thì con nhỏ lớp trưởng bạn thằng Minh – ông già con nhỏ đó cũng hùn hạp trong đó – mà ổng quen biết rộng nên ổng lo xong hết rồi chỉ có điều lời lãi bao nhiêu thì cắt bớt ra lo cho mấy ông ở trên ” ông già nó thao thao với vẻ mặt đắc thắng làm nó cũng thấy nhẹ nhàng ít ra nhà nó cũng chưa đến nỗi mạt
” mà chỉ cần chuyến này về – mấy chuyến sau mấy ổng ( cảnh sát kinh tế ) quen rồi không có vụ chặn bắt đâu mà lo ” ông già nó nhận xét
thế là ông già của nhỏ cũng có thế lực nhỉ – bỗng chốc nó suy nghĩ sao ông già nhỏ không lo cho nhỏ phúc khảo như nó luôn nhỉ – rắc rối khó hiểu nó chỉ mong nhỏ cũng đậu trong cái kì phúc khảo như nó thì đỡ khổ rồi
” ah zay mà không gọi lên tiệm báo cho tui làm cả buổi lo làm gì cũng không được ” bà già nó vừa thở phào vừa nói làm nó cảm giác mọi chuyện qua cơn bĩ cực tới hồi thái Lan
” zay thôi con đi ngủ ah ” nó cũng chẳng có việc gì đứng dưới nhà nó chạy lên phòng haizz buồn ngủ nó muốn đi ngủ sớm bỗng chốc nó nhớ lại cái cảnh Dung ôm thằng bồ nó sao tự dưng nó cảm thấy khó chịu cái cảm giác Dung không nói chuyện hoặc hỏi nó chỉ nhìn nó cũng làm nó thấy sôi máu chẳng hiểu vì sao – con người tâm trạng đôi khi khó hiểu nhỉ
nó trèo vô mùng – tối nay trời có gió thổi vào mùng làm nó cảm giác mát rượi nó cảm thấy khoan khoái vô cùng với tay cầm cái đồng hồ nó để báo thức 4h45 sáng – chứ không mai lại ngủ quên nữa nó cảm thấy mi mắt nặng trĩu nó thực sự không cảm giác được gì nữa nó chìm sâu vào giấc ngủ
reng reng – cái đồng hồ báo thức làm nó sực mình dậy – quái mới nằm có tí xíu mà gần sáng rồi đúng là khi ngủ thời gian trôi qua nhanh thiệt nằm có chút xíu mà đã 7 8 tiếng rồi
nó đi xuống lầu đi đái đánh răng rửa mặt – nó tỉnh táo hoàn toàn hít một hơi thay đại cái quần lửng tròng cái áo thun nó sẵn sàng ngắm bình minh cùng với nhỏ
vừa đạp xe vừa hít thở cái không khí ban mai còn mát mẻ dịu nhẹ làm nó khoan khoái – đạp nhanh tới nhà nhỏ gần 5h30 nó đứng trước nhà nhỏ – trong nhà vẫn tắt đèn tối thui không có bất kì tiếng động hay bất cứ gì để thông báo cho nó biết là nhỏ dậy rồi
” ơ chẳng lẽ ngủ quên rồi hả ta” nó tự hỏi cũng không biết làm sao nữa 5h30 sáng chẳng lẽ bấm chuông nhà nhỏ – mà lúc đó chưa có di động – liên lạc toàn dùng máy bàn mới phê
ngồi trước nhà nhỏ nhìn cứ y như thằng ăn xin ăn mày – làm bà con cô bác đi ngang qua người tốt bụng thì nhìn với vẻ mặt thông cảm – còn mấy mấy con mụ nhiều chuyện thì nhìn từ đầu tới cuối xem thử nó làm gì nó cũng không để ý chỉ mong nhỏ dậy thôi
đợi mãi cũng chẳng thấy nhỏ dậy nản quá đạp xe về nhà khi đi hăng hái khi về dái săn – câu thơ phản ánh đúng tình trạng của nó – về tới nhà mới nhớ ra nó éo mang theo chìa khoá nhà nó khoá cửa rồi chìa khoá nó vẫn để ở ghế saloon – má ngày hôm nay ngày gì xui như chó -thế là đợi ở nhà nhỏ đã rồi bây giờ về nhà tiếp tục đợi ông bà già nó dậy nhưng được cái khỏi sợ mấy bà nhiều chuyện dòm ngó haizz
mãi 7h sáng ông già nó mới dậy nó nghe tiếng mở cửa mà mừng gần chết – bụng thì đói meo vừa mệt vừa buồn ngủ – tự hứa trong lòng sau này không có bình minh hoàng hôn gì nữa nhá mệt rồi
” ơ mới sáng mà mày đi đâu rồi hả ? ” ông già vừa mở cửa vừa hỏi nó
” thì con đi ra biển đá banh với tụi thằng Khoa” nó trả lời cho qua loa mặc dù nó đoán ông già nó cũng biết nó không đi đá banh – tay chân thì chẳng có hột cát mà người thì sạch bong chẳng có tí mồ hôi
” thôi tao đi uống ca phê rồi đi lo công việc luôn – tí nữa má mày dậy kêu bả đi mua đồ ăn sáng rồi nói bả chắc trưa nay tao không về ” ông già vừa dặn dò vừa dắt xe ra – hơ hơ thằng con về thì ông già đi – tự dưng nó nghĩ lại cũng hay nhà nó ông bà già đi làm suốt ngày thế mà 2 người vẫn yêu thương nhau như hồi mới quen tự dưng nó hâm mộ ông bà già nó quá
nó cũng chẳng biết làm gì nó buồn ngủ quá vừa mệt vừa buồn ngủ – nó trèo vô lại mùng nó làm thêm giấc nữa cho thoả mãn cơn mệt mỏi vô cớ của nó
ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt nó làm nó cảm giác được cái nóng bức của buổi trưa không biết nó ngủ bao lâu rồi nó vén mùng nhìn lên cái đồng hồ để trên bàn đồng hồ chỉ 12h trưa – nhà nó lại yên ắng đến lạ nó cũng không để ý lắm tại nó biết bà già nó thì lên tiệm rồi còn ông già dặn nó hồi sáng – cái nó quan tâm là trưa nay ăn gì với lại ăn xong làm gì – thực sự nó vẫn còn con nít lắm
bước xuống nhà nó thấy tờ 20k để trên bàn cùng mảnh giấy mẹ nó để lại : ” đi ăn trưa thì nhớ khóa cửa cẩn thận” bà già nó lại kĩ lưỡng dặn dò chẳng là mấy hôm trước nhà hàng xóm nó không biết khóa cửa thế nào ngủ trưa xong dậy thấy mất chiếc mini nhật
ngẩn ngơ ngơ ngẩn chẳng biết làm gì mà nó cũng chưa đói bụng ah đúng rồi phải gọi đt qua chửi cho con vợ một phát dám cho nó leo cây bực bội nhá
” dạ cô cho con gặp Xuân ” nó lễ phép theo kiểu cháu ngoan bác Hồ qua điện thoại
” Xuân nó mới ra ngoài nó nói chạy qua nhà bạn – con tên gì có gì tí nữa cô nhắn nó gọi lại cho con” mẹ nhỏ nhẹ nhàng nói làm nó cứ chưng hửng đang chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chửi nhỏ xối xả như gà xối mỡ vậy mà
” dạ con tên Minh -chừng nào Xuân về nhờ cô nhắn giùm Xuân gọi lại cho con ha” nó lí nhí nhờ mẹ nhỏ rồi cúp máy nó lặng lẽ thẩn thờ
đi đâu ta- chắc nhỏ chạy qua nhà nó chứ làm gì – 15 phút – 20 phút sao không có ai qua nhà nó cứ mỗi lần tiếng xe chạy qua nhà nó làm nó cứ đứng dậy ngóng chờ – chỉ mong là nhỏ với cái bịt mặt quen thuộc cái mũ rộng vành ( lúc này các bác trên chưa bắt đội nồi cơm điện )
đợi mãi thì nó cũng đói bụng cồn cào – nó đói đến mờ mắt tay run chịu hết nỗi nó dắt xe đạp khoá cửa cẩn thận nó chầm chậm đạp xe ra quán cơm gần nhà nó ăn cho tiện
bóng dáng quen thuộc lướt qua mặt nó – cái dáng người ngồi sau rất quen thuộc – huống hồ cái xe atila biển so 79 xxxx không thể nhầm lẫn được đằng trước là một thằng nào đó đang lái chứ không phải nó
từ bên này quán cơm nó phi xe đạp qua bên lề đối diện nó quyết tâm xe đạp rượt theo xe máy – nó để số 3 đạp hết lực – nhưng cũng là lúc cái bụng nó phản chủ – đói quá đạp xe không nổi – sức người sao bì với sức xe máy huống hồ gì
càng ngày bóng dáng nhỏ càng khuất xa nhạt nhòa – nó cảm thấy bất lực – trong khi đó cái bụng thì lại than khóc ầm ĩ đành lụi cụi đạp xe về lại quán cơm với đầy nghi hoặc trong lòng
má cái thằng đấy là thằng loz nào – có phải thằng ngu dùng ngón tay hồi trước không – tao mà tóm được là cho mày lên bờ xuống ruộng – nó miên man suy nghĩ vào quán cơm
” cô cho con dĩa cơm tấm sườn bì chả ha” nó nói rồi lại suy nghĩ rồi phán đoán – cố gắng suy luận xem thử thằng đó là ai
Ủa s tới đây ngừng r a :(( e đọc từ năm lớp 10 tới h là 23t r a k viết tiếp hả