Chương 4

Tô Dương dùng một động tác thông minh đánh gãy gót chân bị kẹt, ngẩng đầu nhìn chung quanh cô, sau đó nhẹ nhàng cười nói:

"Tôi đã làm gì khiến cô sinh ra ảo giác như vậy?"

Lâm Túc An: "·············"

"Vậy thì gọi cho tôi một chiếc taxi. Tôi muốn bắt xe về."

Tô Dương nhìn bốn phía xung quanh, nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy cô bắt taxi về đi, tôi đi bộ về trước."

Để không bị nhận ra, hai người cố tình chọn một con phố đi bộ ít người qua lại, buổi chiều hôm nay khi mặt trời đang chiếu thẳng vào đầu họ, ngoại trừ một vài người đi bộ thì không có một chiếc ô tô nào.

Ước tính một cách thận trọng rằng cô cho dù có cháy da cháy thịt ở đây cũng không thể trở về nhà, nhìn thấy ai đó phủi mông như chuẩn bị rời đi, Lâm Túc An nhìn chằm chằm vào ván trượt và sợi dây rồi tự an ủi mình nửa ngày, một lúc sau, cô túm chặt lấy quần áo của anh, ra sức nói: "Cậubnói tôi là cô của cậu, cậu có hiểu đạo đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa chúng ta là kính già yêu trẻ không?"

Tô Dương trong mắt mang theo ý cười, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng: "Con còn nhỏ, sợ không may ném ngã cô, tốt nhất là gọi taxi cho cô."

Lâm Túc An: "··········"

Biết đâu tiểu tử này quay về lại quên mất cô vẫn còn ở đây.

Lâm Túc An mặt không biểu tình nói: "Kéo chậm một chút, tôi sợ té."

*

Một lúc sau, một thứ như thế này xuất hiện trên phố đi bộ An Thánh...

Một thanh niên có khí chất xuất chúng đang thong thả bước đi, tay cầm sợi dây, sợi dây phía sau được nối với hai chiếc ván trượt cạnh nhau, trên ván trượt có một người đang ngồi thiền định với hai bộ quần áo che đầu.

Chỉ có hai bàn chân lộ ra ngoài, một chân đi giày cao gót cho thấy đây là một phụ nữ.

Một số ít người qua đường đã chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra lén chụp ảnh cặp đôi này.

Hai bên đường có mấy ông già đang tắm nắng, họ nhìn cảnh tượng này nghi ngờ hỏi người thanh niên đi phía trước: "Chàng trai trẻ, cậu đang dắt bạn gái đi à? Bạn gái cậu thật thẹn thùng thậm chí còn che mặt lại" này là một loại vấn đề.

Đáp lại điều này, chàng trai trẻ luôn mỉm cười và không nói gì, nhưng thật được che chắn chặt chẽ trong quần áo, thỉnh thoảng sẽ nói một cách lo lắng: "Ông bà, chúng con là cô cháu. Lần sau ông bà ra ngoài nhớ mang theo kính viễn thị nhé."

Cô hiện tại rất chắc chắn, vừa rồi mặt trời nhất định quá lớn, mắt cô bị lóa nên nhịp tim cô tăng nhanh khi đối mặt với Tô Dương.

- -Chắc chắn là vậy rồi!

Chiếc ván trượt bất ngờ va vào một tảng đá nhỏ và rung chuyển, khiến Lâm Túc An bị mất trọng tâm suýt ngã xuống. Không hài lòng, cô vén quần áo che đầu lên một chút, để lộ đôi mắt trách móc.

Tô Dương trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, mặc dù người chung quanh đều nhìn anh một cách trắng trợn và tò mò, nhưng anh vẫn không hề dao động.

Sự bình tĩnh như vậy trực tiếp biến thành vẻ hả hê khi người khác gặp hoạ trong mắt Lâm Túc An.

Cô cau mày và kéo mạnh sợi dây trước mặt.

Vốn dĩ cô muốn Tô Dương chú ý đến mình và phải dạy cho anh một bài học, nhưng điều cô không ngờ tới lại là...

Sợi dây vừa kéo ra khỏi tay Tô Dương.

Hai người vốn dĩ đang ở trên một con dốc, người này theo sau người kia, khi sợi dây rời khỏi nguồn, Lâm Túc An bối rối nhìn nó một lúc, chưa kịp phản ứng, cô và chiếc ván trượt đã nhanh chóng lùi lại.

Hai tay bỗng trống rỗng, Tô Dương lập tức quay đầu lại, nhướng mày, vẻ mặt hoàn toàn khác với tâm tình nhàn nhã vừa rồi.

Với đôi mắt đầy lo lắng khẩn trương, Tô Dương bước nhanh và chạy về phía Lâm Túc An, người đang sợ hãi và không nói nên lời.

Lúc này, có một bà lão đang đẩy chiếc xe ba bánh lên con dốc dài, nhìn Lâm Túc An trượt xuống, bà sợ hãi run rẩy và không ngừng lẩm bẩm: "Đừng... đừng nhúc nhích, đừng...đừng di...di chuyển..."

Hai người càng ngày càng gần, sắp va chạm, Lâm Túc An mặc dù đang sợ hãi nhưng lại nghe thấy giọng nói run rẩy của bà lão, cô biết mình có thể sắp va chạm với bà, và cô hét lên vì sợ hãi.

"Đừng sợ."

Tô Dương cau mày và hét lên, khi còn cách chiếc ván trượt một quãng đường dài, anh nhảy về phía Lâm Túc Anh, người đang luống cuống vẫy tay.

"Bùm..."

"Bang·······"

Lâm Túc An kinh hãi nhắm mắt lại khi cơ thể bị ôm lấy, sau một loạt âm thanh, đầu óc cô trống rỗng.

- --Không có cơn đau dữ dội như tưởng tượng, chỉ có cảm giác ngột ngạt như có thứ gì đó ôm chặt lấy cơ thể.

Mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói trầm trầm quen thuộc cùng với tiếng "hmm" buồn tẻ, cô mới mở mắt ra.

Tô Dương áp trán vào trán cô, cau mày kỳ quái, sau đó mỉm cười nhìn cô.

Lâm Tố An: "Cậu..."

Tô Dương: "Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Tim Lâm Túc An đập nhanh hơn sau khi nhìn thấy sự lo lắng không che giấu trong đôi mắt đen đó.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi, cô nhìn anh lao thẳng về phía cô mà không hề quan tâm đến bản thân.

Vẻ hoảng sợ hiện lên trên mặt Tô Dương lúc đó là điều cô chưa từng thấy trước đây.

"Tôi không sao, còn cậu?"

Lâm Túc An vừa nói xong, cô đã cảm thấy Tô Dương buông lỏng cô ra.

Anh không trả lời ngay, nhìn xung quanh cô rồi đưa tay rút chân cô ra, thấy vết đỏ và sưng tấy trên người không hề lớn hơn, anh nhếch khóe miệng lên đặt một tay lên tay kia với vẻ mặt thoải mái.:"Không sao."

Lâm Túc An trong lòng mang theo sợ hãi rời đi, lúc đứng lên, tay vô tình ấn xuống tay anh, một âm thanh nghèn nghẹn kêu lên, Tô Dương đưa hai tay ra sau lưng như vô tình.

Lâm Túc An cau mày.

- --Vừa rồi cô không hề sử dụng bất kỳ lực nào.

Sau đó ánh mắt cô dán chặt vào khuôn mặt anh.

Trên trán thanh niên lấm tấm mồ hôi dày đặc, dáng vẻ không còn nhàn nhã như trước.

Lúc này, Lâm Túc An đột nhiên nghĩ đến tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹn khi cả hai ngã xuống.

"Cậu bị thương?"

"Không." Tô Dương cong môi đang chuẩn bị đứng dậy, Lâm Túc An cau mày, đột nhiên đứng dậy nắm lấy cánh tay anh, cẩn thận đưa tay anh đến trước mặt cô.

Trên bàn tay trái gầy gò, trắng trẻo và thon thả của chàng trai trẻ, ngón trỏ bị vặn vẹo một cách kỳ lạ, lòng bàn tay của cả hai bàn tay đều có những vết đỏ lớn.

Không cần nghĩ tới, ngón tay chắc chắn vừa mới lúc ngã xuống, còn vết đỏ lớn... hẳn là do dây khi kéo cô.

Không hiểu vì lý do gì, Lâm Túc An cảm thấy muốn khóc trong giây lát, và nhìn chàng trai trẻ điềm tĩnh trước mặt với vẻ mặt phức tạp.

Quá khứ ùa về trước mắt như thủy triều.

*

Túc An mười tuổi ngồi xổm trong sân với vẻ mặt chán nản, đang chơi đùa trong luống hoa chớm nở.

Lâm gia ở trong một khu biệt thự ở ngoại ô, cô là đứa con duy nhất tầm cỡ ở đây, những những người khác còn nhỏ đến mức còn quấn tã, hoặc đã đủ tuổi kết hôn.

Cô cảm thấy rất cô đơn vì không có bạn chơi cùng còn bố mẹ cô thì bận rộn và xa nhà hàng ngày.

Khi đi học có nhiều bạn cùng lớp thì không sao, nhưng khi được nghỉ... thì thực sự rất chán nản.

Lại là một ngày cuối tuần khác, cô bé Túc An không có việc gì làm đang ngắm hoa quỳnh trong sân, đang suy nghĩ thì chuông cửa vang lên, cô tưởng là bố mẹ mình về, cô nhanh chạy ra như một cơn gió thổi qua rồi mở cửa trước mặt là bảo mẫu.

"Bố, mẹ, con..." Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên ngừng nói.

Đứng ở cổng là một người phụ nữ dịu dàng và tao nhã như mẹ cô, điều quan trọng là trong tay người phụ nữ xinh đẹp đó đang bế một bé gái khoảng năm sáu tuổi, mặc váy công chúa.

*

Trần Tư Kỳ nhìn thấy trước mặt một cô bé thanh tú ước chừng mười tuổi, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, hơi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng lên, đưa hộp bánh tinh xảo trong tay ra, nở một nụ cười dịu dàng bên khoé miệng: "Cháu gái,cháu tên gì? Dì là hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà con, tên dì ấy là Trần Tư Kỳ."

"Cháu tên Lâm Túc An." Tiểu Túc An hào hứng trả lời, lúc này, tâm trí cô hoàn toàn bị thu hút bởi cô bé đang được người phụ nữ ôm trước mặt.

Bởi vì cô bé trông... rất dễ thương.

——Dễ thương đến nỗi cô không khỏi muốn ôm hôn cô bé.

Trần Tư Kỳ nhìn thấy đứa bé trước mặt đang nhìn đứa con của mình, cô vỗ nhẹ vào mông đứa bé đang quay đầu lại phía sau mình, nhẹ giọng nói: "Dương Dương, chào đi."

Đứa trẻ có vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, cũng không thèm để ý tới cô.

Người phụ nữ nhíu mày, thì thầm điều gì đó vào tai nó.

Sau đó, đứa bé trừng mắt nhìn cô rồi quay người lại, tuy không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi bằng giọng nói mềm mại như gạo nếp: "Chào chị An An."