Chương 33: Cục cưng, nhanh lên một chút

Triệu Đức Tam cùng Mã Lan rất nhanh ôm chặt vào nhau, dựa vào trên cửa mυ"ŧ hút quấn lấy đầu lưỡi vào nhau .

Làm một hồi tiền hí, Mã Lan lúc này hất chén đũa qua một bên, nữa nằm thân trên ở mặt bàn, nhếch lên cái mông bự, nói với hắn:

- Cục cưng, cởi cái qυầи ɭóŧ của chị xuống.

Triệu Đức Tam nhìn qua cánh cửa, rầu rỉ hỏi:

- Chị Mã Lan, nhân viên phục vụ sẽ không vào bất tử chứ?

Mã Lan nói:

- Không có việc gì, cài lại chốt cửa là được rồi.

Triệu Đức Tam thấy Mã Lan đã khó nhịn thêm nữa, hắn làm theo lời cô gài chốt cửa, rồi quay người trở lại, nhấc lên cái váy Mã Lan, đem cái qυầи ɭóŧ màu trắng nhỏ kéo đến chỗ đầu gối, bên dưới cái đáy qυầи ɭóŧ nơi che khuất cửa miệng âʍ đa͙σ, dịch nhờn bài tiết ẩm ướt một đốm loang, Triệu Đức Tam âm thầm nghĩ : chưa gì hết mà Mã Lan đã chảy ra dịch nhờn nhiều vậy à nha?

Cái âʍ ɦộ Mã Lan nhô cao, đám lông đen rậm một mảnh phát ra sáng bóng nơi cái khe thịt âʍ ɦộ, hai bên mép nhỏ bên ngoài đang còn khép kín lấy cửa miệng âʍ đa͙σ, Triệu Đức Tam dùng tay đẩy ra méo nhỏ màu hồng đậm, mé trên âm hạch một viên lớn như hạt bắp non, nhô lên phía trên khe thịt…

Triệu Đức Tam vẫn còn lo sợ nhân viên phục vụ gỏ cửa bất chợt, nên không có cỡi cái quần dài xuống, mà chỉ kéo dây khóa kéo móc lây cây dươиɠ ѵậŧ ra, dù cái âʍ đa͙σ đã tươm rỉ ra dịch nhờn trơn nhớt, hắn nâng cao dươиɠ ѵậŧ cũng phải gian nan mới thẳng tiến đâm vào, toàn bộ đầu khấc dươиɠ ѵậŧ, đã chen vào qua cửa miệng âʍ đa͙σ lửa nóng, đã chạm đến đến điểm lồi sâu trong âʍ đa͙σ, giờ phút này Triệu Đức Tam sớm đã lộ vẻ mặt da^ʍ sắc…

- Chị Mã Lan, kiểu nào nhanh hay chậm?

Lúc dươиɠ ѵậŧ tiến vào, Triệu Đức Tam cười đễu hỏi .

Mã Lan “ hư…” một tiếng, cắn môi nói:

- Cục cưng, nhanh lên một chút.

Triệu Đức Tam đẩy nhanh hơn tần suất, cái bàn dưới thân Mã Lan bị lay động cót két tiếng kêu vang.

Đây là lần đầu tiên Triệu Đức Tam ở trong gian phòng quán ăn làm, cảm giác kí©h thí©ɧ vô cùng, tinh lực cũng tràn đầy lên, hắn cực kỳ ra sức cày bừa.

Mã Lan gục xuống bàn không dám lên tiếng rêи ɾỉ, chỉ có thể cắn môi đè nén, hai tay nắm chặt khăn trải bàn thật chặc, thoải mái sướиɠ đến muốn chết.

- A.. nha.. nhanh... nhanh lên...

Triệu Đức Tam nghe tiếng Mã Lan nói năng lộn xộn ngâm lấy, lại càng thêm hưng phấn, tăng cường tiết tấu, biến hóa lấy góc độ đút vào rút ra đút vào...

Triệu Đức Tam rất am hiểu nhất chiêu "Chín cạn một sâu" tiến công, hắn dùng đầu khấc dươиɠ ѵậŧ ân vào vài cái ở cửa miệng âʍ đa͙σ, lại thoáng một phát cắm thật sâu vào bên trong âʍ đa͙σ của Mã Lan nàng, chống đỡ sâu tận cổ tử ©υиɠ rồi xoay tròn dươиɠ ѵậŧ.

Cứ như thế Triệu Đức Tam tiến hành gần đến 10 phút, Mã Lan chịu không được của hắn chiêu này, toàn thân một hồi run rẫy, hắn cảm giác bên trong âʍ đa͙σ Mã Lan trong lúc một hồi co rút nhanh, Triệu Đức Tam vội vàng đem dươиɠ ѵậŧ toàn bộ đút mạnh vào sâu trong âʍ đa͙σ gấp rút ma sát.

Nhanh chóng đầu khấc dươиɠ ѵậŧ nương theo từ trong âʍ đa͙σ từng cơn co rút lại, một làn sóng nhiệt từ cổ tử ©υиɠ lao ra, đυ.ng chạm lấy đầu khấc dươиɠ ѵậŧ của hắn, làm tan nát ý chí của Triệu Đức Tam, rốt cục nhịn không được tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trào ra từng làn đổ vào trong cái lổ trũng sâu của Mã Lan.

Sau một hồi mây mưa vu sơn, hai người khoái hoạt cơ hồ là cùng nhau đến đỉnh phong , Mã Lan tuy du͙© vọиɠ mãnh liệt, nhưng là rất dễ dàng đạt được cực khoái, điểm này lại làm cho Triệu Đức Tam rất là hài lòng, chính hắn có phóng tinh hay không phóng tinh thì cảm giác cũng không sao, hắn thích nhất là nhìn xem người phụ nữ bị hắn triệt để chinh phục trong cơn khoái hoạt giống như sắp chết đến nơi vậy .

Mới làm xong, Triệu Đức Tam nhìn đồng hồ đeo tay hốt hoảng nói:

- Ai da… đều 13h 40 rồi, chị Mã Lan, em phải đi…

Mã Lan từ trên bàn đứng lên, khom người kéo lên cái qυầи ɭóŧ trắng, đem làn váy rủ xuống, mới vừa trầm mê với cuột sống thần tiên ở bên trong, thần sắc lông mày lộ ra hạnh phúc khoái hoạt, khóe miệng tràn đầy phong tình tươi cười , hương khí như lan nói:

- Ừ, đi thôi, chị đưa em về cơ quan.

Triệu Đức Tam từ chối nói:

- Chị Mã Lan, không cần , bị Phó cục trưởng Vương trông thấy là xong đời.

Mã Lan cười khẽ nói:

- Yên tâm đi, Vương An Quốc có lúc nào đúng giờ đến văn phòng đâu.

Triệu Đức Tam nói:

- Chị so với bọn em còn rõ ràng giờ giấc của lãnh đạo hơn nhiều..

Mã Lan liếc xéo Triệu Đức Tam mắng:

- Xú nam nhân, nói lời không dễ nghe chút nào nha!

Từ hội quán Tiêu Tương đi ra , Mã Lan kéo Triệu Đức Tam ngồi trong xe của mình , dù Triệu Đức Tam không muốn, nhưng hắn sợ đến cơ quan muộn, đành ngồi lên xe .

Trên xe Triệu Đức Tam hỏi cô.

- Này chị Mã Lan, không phải là chị nói chưa có chồng, lấy ở đâu ra đứa con gái lớn như vậy?

Một câu nói này đυ.ng chạm đến chỗ thương tâm của Mã Lan, sắc mặt trầm xuống,cô chán nản thở dài, liếc Triệu Đức Tam nói:

- Đức Tam, chuyện quá khứ đừng hỏi lại chị được không?

Triệu Đức Tam thấy cô thần sắc ảm đạm, biết rõ mình đã đâm thọt đến nỗi đau của cô, nên hắn liền thay đổi chủ đề cười ha hả nói:

- Hay là để em kể chuyện cười cho chị nghe nhé.

Mã Lan liếc hắn liếc, cười khẽ , nói:

- Kể đi ...

- Có một đôi yêu nhau, vào một ngày hai người chia tay, người nữ à nói: “ anh trả lại những đồ đạc của tôi đã từng đưa cho anh dùng” người nam nổi giận nói: “ vậy cô đem máu huyết của tôi từng bắn vào cơ thể của cô trả lại đây cho tôi”.

Chỉ thấy người nữ thò tay vào bên trong cái qυầи ɭóŧ của mình sờ mó, rồi rút ra một cái băng vệ sinh ném nói cho người nam nói : “ xem như là tôi mua hàng trả góp, về sau mỗi tháng tôi sẽ trả lại cho anh.”

Mã Lan bị Triệu Đức Tam kể chuyện cười nên sảng khoái tươi tắn trở lại …

Bản tính ẩn dấu sự khôi hài là do trời sinh , Triệu Đức Tam lúc lên đại học có nhiều cô gái trẻ mới lớn thất thủ về tay hắn, không chỉ vì hắn có dáng dấp đẹp trai , mà còn nhờ vào hắn miệng mồm lanh lợi, chọc cười các cô gái trẻ đến mức đều nguyện ý cùng hắn chung một chỗ, hiện tại chiêu này dùng ở trên người đàn bà xinh đẹp trước mắt thì ra cũng có tác dụng.

Mã Lan trên đường bị Triệu Đức Tam nói chuyện khôi hài nên vô cùng vui vẻ , cô lái xe đưa hắn đưa đến bên kia đường đối diện cục khoáng sản than đá, Triệu Đức Tam vội vã mở cửa xe đi, lại bị Mã Lan nắm bả vai kéo trở về, ịn miệng lên môi của hắn, hung hăng cắn một chút, đau nhưng Triệu Đức Tam không oán trách, nhìn cô một cái .

Mã Lan quyến rũ nói:

- Còn nhìn à, nhìn vậy thì chị lại muốn ăn em nữa …!

Thời gian gấp, Triệu Đức Tam không có rỗi rãnh cùng cô trêu chọc, hắn cười cười liền chạy qua đường cái đi vào trong cục khoáng sản than đá.

Vội vã trở lại trong phòng làm việc thừa dịp Vương An Quốc còn chưa có trở lại, hắn tựa ở trên ghế nghỉ ngơi một chút, lại muốn quay lén thêm buổi chiều hy vọng có thêm cảnh sắc xuân quang, hắn luống cuống tay chân bò lên trên cái bàn, cực nhanh giấu kín cái máy quay phim, rồi nhảy xuống cái bàn vừa ngồi xuống thì cửa văn phòng đẩy ra , chỉ thấy Vương An Quốc lại là ánh mắt phiêu hốt, có chút đung đưa hai chân trái phải say say đi vào.

Triệu Đức Tam giật mình hốt hoảng, cũng may mắn tay hắn nhanh, bằng không thì lão khốn kiếp này phát hiện thì thê thảm rồi .

Hắn liền vội vàng đứng lên tới đở Vương An Quốc, giả mù sa mưa quan tâm nói:

- Lãnh đạo, ông chậm một chút.

Vương An Quốc đặt mông ở trên ghế sa lon ngồi xuống, vẻ mặt vẫn còn lò đờ.

Triệu Đức Tam pha trà, bưng một chén trà nóng đi qua nói:

- Lãnh đạo, xin mời ông uống chút nước trà .

Vương An Quốc nhấp một ngụm trà nước, rồi đưa chén cho Triệu Đức Tam khoát khoát tay, nói:

- Được rồi, cậu đi ra ngoài đi .

Triệu Đức Tam cười lấy lòng, thối lui ra khỏi phòng nghỉ Vương An Quốc, thuận tay gài cửa lại, có chút mất mác, đoán chừng ông ta say như vậy thì máy quy phim len chiều nay thất thu rồi , xem ra buổi nay sẽ không có cái gì kí©ɧ ŧìиɧ để diễn, nhưng máy quay phim đã đặt vào chỗ, chỉ có thể đợi đến lúc tan tầm, Vương An Quốc rời đi thì mới có thể lấy xuống.

Triệu Đức Tam đã quá sớm mất hy vọng , không quá 10 phút, cách qua cánh cửa hắn nghe Vương An Quốc ở bên trong gọi điện thoại:

- Tiểu Văn ở phòng tài vụ phải không? À.. đến phòng làm việc của tôi đi, có chút việc muốn hỏi cô một chút, ừ…. nhanh lên nhé.

Triệu Đức Tam nghe Vương An Quốc gọi cú điện thoại này, liền mừng thầm, xem ra Vương An Quốc một khi uống say thì không thể thiếu phụ nữ, ông ta lớn tuổi như vậy, tinh lực thịnh vượng kinh người, buổi sáng vừa kêu Trương Hiểu Yến đi vào hành quyết qua, buổi chiều lại đổi thành một người khác tên là Tiểu Văn nào đó đấy.

Bản lĩnh đàn ông của Vương An Quốc không biết là như thế nào, Triệu Đức Tam chỉ có thể đợi tối về xem kỹ lại những thước phim quay lén tươi đẹp mới có thể kết luận, nhưng lão già chết tiệt này ánh mắt thật là không tệ, những người phụ nữ bị ông ta hành quyết, trước mắt hắn biết thì có Mã Lan và Trương Hiểu Yến, hai người đều có tư sắc xinh đẹp riêng biệt.

Cho nên Triệu Đức Tam rất chờ mong cô gái gọi là Tiểu Văn ở phòng tài vụ nhan sắc sẽ như thế nào, đoán chừng chắc cũng rất là trẻ trung…

Triệu Đức Tam nóng lòng chờ mong Tiểu Văn này tới nhanh lên, không nháy mắt cứ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, đã qua hơn 15 phút thì có tiếng gỏ cửa.

Triệu Đức Tam mừng như điên chạy tới mở cửa , chỉ thấy một mỹ nữ tuyệt sắc đang đứng, làn da tuyết trắng, đôi mắt như nước trong veo, lông mi dài, đôi bầu vυ" kiêu ngạo vừa lớn lại rất vun cao, so với Trương Hiểu Yến còn phải no đủ hơn, khuyết điểm duy nhất chính là chiều cao có chút thấp, mang đôi giày cao gót nhiều lắm cũng mới vừa tầm 1,60 m.

Cô gái gọi là Tiểu Văn gặp Triệu Đức Tam nhìn mình không nháy mắt nên có chút ngượng ngùng, rũ mắt xuống , dùng lời nhỏ nhẹ hỏi:

- Anh chính là thư ký của phó cục trưởng Vương, Đức Tam phải không?

Triệu Đức Tam vội mỉm cười nói:

- Vâng…đúng là tôi.

Mỹ nữ tự giới thiệu nói:

- Tôi là Văn Thiến ở phòng tài vụ, phó cục trưởng Vương có ở đây không? Ông ấy mới gọi tôi tới đây.

Triệu Đức Tam nhường qua một con đường, nói:

- Phó cục trưởng Vương ở bên trong đấy, cô mau vào đi thôi.

Văn Thiến nhìn hắn mỉm cười, rồi đi thẳng qua, nhẹ khẽ gõ cửa phòng Vương An Quốc hai cái , liền nghe bên trong tiếng của Vương An Quốc:

- Tiểu Văn đấy hả? Còn gõ cửa làm gì, cứ trực tiêp đi vào là được rồi.

Văn Thiến nhẹ đẩy cửa ra đi vào, cửa phòng lập tức liền đóng lại, Triệu Đức Tam trong lòng âm thầm đau lòng, mẹ kiếp ! Lại một mỹ nhân bị Vương bát đản giày xéo rồi!

Triệu Đức Tam lấy tấm bảng “… không quấy rầy” treo lên, hắn đi đến cuối hành lang, ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn xem lá rụng tung bay trước sân lớn của cục khoáng sản than đá, đốt điếu thuốc, khoan thai hút khói .

Mới hút được nữa điếu thuốc, đột nhiên hán nhìn thấy Trương Hiểu Yến bưng giỏ rác dưới lầu một đi ra, hướng về thùng rác đi đến, hắn liền lấy điện thoại di động ra, nhắn cho cô một tin : “ Mỹ nữ, nhìn về cửa sổ lầu hai xem.”

Trương Hiểu Yến đang đổ rác, lấy điện thoại ra nhìn thấy là do Triệu Đức Tam gởi tới tin nhắn, có chút khẩn trương, nghĩ thầm thằng này muốn làm gì? Theo tin nhắn nhìn lên cửa sổ lầu hai xem xét, Triệu Đức Tam vẻ mặt nham nhở đang đứng vẫy tay với cô.

Trương Hiểu Yến bắt gặp nụ cười của hắn, cô cảm thấy có chuyện không tốt , gục đầu xuống, cúi đầu bưng giỏ rác vẫn đi vào.

Triệu Đức Tam trong nội tâm thích ý, nhất là khi nghĩ đến đoạn phim thu hình lại, hôm nay giữa trưa xem có chút vội vã, cũng đã cảm thấy đặc sắc không chịu được, thật sự là cảnh đẹp xuân sắc, đẹp không nào tả xiết ….

Đứng chơi một hồi, Triệu Đức Tam quay người trở lại cửa phòng làm việc, thấy tấm bảng “….đừng quấy rầy.” vẫn còn, Văn Thiến chắc còn ở bên trong.

Hắn suy đoán tên khốn kiếp kia uống rượu say rồi, chắc xử lý không xong việc nhanh được, khẳng định phải là ở bên trong đùa giỡn một phen với Văn Thiến đấy.

Triệu Đức Tam dứt khoát đi xuống lầu, trong sân đi vòng vo một hồi, lại sợ đυ.ng mặt bà cục trưởng Trương, lại đi đến đằng sau khu vực hậu cần, quỷ thần xui khiến lại đi tới trước mặt nhà kho, nghĩ thầm chắc Trương Aí Aí đang ở bên trong, chi bằng đi vào sờ lên bầu vυ" cho qua thời gian.

Vì vậy liền đi tới trước cửa kho hàng , nhưng vừa bước vào thì trông thấy cái cô gái mập đang ở trong đó, hắn có chút ủ rũ cúi đầu .

Cô gái mập gặp Triệu Đức Tam, cười rạng rỡ chào đón, a dua nịnh hót nói:

- Lãnh đạo tới rồi, muốn lấy cái gì thế ? Lãnh đạo chỉ nói, tôi giúp lãnh đạo đi lấy.

Triệu Đức Tam chán ghét loại người như vậy, nhưng lại ưa thích nghe những lời nói này , cười khẽ nói:

- Tôi chỉ đi dạo, không cần lấy gì hết!"

Cô gái mập cười nói:

- Vậy là lãnh đạo là đến đây kiểm tra công việc phải không?

Triệu Đức Tam nhìn quét một vòng nhà kho, cố ý rất cao giọng hỏi:

- Không phải ở đây có hai người sao? Thế nào chỉ một mình chị ở đây hả? Con người khác đâu rồi?

Cô gái mập khúm núm nói:

- Lãnh đạo nói là Trương Aí Aí ? Cô ấy vừa mới mang giấy in lên cho phòng tổng hợp á.

Triệu Đức Tam gật gật đầu, điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại của Vương An Quốc, hắn vội vàng đi ra ngoài đón điện thoại, khép nép nói:

- Lãnh đạo, ông tìm em à?"

- Tiểu Triệu, giờ làm việc lại đi đâu vậy?