Trong một căn phòng nhỏ có vách ngăn bằng kính trong suốt, Lâm Túc An đang say xưa hát với vẻ mặt nghiêm túc, một số nhân viên ở đài thu âm bên ngoài phòng hơi lắc lư với âm thanh phát ra từ tai nghe, như thể họ mới là người đang say mê hát.
Dần dần bản nhạc cũng kết thúc, Lâm Túc An đứng một lúc mới mở mắt ra, quay đầu nhìn người bên ngoài phòng kính, mãi cho đến khi người đối diện ra dấu "ok" với cô. Lúc đó cô mới tắt micro trước mặt mình.
"Vất vả rồi ạ!" Lâm Túc An tháo tai nghe và bước ra khỏi phòng, cô bắt tay và cúi chào từng nhân viên một, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Thiếu nữ trên mặt không có một chút phấn son, nhưng ngũ quan vẫn là thanh tú, làn da trắng nõn mềm mại, khóe miệng ẩn hiện hai cái má lúm đồng tiền, cả người trông rất thoải mái.
Ngay cả Phương Thần vốn đã quen thấy nhiều mỹ nhân trong làng giải trí cũng phải cảm thán trước vẻ đẹp này.
Vốn dĩ lúc album thứ hai của Lâm Túc An anh tung một cành ô liu tại thời điểm đó, anh cũng không mấy sẵn lòng, dù sao trong vòng tròn này, hầu hết các nguời mới đều không quen thuộc với thế giới, họ không biết thế giới này như thế nào khi bạn nổi tiếng hoặc khi bạn yếu đuối, những người khác đều muốn lợi dụng bạn.
Điều anh không ngờ là sau khi tiếp xúc với cô lâu như vậy, nhìn thấy cô thực sự là một người chuyên nghiệp và tận tâm.
Phương Thần đã từng làm nhà sản xuất âm nhạc cho nhiều minh tinh nổi tiếng, nhưng rất ít người trong số họ ngưỡng mộ anh từ tận đáy lòng.
Tuy nhiên, Lâm Túc An chỉ mất hơn nửa tháng để nhận được sự khâm phục của anh.
"Cô cũng vất vả rồi." Phương Thần nhếch khóe miệng, vừa nói xong, mấy nhân viên khác trong đội đều có vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
Biết mình đã được nhà sản xuất âm nhạc kén chọn này công nhận, Lâm Túc An âm thầm chớp mắt với Phương Thần và vươn tay ra về phía Phương Thần, "Tôi hy vọng còn có thể hợp tác lần nữa với Phương lão sư khi có cơ hội."
"Sẽ có cơ hội".Người đàn ông hơi nhếch môi, nói xong liền dẫn đội của mình đi lo công việc. Lâm Túc An cũng đi theo người đại diện Trần Ấu về phía phòng nghỉ.
"Có nghe thấy không? Nhà sản xuất ác ma nói rằng sẽ có một cơ hội khác để hợp tác với em."
"Suỵt-"Trần Ấu đẩy Lâm Túc An vào phòng nghỉ ngơi và nhanh chóng đóng cửa lại, "Đừng khoe khoang, hãy cẩn thận với những gì mình nói."
Lâm Túc An tiến đến trước gương trang điểm, lấy mỹ phẩm và thoa chúng lên mặt mình một cách nghiêm túc:"Tháng trước họ nói rằng em kém và chắc chắn em sẽ bị lột một lớp da dưới trướng của Phương Thần."
Trần Ấu có vẻ mặt xấu hổ một lúc lâu. Nói thật, hơn nửa tháng qua, cô đã nhận thức được vẻ mặt "đạo đức giả" của Lâm Túc An trong giới.
Cô thực sự không có gì để nói về một người có thể làm tốt trước mặt một nhà sản xuất âm nhạc như vậy.
Một lúc sau, thấy Lâm Túc An vẫn còn trang điểm lên mặt mình, cô không khỏi tò mò nói: "Buổi chiều không phải không có lịch trình sao?"
"Ừ, em có chút việc phải làm."
"Em lại ra ngoài đi chơi à? "
Đôi mắt của Trần Ấu tràn ngập một tia bất lực.
Có rất nhiều người luôn kiểu không biết an phận, rõ ràng không thích hợp xuất hiện ở nơi công chúng, nhưng lại càng không thích việc bị trói buộc.
Đến nỗi sau khi trở thành quản lý của Lâm Túc An, cô trông như già đi vài tuổi.
Ai đó đã khiến cô thực sự nhận ra ý nghĩa của việc trở thành "tiểu nha đầu có hai khuôn mặt", và Lâm Túc An đã trải qua vô số lần việc cư xử đúng mực trước mặt những người khác nhưng lại không bị nhận ra khuôn mặt còn lại.
Nhìn thấy khuôn mặt trong gương trang điểm đến nỗi không còn nhìn thấy bộ dạng ban đầu của mình nữa, Lâm Túc An hài lòng búng ngón tay, cởi chiếc mũ bóng chày treo trên kệ bên cạnh rồi đội lên đầu, quay lại và nhìn một cách nghiêm túc. Người có vẻ mặt hơi buồn nói: "Chị Ấu, em sắp đi ra ngoài một chuyến.Hôm nay có việc gấp đang chờ em phải giải quyết."
Khóe miệng Trần Ấu co giật: "Ồ? Làm người đại diện toàn thời gian kiêm luôn người bảo mẫu bán thời gian cho em, sao chị không biết em có việc gấp?"
"Con người luôn có một chút riêng tư. Em tin rằng người thanh lịch như chị Ấu sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của em."
Lâm Túc An chớp mắt tinh nghịch, nhặt chiếc kính râm trên bàn, nhanh chóng đeo vào và chạy ra khỏi phòng.
Lời nói vang vọng trong không trung: "Em sẽ chú ý an toàn, đừng lo lắng cho em".
Người bị bỏ lại trong phòng cau mày, nhỏ giọng nói: "Chị sợ là phải lo lắng cho người khác..."
*
Dưới gốc cây cạnh quảng trường âm nhạc, Lâm Túc An người ăn mặc thoạt nhìn trông rất "ấm áp", rúc vào một góc và cẩn thận quan sát vẻ mặt của những người đến và đi xung quanh mình.
Nhìn thấy người qua đường tụ tập thành từng nhóm, đang nói chuyện gì đó với nụ cười trên môi, không hề có một đôi mắt nào nhìn vào mình, cô hoàn toàn thả lỏng, uể oải dựa vào lan can, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên con đường hẹp quanh co.
Nhưng sau một thời gian dài, có rất nhiều người đến và đi trên con đường mòn, nhưng không có bóng dáng cô chờ đợi nào ở đó.
Mặt trời càng ngày càng lớn, cảm giác oi bức trong không khí khiến cô bất giác cau mày.
Lâm Túc An lấy điện thoại di động ra, thời gian trên màn hình đã trôi qua, cô bối rối nhìn lại đầu đường mòn, sau đó tìm một số điện thoại có ghi chú "ngôi sao" và bấm gọi.
Chuông reo một hồi lâu mới có người bắt máy, Lâm Túc An hạ giọng, dùng giọng điệu trêu chọc nói "tiểu khả ái".
"Hả." Một giọng nam trầm trầm vang lên một lúc, sau đó từ điện thoại vang lên tiếng "bíp".
Lâm Túc An bối rối nhìn lại hồ sơ liên lạc, và nhướng mày sau khi chắc chắn rằng mình đã gọi đúng.
- -Tại sao một người đàn ông lại trả lời cuộc gọi?
Im lặng một lúc, cô bấm số đã cúp máy, nhưng lần này là một giọng nữ máy móc không chút ấm áp.
"Số bạn gọi đã bị tắt..."
Lâm Túc An: "...".
Tô Tinh Thần là một cô gái rất dễ thương mà cô gặp cách đây không lâu.
Hai người rất hợp nhau nên rất thích đi chơi cùng nhau.
Gần đây vì chuẩn bị cho album mới nên không gặp cô ấy, nhưng tối qua Tô Tinh Thần đã gọi điện cho cô để hẹn gặp, nghe nói có thể so với sao Hỏa va vào địa cầu.
Lâm Túc An cất điện thoại trở lại túi và nheo mắt nhìn mặt trời.
Có vẻ như cô đã bị cho leo cây...
Nhưng dựa theo tính cách của Tô Tinh Thần, cô nàng không thể hẹn với cô rồi quên mất được.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra?
Nghĩ như vậy, Lâm Túc An nâng chiếc kính râm trên mặt lên và đi về phía con đường mà cô đã nhìn từ lâu.
Có một số người lớn tuổi đang nghỉ ngơi ở hai bên con đường rợp bóng cây, có những chiếc radio đặt cạnh một số ghế ngồi và âm thanh "ê ê a a" của kinh kịch vang lên không ngừng.
Cả con đường tràn ngập không khí nhàn nhã, cô không khỏi cảm thấy thoải mái hơn.
Vừa lúc cô chuẩn bị băng qua đường, một bài hát trong trẻo vang lên bên tai cô, bài hát quen thuộc đến mức cô không thể quen được nữa, đáng tiếc đó lại là bài hát Chờ Tình Yêu trong album đầu tiên của cô. Nó rất phổ biến nhưng lại là thứ cô ấy thích nhất.
Vào những buổi chiều trong tuần, những người có thể trò chuyện trong những con hẻm rợp bóng cây như vậy cơ bản là những người trung niên và người già đã nghỉ hưu, Lâm Túc An không nghĩ họ sẽ có hứng thú với những bản tình ca như vậy.
Cô tò mò nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Dưới gốc cây hoa anh đào to lớn có một người đàn ông mặc đồng phục học sinh với đôi chân thon dài, chắc hẳn là một thiếu niên.
Nhưng bộ quần áo của người đàn ông đã hoàn toàn che kín khuôn mặt của anh ta.
Bài hát phát ra từ chiếc điện thoại di động anh đang cầm trên tay.
Có cuộc gọi đang gọi đến?
Làm nhạc chuông thì nó tượng trưng cho tình yêu phải không?
Nhưng hầu hết mọi người hiếm khi chú ý đến bài hát của cô.
Lâm Túc An có chút tò mò, làm sao người thích cô lại có đôi chân dài như vậy, nhưng dù có vươn cổ ra cũng không nhìn thấy mặt anh ta, chàng trai vẫn mắt điếc tai ngơ trước tiếng chuông, và một lát sau cô hậm hực bỏ đi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa bay theo gió rơi xuống, âm nhạc đột ngột dừng lại, chàng trai đột nhiên mở bộ quần áo che kín đầu, một cánh hoa tinh nghịch bay về phía mắt anh, anh dụi mắt ngái ngủ rồi nhấc điện thoại trong tay lên, liếc nhìn thời gian rồi dựa vào gốc cây nhắm mắt lại.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cành hoa rậm rạp, từng chút một rơi xuống trên mặt amh, một cánh hoa mềm mại rơi trên mi cong, lông mày và đôi mắt của chàng trai hoàn toàn thả lỏng, hơi thở dần dần trở nên nông cạn, nhưng lại có sự bình yên nhưng không tồn tại được lâu điện thoại di động trong tay anh lại vang lên giọng nữ xinh đẹp.
Nhưng anh căn bản không có ý muốn nghe, khóe miệng hiện lên một tia ấm áp.
Một lúc sau, tiếng chuông dừng lại, đôi mắt đen lại mở ra.
Sau một giấc ngủ trưa yên bình, Tô Dương hài lòng nằm dài ra, liếc nhìn mấy cuộc gọi nhỡ của hội phó hội sinh viên, nhướng mày, khoác áo khoác lên vai rồi đứng dậy, lắc lư chậm rãi, đi về phía trường học. Đến bức tường gần cây hoa anh đào, anh nhảy lên và biến mất sau bức tường.
*
Lâm Túc An đứng ngoài cổng trường trung học Văn Dục, nhìn vào tấm biểu ngữ màu đỏ tươi có dòng chữ "Đại hội thể thao lần thứ 97 của trường trung học Văn Dục", cô không khỏi dùng tay ấn chiếc mũ trên đầu và ngập ngừng nhìn xung quanh...lặng lẽ bước vào cổng trường.
Trong trường có rất nhiều cây hoa anh đào được trồng, những cánh hoa được gió xuân vuốt ve, tô thêm hương hồng cho những con đường rợp bóng cây.
Vì đây là ngày thể thao nên về cơ bản, các học sinh đã cởi đồng phục học sinh và mặc bộ quần áo yêu thích của mình, trông tràn đầy năng lượng.
Lâm Túc An thở dài một chút và có chút ghen tị.
Sau một thời gian vất vả hoạt động trong làng giải trí, tuổi trẻ và sự non nớt của cô đã phai nhạt từ lâu, cô nghĩ chỉ cách đây vài năm cô còn là một sinh viên trẻ trung, dịu dàng như họ.
Mơ hồ nhớ tới Tô Tinh Thần nói mình học lớp 2 khối 11, Lâm Túc An đi về phía tòa nhà lớp 2 dựa trên trí nhớ mơ hồ của mình.
Chỉ là cô đã đánh giá thấp những thay đổi của trường trung học Văn Dục trong vài năm qua.
Cô ấy đi đi lại lại giữa khu thí nghiệm và nhà thi đấu nhiều lần, vì đội mũ và đeo kính râm nên trang phục của cô ấy hơi khác so với trang phục của học sinh cấp 3, rất nhiều học sinh xung quanh nhìn cô, thậm chí còn có hai người đang thì thầm. Một cô gái nhìn chằm chằm vào cô và thì thầm điều gì đó với giọng trầm.
Nghĩ rằng danh tính của mình đã bị phát hiện, Lâm Túc An im lặng, sau đó tìm một con đường khác và bước đi.
Cách đường đi không xa có một cái đình nhỏ, vừa lúc trong đình không có người, không suy nghĩ, cô tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
*
"Học trưởng, em thích anh!"
"Em đã yêu anh ngay từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy anh khi em còn là học sinh năm nhất!"
Một giọng nói đầy nữ tính, hưng phấn lại có chút khẩn trương vang lên, người vừa nhắm mắt chuẩn bị chợp mắt mở mắt ra, quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng cạnh đình.
Cô bé đối diện với cô, vành tai đỏ rực có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu chớm nở của cô bé, cô bé rất đáng yêu, nhưng hơi ngẩng đầu lại không kịp nhận ra sự hiện diện của cô.
Sợ gây ra sự xấu hổ, Lâm Túc An cố ý trốn về phía cây cột, nhưng đôi tai lại vô thức tập trung vào một câu chuyện phiếm.
Một lúc sau, không chờ đợi câu trả lời từ loạt cảnh tỏ tình tiêu chuẩn trong phim truyền hình, cô không khỏi tò mò thò đầu ra nhìn chàng trai đang được tỏ tình.
Chàng trai quay lưng về phía cô nên không thể nhìn thấy mặt, nhưng nhìn dáng vẻ người mẫu của anh vẫn có thể biết rằng anh là một người rất đẹp trai.
- --Nhìn bóng dáng quả thật là một người hay được tỏ tình.
——Nhưng quá quen thuộc.
"Ồ." Một giọng nam trầm vang lên, câu trả lời đơn giản đến mức có chút nhàm chán, nhưng giọng nói này...
Hmmm
Khóe miệng Lâm Túc An giật giật, cô nghe thấy một giọng nam mà cô không thể nhầm lẫn, nói với một giọng có chút u ám, "Thành thật mà nói,bạn gái thứ hai của tôi băng qua đường vào tuần đầu tiên khi đang đi hẹn hò với tôi đã bị xe đâm chết.
Bạn gái thứ ba của tôi bị chó cắn và chết vì bệnh dại vào ngày thứ ba chúng tôi hẹn hò. Bạn gái thứ tư của tôi từ trên trời rơi xuống và nhảy từ một tòa nhà vào ngày đầu tiên chúng tôi hẹn hò. Họ đều chết..."
Hảo hán-)))Lâm Túc An: "······"
Cô gái nghe vậy, đôi mắt càng lúc càng mở to kinh hãi, như thể cô đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với mình trong tương lai từ nhóm bạn gái của anh.
Dường như giọng nói u ám đó còn chưa đủ, anh dừng lại, có chút buồn bã nói: "Tiểu học muội có biết không? Điều khiến anh buồn nhất chính là người bạn gái thứ năm của anh... cô ấy ··········"
"Học trưởng, xin lỗi đã làm phiền!"
Người vừa mới đỏ mặt thổ lộ với tình cảm của mình, hiện tại giống như bị chó cắn, vẻ mặt kinh hãi, lao ra khỏi đình mà không thèm quay đầu lại.
"Làm sao tôi có thể có bạn gái thứ hai?" Nhìn bóng người dần dần biến mất ở góc đường, thanh niên mơ hồ tự nhủ.
Khóe miệng Lâm Túc An co giật không thể kiểm soát.
"Tại sao tôi không biết từ khi nào cậu lại khắc thê?"
Thanh niên nghe được thanh âm, lưng cứng đờ một lát, sau đó quay người lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau khi nhìn rõ người nói với vẻ ghét bỏ, cô bước tới với nụ cười trên môi.