Chương 9

Chương 9

"Haizzzz…"

Kalix ngồi đó và rút con dao găm trên cổ con thú ra. Mắt cá chân của anh ấy bị thương nên đang gây sốt khắp người. Anh thở ra một hơi khó nhọc, chỉ để giữ cho đôi mắt của mình mở ra.

"Kalix!"

Lelia, đang đứng sững sờ, chợt tỉnh lại và lao đến chỗ anh. Griffith cũng ngay lập tức tìm thấy vết thương của Kalix.

“Nếu đó là một con thú thật, thật sự… Cậu nên nói với tôi rằng nó là thật… Đồ ngốc!”

"Tôi đã nói rồi, cậu mới là đồ ngốc!"

Trong lúc đó, Lelia nắm cổ áo Kalix và kìm lại những gì cô ấy muốn nói. Kalix lại sắp ngất xỉu.

“Griffith, cậu có ổn với cánh tay của mình không? Chúng ta phải quay trở lại nhanh chóng ”.

"… Tôi ổn. Nhưng nếu tôi thổi còi sớm hơn, chẳng phải các tân binh sẽ đến sao? ”

“Không, họ sẽ được tập trung ở lối vào của ngọn núi. Tiếng còi đó có nghĩa là "tập trung ở lối vào của ngọn núi."

“… Vậy tại sao cậu lại thổi nó?”

“Tôi nghĩ những người lập kế hoạch này, những người khiến con quái vật đó xuất hiện, sẽ sợ hãi và bỏ chạy cùng nó…”

Sau những lời đó, Kalix quay đầu lại và nhìn thấy xác con thú.

Sau đó, cơ thể con thú phân tán và biến mất như cát. Đôi mắt của Kalix co giật khi nhìn thấy cảnh đó.

“Thực sự… nó là sự thật. Chú ruột của tôi muốn gϊếŧ tôi… ”

Bản thân con thú không được tạo ra từ cát một cách kỳ diệu, nhưng thứ khiến cơ thể con thú biến mất là ma thuật sử dụng cát.

Một phép thuật chỉ được sử dụng ở vùng đất của sa mạc, Đế chế Ascad.

“… Kalix, bình tĩnh. Còn…"

Cánh tay của cậu vẫn ổn…

Nhưng tôi không thể nói điều đó.

Lelia nuốt lời, và cô lại quỳ xuống trước Kalix và đưa lưng ra.

"Tôi sẽ làm nó."

“Cậu sẽ làm cánh tay của mình bị thương. Không."

Lelia từ chối lời nói của Griffith và thúc giục Kalix.

“Kalix, leo lên, nhanh lên. Không có thời gian để chờ đợi như trước đây. Tôi sắp cạn kiệt sức lực. "

"… Chết tiệt."

Trong khi rơi những giọt nước mắt nóng hổi, Kalix nghiến răng chịu đựng tiếng nức nở.

Tuy nhiên, anh ta từ từ đứng dậy và tự mình leo lên lưng Lelia.

Lelia cảm thấy bụng đau nhói, nhưng giữ chặt chân mình.

Cả ba yếu ớt bắt đầu xuống núi. Kalix đã khóc, rêи ɾỉ một lúc lâu trên lưng Lelia.

Mặt trời đã mọc, ánh bình minh rạng rỡ.

“… Nhưng tại sao mắt cá chân phải lại đau đến vậy? Vết thương ở phía bên trái ”.

“…”

Trên đường xuống ngọn núi ngoằn ngoèo, Kalix đã ngừng khóc.

Lelia thấy lương tâm mình cắn rứt, và cô buộc phải thú nhận.

"Tôi xin lỗi. Tôi đã mắc sai lầm khi đánh cậu bất tỉnh và cõng cậu trên lưng ”.

"… Anh chàng này."

“…” Griffith nhìn hai người một cách kỳ lạ và ngay lập tức mỉm cười.

Cảm giác đau ở cánh tay, bị thú dữ cắn là chuyện bình thường, nhưng không vì lý do gì mà cảm thấy đau.

Khoảnh khắc này cảm thấy như một giấc mơ, một lời nói dối vì một lý do nào đó.

[Mình cảm thấy kỳ lạ.]

Và Griffith nghĩ rằng hai người này có vẻ kỳ lạ hơn.

***

Khi họ gần xuống núi, những tân binh, những người tìm thấy ba người, chạy với vẻ mặt kinh ngạc.

Và Lelia, Kalix, Griffith - cả ba đã ngất xỉu ngay tại chỗ, cạnh nhau, như thể họ đã báo trước.

***

Khi tỉnh dậy, Lelia nhìn thấy hai con mắt đỏ hoe trước mặt. Nước mắt chảy dài trên đôi mắt ấy…

“… Oscar?”

"Phù, ồ, bây giờ cậu đã tỉnh rồi hả, Đội trưởng?"

"Cậu đã tỉnh chưa?"

Lelia đã sớm nghe thấy giọng nói của Romeo. Cô từ từ ngồi dậy, với đôi lông mày nhăn lại. Cô ấy nhìn xung quanh. Nó giống như phòng bệnh bên trong ngôi đền. Tuy nhiên, giường bên trái và bên phải của cô đều trống rỗng.

“Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi, Thái tử.”

Linh mục đứng bên kia tiến lại gần. Cô ấy là một nữ linh mục và có một giọng nói rất điềm tĩnh.

"Còn những người khác?"

“Hai người kia đã tỉnh. Sau khi khỏi bệnh, họ ra ngoài gặp một vị linh mục cấp cao một lúc ”.

Lelia nhìn xuống cơ thể mình. Da trên bụng cô ấy dường như bị rách, nhưng cô ấy không cảm thấy đau, có lẽ là do phép thuật chữa bệnh.

“… Tôi rất vui. Nhưng… ồ ?! ”

Lelia nuốt nước bọt và mở to mắt. Cô ấy đang mặc một chiếc áo tu viện.

Điều này có nghĩa là ai đó đã thay quần áo cho cô ấy. Đồ lót của cô ấy chắc đã dính đầy bùn.

… Ai đã thay đồ lót của cô ấy?

Mình nghĩ rằng mình đã bị phát hiện!

Mình sẽ bị gϊếŧ bởi hoàng đế!

Nhìn thấy vẻ mặt của Lelia ngay lập tức vô cùng kinh hãi, nữ linh mục cúi đầu.

Cô ấy thì thầm vào tai Lelia, “Tôi đã thay quần áo và chỉ tôi nhìn thấy quần áo của cậu. Không có ai khác đang theo dõi trong khi tôi thay đồ cho cậu, vì vậy hãy bình tĩnh. ”

“…” Lelia chớp mắt.

Linh mục đặt ngón trỏ lên môi cô một lúc rồi buông ra. Đó là một tín hiệu ngầm cho thấy cô ấy sẽ không nói gì cả.

“…”

Lelia nuốt nước bọt xuống.

"Cậu bị sao vậy, Đội trưởng?"

"Cậu ấy dường như vẫn chưa hồi phục."

“Không, tôi ổn…”

"À, nhân tiện…"

Rồi cánh cửa bật mở.

" Cậu tỉnh rồi à?"

“…”

Kalix và Griffith là người mở cửa. Có lẽ bởi vì cả hai đều đang được chữa trị bằng bùa chú nên họ có vẻ hoàn toàn ổn. Đặc biệt, Lelia chú ý đến cánh tay của Kalix.

Mình rấtmừng…

Không thể phục hồi ngay cả với phép thuật chữa bệnh, nếu cánh tay của một người bị cắt như đã được đề cập trong tiểu thuyết. Rất may là mắt cá chân của anh ấy chỉ bị thương nhẹ.

“… Có vẻ ổn.” Lelia thì thầm nhẹ nhõm, và cả hai tiến lại với vẻ mặt nghiêm trang.

Griffith nói, “Cậu cũng nên gặp một linh mục cấp cao. Chúng tôi sẽ chính thức phản đối vấn đề này. "

"…Gì?"

Lelia nhìn lên Griffith.

“Cậu sẽ không làm điều đó sao? Cậu là Thái tử của Auraria. Anh ấy và tôi cũng đều là người của hoàng gia ”.

“…” Lelia ngập ngừng.

Các tân binh sẽ phải bối rối trong một cuộc họp bàn về các biện pháp đối phó. Một sự việc lớn như vậy chắc chắn sẽ được báo về quê nhà, nhưng Lelia biết kết quả sẽ như thế nào. Cô ấy quay sang Kalix.

“…”

Kalix có một vẻ mặt hơi gắt gỏng, nhưng anh ta sẽ không để lộ ra. Kalix cũng biết điều đó - kết quả của việc công khai vấn đề này là gì? Mỗi đế chế sẽ trở nên khủng khϊếp.

"Tất nhiên, Hoàng đế Auraria không quan tâm."

Trong bản gốc, cánh tay của Kalix đã bị cắt bỏ.

Trẻ em của mỗi quốc gia biết được điều này đã thông báo về nước của họ, bạo loạn bắt đầu và ngôi đền bắt đầu can thiệp. Tuy nhiên, nạn nhân, quê hương của Kalix, Đế chế Ascard, đã cố gắng che đậy sự thật này. Hoàng đế Ascard tuyên bố, mặc dù cháu trai của ông đã bị mất một cánh tay, "Bây giờ năm đế chế của chúng ta đang làm việc cùng với ngôi đền để nuôi dưỡng các chiến binh. Tất nhiên, sự tức giận và buồn bã đau lòng trước vết thương của cháu trai tôi, nhưng đây không phải là lúc cho việc này. Chúng ta không ở đây để chĩa kiếm vào nhau. "

Kể từ khi hoàng đế của đất nước nạn nhân lên tiếng như vậy, các đế quốc còn lại không thể hành động nhiều. Tất nhiên, có một số đế chế đã yêu cầu trả lại những đứa trẻ vì họ không thể giao phó chúng nữa, nhưng cuối cùng nó đã thành công.

Đức Thánh Cha đã trực tiếp xin lỗi các hoàng đế của mỗi quốc gia về sự cố này và thề sẽ chú ý hơn trong tương lai.

Vì mọi thứ đã được giải quyết, mọi người không còn cách nào khác ngoài việc cẩn thận.

Thật vậy, kể từ đó, ngôi đền đã làm việc rất chăm chỉ về sự an toàn của những đứa trẻ một cách hết sức ráo riết.

Còn Kalix, người bị mất một cánh tay trong tình huống đó thì sao?

Điều đó không bao giờ nên được công khai.

Nó không rõ ràng, nhưng Kalix sẽ bị tàn tật. Đến mức anh ấy sẽ không bao giờ lành lặn. Giống như cánh tay bị chặt đứt của anh ấy.

Kalix không hề được ca tụng. Sau khi trở về quê hương, anh từ bỏ uy quyền của hoàng tộc và trở thành một lính đánh thuê. Với tư cách là một vị vua đánh thuê, anh đã gia nhập Nhóm Diệt Rồng và có đóng góp to lớn hơn bất kỳ ai khác.

Kalix là một người đàn ông như vậy. Một người có ý chí mạnh mẽ và niềm tin ngoài sức tưởng tượng của Lelia.

Nhưng bây giờ…

Anh ấy chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.

Thật khủng khϊếp khi nghĩ đến nỗi đau mà đứa trẻ 10 tuổi phải chịu đựng. Anh ấy không bị mất cánh tay lần này, nhưng anh ấy sẽ bị sẹo với vết thương tương tự trong suốt phần đời còn lại của mình. Không, anh ta không bị thương nặng lần này, vì vậy Hoàng đế Ascard có thể ra tay trơ trẽn hơn.

Lelia muốn ngăn chặn nó bằng cách nào đó.

“…”

Lelia nhìn vào mắt Kalix, có vẻ hơi bất an và hỏi, "Những đứa trẻ khác có biết về điều này không?"

“… Chưa, chưa.”

Đó là một điều tốt.

“Vậy thì đừng để họ biết. Tôi không muốn họ biết. "

"Cậu điên à?"

"Cậu điên à?"

"Đội trưởng, cậu có bị điên không?"

“Ồ, chắc cậu bị điên rồi, Đội trưởng…”

Bốn người đều nói điều tương tự, nhưng Lelia kiên quyết.

“Tôi cầu xin cậu. Hãy giữ bí mật điều này ”.

"Tại cái quái gì…?"

“Đó là… sẽ là một vấn đề lớn nếu cha tôi phát hiện ra.”

“…”

“Cha tôi quan tâm đến tôi rất nhiều. Tôi hôn, ôm và ngủ với ông ấy mỗi ngày! Nhưng nếu ông ấy biết rằng tôi bị thương, ông ấy sẽ làm ầm lên. "

“… Cậu thật điên rồ. Hôn cha của cậu? Cậu là papa’s boy hả?. "

Kalix mỉa mai, nhưng Lelia tiếp tục nói.

“Ừ, vì vậy hãy giữ bí mật. Ồ, cha tôi có thể khóc. Sau đó, tôi sẽ khóc! Trái tim tôi sẽ tan nát! ”

“…”