Chương 230: Ai so ra bằng hắn

3066 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 230: AI SO RA BẰNG HẮN.

Thời gian dần trôi qua ba người chồng chung vào một chỗ, hai người đàn bà ngồi tại hắn trên thân điên cuồng, hắn thật sự khống chế không nổi cái cảm giác mãnh liết này, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong âʍ đa͙σ không tự chủ được run rẩy, thời gian giằng co gần một giờ, hai cái âʍ đa͙σ bị dươиɠ ѵậŧ hắn thay nhau đút vào, thẳng đến cuối cùng dươиɠ ѵậŧ nở ra, tinh dương sắp đột kích, hắn nhanh hơn co rúm tốc độ, cắn chặt răng, da đầu run lên, khi Trương Lỵ cảm giác được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn hắn bắn sâu trong tử ©υиɠ của mình, nàng tại trên thân hắn run rẩy một hồi, rồi kéo lấy thân thể mềm mại dịch chuyển khỏi, cửa miệng âʍ đa͙σ hoàn toàn mở ra, sâu trong hang động một cỗ đậm đặc chất lỏng trắng nóng từ nàng trong trào ra, trên thân cây dươиɠ ѵậŧ dính đầy chất lỏng màu trắng, Lâm phu nhân không liền dùng cái lưỡi tại chung quanh dươиɠ ѵậŧ liếʍ lấy, nhìn thấy Lâm phu nhân đang thè lưỡi ra liếʍ, Trương Lỵ cũng không cam chịu yếu thế, gục đầu xuống tại gốc dươиɠ ѵậŧ liếʍ lấy một giọt cũng không sót, cây dươиɠ ѵậŧ vẫn còn nhảy dựng động lên, bên trong mã nhãn còn lưu lại lấy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, Lâm phu liền ngâm vào dùng đầu lưỡi mυ"ŧ lấy chất lỏng lưu lại cái sạch sẽ…

Triệu Đức Tam cho dù toàn thân mệt mỏi, nằm ở trên giường thở hổn hển, nhưng chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, cái loại cảm giác này chỉ sợ có ít người so được với hắn, hắn từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được hai cái đầu lưỡi đang liếʍ chạy trên cây dươиɠ ѵậŧ dưới háng mình, mỗi một tay nắm ở một cái đầu của một nàng vuốt ve, mãi cho đến ngủ thϊếp đi…

…………………………………………………………………………………….

Sáng sớm khi giật mình tỉnh lại, thấy mình trái cầm phải giữ nắm cả hai người đàn bà không mảnh vải che thân, hắn nhất thời cảm thấy mình giống như là đang đang nằm mơ, thò tay tại trên bầu vυ" Lâm phu nhân bóp lấy vài cái, mới phát hiện đây hết thảy là chân thật đấy, nghỉ ngơi dưỡng sức một buổi tối, chứng kiến bên người người đàn bà quang lưu, lại hào hứng muốn cùng các nàng tái diễn một lần sự tình như tối hôm qua, nhưng hắn trông thấy đồng hồ trên bàn đã bảy giờ năm mươi, tám giờ rưỡi thì đã làm việc rồi, nhìn qua không còn kịp nữa, hắn không có cam lòng mặc quần áo vào, tràn ngập tiếc nuối một mình đi làm, để cho hai nàng ngủ say tại trong nhà mình.

Vừa đến văn phòng, Tô Tĩnh đột nhiên dùng rất ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, hắn còn cho là mình trên người có còn dính cái gì không đúng, cúi đầu quan sát một phen, thấy không có cái gì không đúng, vì vậy ngẩng đầu cười hỏi:

-Tô Tình, làm sao vậy? Làm gì mà dùng loại này ánh mắt nhìn chằm chằm tôi như vậy?

- Triệu khoa trưởng, có phải tối hôm qua đi ăn trộm phải không?

Tô Tĩnh hỏi, làm cho hắn cảm thấy không hiểu gì cả, nhíu lông mày nói:

-Ý là sao?

-Xem anh như là chưa tỉnh ngủ, có phải cả đêm không có nghỉ ngơi à? Khí sắc kém như vậy.

Tô Tĩnh nói.

Triệu Đức Tam sững sờ, nghĩ thầm lão tử tối hôm qua tiêu dao khoái hoạt cả đêm, làm gì mà có thời gian để ngủ đâu rồi, liền vuốt vuốt đôi mắt đau buốt cười nói:

-Tối hôm qua gặp ác mộng, ngủ không ngon.

Tô Tĩnh ồ một tiếng không nói cái gì nữa…

Hắn đi vào trên ghế ngồi ngồi xuống, mở ra máy tính, còn chưa có xem gì, thì Trương Ái Linh đã bảo Lý San San xuống gọi hắn rồi.

Đẩy cửa ra, Lý San San cũng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói:

-Trương cục trưởng muốn gặp anh.

Nói xong xoay bờ mông liền rời đi, một bộ cùng hắn không đội trời chung, từ khi Lý San San hướng đến Trương Ái Linh tố giác tất cả hành động của Triệu Đức Tam về sau, hắn đối với nàng đã từng tràn ngập hảo cảm lập tức cũng vô cùng chán ghét..

Đợi nàng rời đi, Triệu Đức Tam không vội, chậm rãi đi đến trong văn phòng Trương Ái Linh, đến trước sô pha ngồi xuống hỏi:

-Trương cục trưởng, chị có gì muốn gặp em a?

-Tiểu Triệu, đã thực hiện được rồi!

Trương cục trưởng mặt không thay đổi nói.

Triệu Đức Tam sững sờ nhìn nàng, lập tức hiểu ra, mừng rỡ nhìn nàng:

-Trương cục trưởng, chị nói cái dự án kia đã thành rồi sao?

-Đúng, tỉnh ủy có ý kiến phúc đáp đồng ý rồi, vừa rồi bên thành ủy truyền tin cho tôi đấy.

Trương Ái Linh nói.

Hắn cao hứng hưng phấn, tiếp tục hỏi:

-Trương cục trưởng, trên tỉnh có nói chừng nào thì bắt đầu áp dụng không vậy?

-Ý kiến phúc đáp vừa đưa ra, áp dụng cụ thể chắc là sẽ nhanh thôi, chuyện này thì phải xem bên thành ủy an bài như thế nào.
CHƯƠNG 231: THỰC HIỆN LỜI HỨA ĐI.

Nàng nói,

-Hiện tại cậu cũng có thể thực hiện lời hứa của mình rồi đấy.

-Hứa hẹn? Cái gì hứa hẹn?

Hắn cố ý giả bộ như không hiểu hỏi.

Trương Ái Linh nghiêm mặt khóe miệng co lại, nói:

-Tiểu Triệu! Cậu đừng cho giả bộ! Lúc trước đã nói sự tình khi làm thành, thì sẽ đem những tấm ảnh chụp kia giao lại cho tôi.

Hắn cười nói:

-Úc, em nhớ ra rồi, Trương cục trưởng đừng vội, chờ dự án kia một khi áp dụng, em chắc chắn sẽ giao cho chị đấy.

-Cậu….

Trương Ái Linh nổi giận, nhưng rồi ngữ khí hòa hoãn cười lạnh nói:

-Tốt, Tiểu Triệu! Tôi lại tin tưởng cậu một lần, đừng có lại đùa nghịch bịp bợm cái gì! Sự nhẫn nại đều cũng có hạn độ! Khi mỏ than Hắc Hà đóng cửa sáp nhập, cậu phải lập tức thực hiện lời hứa ..

-Nhất định.. nhất định.

Hắn ha ha cười nói,

-Nếu không có chuyện gì em đi trước đây..

Nói xong thì hắn đứng dậy ra khỏi văn phòng Trương cục trưởng.

Vừa về tới khoa kiểm tra chất lượng an toàn thì hắn liền nhắn tin cho Hoa Mã Lan phát nói tình huống tiến triển mới nhất, biết được tỉnh ủy đã có ý kiến phúc đáp xuống đồng ý đóng cửa mỏ than Hắc Hà, Hoa Mã Lan quả thực quá vui mừng, vừa nghĩ tới Lâm gia sẽ mất đi địa vị đầu rồng đá ngành sản xuất than của thành phố Du Dương, một loại cảm giác hả hê lòng dưới đáy lòng tự nhiên sinh ra.

Mà cùng lúc đó Lâm gia vẫn còn một mực mơ màng, thân là bí thư huyện ủy huyện Thần Phủ nên Lâm Kiến Dương nhiều lần âm thầm phân công trấn trưởng trấn Bạch Thủy liên hợp tổ chức để cho thôn dân đến bên ngoài ủy ban thành phố nháo sự..

Tỉnh ủy ý kiến phúc đáp vừa đưa ra, ủy ban thành phố Du Dương cùng ngày triệu khai hội nghị khẩn cấp, quyết định ngay hôm đó lên đối với mỏ than Hắc Hà áp dụng niêm phong đóng cửa.

Triệu Đức Tam vừa phát xong tin tức cho Hoa Mã Lan, ngồi ở trong phòng làm việc khí định thần an nhàn, chuyện này tỉnh ủy đã có ý kiến, xem như là ván đã đóng thuyền rồi, chuyện trợ giúp Hoa Mã Lan đã hoàn thành chuyện của nàng, kế tiếp đến lượt cân nhắc đến tương lai của mình rồi.

Cũng là bởi vì cái sự kiện này mà hắn đắc tội hai đại lãnh đạo trong cục, cũng cùng với tâm phúc Lý San San của Trương cục trưởng làm hư quan hệ, hơn nữa Lâm gia sớm muộn cũng sẽ biết chân tướng chuyện này. Thoáng cái đắc tội với nhiều người như vậy, hắn thấy trước mình cuộc sống sau này nhất định sẽ giống như con chuột chạy qua đường, sẽ bị người người đánh đuổi, thời gian tới không còn an bình nữa rồi.

Vừa vặn ngày đó Tô Tinh đã báo cho hắn biết qua trong tỉnh đang có tuyển dụng công chức, có lẽ đây là một cơ hội, chỉ bất quá phải chờ tới tháng sáu năm sau mới có thể biết được kết quả, vẫn còn có nửa năm thời gian, bản thân tại trong cục thời gian này chắc chắn là không dễ chịu rồi.

Vừa nghĩ tới một loại tùy thời có khả năng sẽ bị hãm hại, hắn quyết định chủ ý, trước khi mình không có an toàn theo từ cục than đá hay là thành phố Du Dương thoát thân, tuyệt đối không thể đem nhược điểm trong tay mình giao cho Trương cục trưởng cùng Vương phó cục, hơn nữa trong tay mình còn có vật chứng của Lâm phu nhân phấn khích, chỉ cần mấy thứ này còn trong tay, thì số lượng những địch nhân này cũng tạm thời chưa có thể chạm đến hắn được.

Buổi chiều từ thành phố truyền tin phát công ty Tân Mậu đã được quyền khai thác, chứng kiến văn kiện giấy trắng mực đen, nàng mới xem như là chính thức thấy được giấy ủy nhiệm, hưng phấn không kềm chế được, nghĩ thầm thằng Triệu Đức Tam thật đúng là thần thông, lúc này đây coi như là đã giúp cho mình hai cái đại ân, trong đó có bước nằm trong kế hoạch báo thù vô cùng trọng yếu, chỉ cần mỏ than Hắc Hà bị phong bế, quy mô sản nghiệp của Lâm gia liền cùng nàng đã là tương xứng rồi, nếu càng tiến thêm một bước mà nói, mỏ than Hắc Hà sáp nhập vào mỏ than Tiểu Câu, thì sẽ không cần tốn nhiều sức liền dễ dàng vượt qua Lâm gia về khai thác mỏ đấy.

Để tỏ lòng cảm kích, Hoa Mã Lan buổi tối hẹn Triệu Đức Tam đi ra, đem một trăm vạn nguyên chi phiếu tạ ơn cho hắn, không có biện pháp từ chối nữa hắn phải nhận lấy, tại cục than đá công tác trên ba năm rưỡi, tuy nói tiền lương đãi ngộ cũng không tệ lắm, nhưng mình cũng tiêu tiền như nước, không có tích lũy được tiền, nếu như tháng sáu năm sau công khảo đi thi trên tỉnh, đến lúc đó lại tránh không được phải dùng tiền, cầm lên số tiền này cũng là tốt, để sau này mình dùng trải đường.

Ngay tại lúc đó đối với việc đóng mỏ than Hắc Hà đối với Lâm Đại Phát mà nói quả thực chính là sấm sét giữa trời quang, chứng kiến văn bản mà tâm tình của lão theo trên đám mây té xuống đáy cốc, quả thực không thể tin được, đợi đến một, hai tháng, cuối cùng tỉnh ủy quyết định hoàn toàn trái ngược cùng mình mong muốn, thời điểm này lão vô cùng tức giận, đầu tiên đương nhiên là tìm đến hậu trường mà mình đã từng một mực dựa vào, Trương Ái Linh cục trưởng cục than đá.

Khi Lâm Đại Phát chạy xe đến gặp Trương Ái Linh trước cổng cư xá, ngữ khí cực kỳ bất mãn chất vấn nàng:

-Trương cục trưởng, tôi nhờ cô giúp tôi, cô không làm được còn chưa tính, cuối cùng là như thế nàolại còn muốn đóng cửa quặng mỏ của tôi đây?

Trông thấy lão vẻ mặt dáng vẻ phẫn nộ, Trương Ái Linh như có điều suy nghĩ nói:

-Lão Lâm, đây là quyết định của tỉnh ủy, hôm nay tôi cũng mới được bên thành ủy truyền tin, nhận đến tin tức này tôi cảm thấy rất kinh ngạc, chuyện này tôi đã làm hết sức giúp lão rồi, nhưng không ngờ bên Hoa Mã Lan âm thầm giở trò gì, mà làm cho tỉnh ủy đảo lộn lại kết quả.

-Trương cục trưởng, nếu như cô không giúp được, thì có thể sớm một chút nói cho tôi biết a, không làm cho mắc công chờ đợi mấy tháng, sớm biết như vậy tôi tìm người khác, cô thật sự không đáng tin cậy!

Lâm Đại Phát đang trong lúc tức giận, đối với Trương Ái Linh thái độ không đảm đương nổi, điều này làm cho nàng nhất thời cũng nổi nóng, nghiêm mặt cười lạnh nói:

-Hừ! Lâm lão bản, tôi không có bổn sự giúp lão, vậy lão cũng đừng có tìm đến tôi nữa, lão không xem lại những năm qua tôi đã giúp lão bao nhiêu chuyện! Bằng không lão có được như ngày hôm nay sao!

Lâm Đại Phát gặp Trương Ái Linh cũng nổi hỏa khí, biết mình vừa rồi thái độ có chút quá, liền hòa hoãn ngữ khí nói:

-Cô Trương, tôi không phải là ý tứ này, chẳng qua tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, tôi một mực chờ kết quả, mà cô bên này lại gió êm sóng lặng đấy, kết quả là tỉnh ủy ra quyết định làm cho trở tay không kịp, cô không thấy rất kỳ quặc sao?

Trương Ái Linh nói:

-Lão Lâm, lão nên biết chuyện này, cuối cùng nhất là từ trên tỉnh đi đến quyết định xử lý đấy, trên tỉnh có quan hệ phức tạp chắc lão cũng có lẽ rõ ràng! Chính lão suy nghĩ thật kỹ đi, dù sao chuyện này tôi là hết sức giúp lão rồi, về phần có được hay không tôi cũng nói từng nói với ông, còn phải xem ý tứ cấp trên, hiện tại kết quả là cái dạng này, văn bản tài liệu bên thành ủy cũng đều ra rồi, nếu muốn lại cải biến, thì không thể nào.

Lâm Đại Phát nghe nàng nói như vậy, không khỏi cảm thấy mình có chút xem thường người đàn bà Hoa Mã Lan này rồi, nếu thật là nàng vận dụng môi quan hệ với người nào trong tỉnh, vậy nhất định là một đại nhân vật, nếu như phía sau nàng thật sự có người có bản lĩnh thông thiên như thế, thì mình chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

-Nếu như cô Trương đã nói như vậy, thì tôi Lâm Đại Phát chỉ có thể tự nhận xui xẻo…

Nàng hòa hoãn ngữ khí nói,

-Tốt rồi, tôi đang rất mệt, lão Lâm cũng trở về nghĩ lại một chút đi.

Nói xong Trương Ái Linh quay người đi vào bên trong cư xá.

Lâm Đại Phát nhìn theo bóng lưng Trương Ái Linh đi xa, trên mặt mây đen giăng đầy, thần sắc khó coi, bất đắc dĩ Trương Ái Linh đã nói ra rất rõ ràng, nếu như Hoa Mã Lan sau lưng có nhân vật thông thiên, lão cũng chỉ đành phải tiếp nhận sự thật này mà thôi, chỉ cần bên thành ủy đáp ứng đền bù tổn thất không để cho lão mua bán lỗ vốn là được rồi.

Về đến nhà đem tin tức này nói cho con trai Lâm Kiến Dương bí thư huyện Thần Phủ, chính hắn cũng là khϊếp sợ, bản thân mình vì Lâm gia có thể chiếm đoạt được mỏ than Tiểu Câu âm thầm đã nỗ lực rất nhiều lần, vậy mà bây giờ đổi lấy kết quả hoàn toàn ngược lại, hơn nữa bởi vì sự kiện này mà bản thân còn tự mình đến nhà gặp Triệu Đức Tam, tự cho là đả thông được người trong cục than đá từ trên xuống dưới, bây giờ cái kết quả thật làm cho hắn không cách nào tiếp nhận, theo từ huyện Thần Phủ đi suốt đêm quay về biệt thự Lâm gia, cùng cha mình thương thảo đối sách.

Đối với cái kết quả này, ngồi ở một bên Trương Tuệ nghe xong cũng rất cảm thấy khϊếp sợ, không thể tưởng tượng nổi nói:

-Không thể nào? Triệu khoa trưởng hắn cũng đều thu lễ, hơn nữa chính miệng đáp ứng giúp chúng ta đấy, như thế nào... như thế nào rồi lại muốn đóng cửa mỏ than chúng ta chứ?

Lâm Kiến Dương nổi nóng:

-Em còn nói! Không phải chính miệng em nói chuyện này không thành vấn đề sao?

Lâm phu nhân ấp úng nói:

-Triệu khoa trưởng nói là... nói giúp chúng ta đó a... hơn nữa hắn cái gì cũng đều …đã thu …

-Tôi đoán chừng là tại cục than đá có kẻ đùa nghịch Lâm gia chúng ta? Có phải hay không là người đàn bà kia cho bọn họ chỗ tốt nhiều hơn chúng ta?

Lâm Kiến Dương nghiến răng suy đoán nói.

-Vậy cũng không thể nào đâu, cha cùng Trương cục trưởng giao tình cũng không phải là mới một ngày hay hai ngày, không phải một chút tiền thì có thể mua chuộc được nàng …

Lâm phu nhân đưa ra cái nhìn của mình.

Lâm Kiến Dương nhìn thoáng qua vộ mình, rồi hỏi cha.

-Cha, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Đại Phát nghiêm mặt, nhấp một miếng nước trà, giống như trút giận hữu khí vô lực nói:

-Còn có thể làm cái gì đây? Tỉnh ủy đã định rồi, bên chính tuyền thành phố Du Dương cũng đã thông báo, còn có thể làm sao? Chỉ có thể là nhận thức xui xẻo!

Lâm Kiến Dương nghiến răng nói:

-Con đàn bà kia tính toán có chút quá sớm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ như vậy đâu…