Năm chúng ta 16 tuổi.
Dạo này ta thấy ta rất khác mọi ngày nha, mỗi lần ta nhìn thấy hắn thì trái tim nhịn không được mà đập mạnh, nói chuyện với hắn lại cảm thấy lại không được tự nhiên, khi hắn chạm vào ta lại nhịn không được mà đỏ mặt, mà khi hai đứa nằm trên giường học bài như hồi bé ta lại càng không được tự nhiên, như đứng trên đống lữa như ngồi trên đống than; còn ác hơn là khi hắn gần gũi với người nào đó dù là nam hay nữ cũng cảm thấy rất khó chịu muốn nhào lên tách bọn họ ra,hồi đó ta đâu có như vậy nha; aaaaaa có phải ta bị bệnh rồi không (T/g: có đó, bệnh rất nặng đó, mất tim luôn ak).
Umh ta phải tìm người hỏi thôi, nhưng ai đây, lão cha già no no không được chắc chưa hỏi được đã bị ông ấy trượt đánh rồi; lão mẹ lại càng không được ta không muốn bị lằn nhằn nha mệt cai lỗ tai; Lăng a di lại càng càng không được nàng rất thương ta nên sẽ rất lo lắng nha mà ta thì không muốn nàng đau lòng nga (T/g: thấy chưa thấy chưa đây là đãi ngộ khác biệt giữa mẹ đẻ và mẹ chồng ak, đúng là con gái gã đi như bát nước hắt ra ngoài a, thiện tai thiện tai....); hay là tìm hắn cái này lại vạn phần không thể, bởi vì người ta kì quái là hắn nha hắn sẽ cười chết ta a; vậy nên tìm ai mới tốt đây, ta rối trí, chợt có một tia sáng lóe sáng trong đầu ta, aaaa có rồi!, người luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu lại rất kín miệng, còn là siêu cấp thông thái bác học đa tài ôn nhu nhã nhặn, ngoài Lăng thúc thúc ra còn ai ngoài đây!. Nghĩ là làm ai tức tốc chạy sang nhà Lăng thúc thúc, mặt kệ anh mắt khó hiểu của lão ba già.
“A di a di Lăng thúc thúc có ở nhà không con tìm hắn có chuyện nha” ta gắp gáp hỏi nàng.
“Hắn đang ở thư phòng nha, tiểu Hi có chuyện gắp tìm Lăng thúc thúc sao?" nàng ôn nhu hỏi ta
“ Umh rất gắp con đi tìm thúc ấy nha” ta vừa nói vừa chạy nhanh lên lầu.
“ Lăng thúc thúc cứu mạng cứu mạng!” ta chạy ào vào thư phòng nói với thúc ấy.
“ Tiểu Hi có chuyện gì mà con chạy hối hả vậy?” hắn lo lắng hỏi ta, vẫn là Lăng thúc thúc tốt nhất thương ta nhất.
“ Thúc thúc tiểu Hi bị bệnh rồi, bệnh này còn rất kì quái nữa, kì lắm đó nha”ta trả lời.
“ Vậy tiểu Hi bị bệnh gì có nặng không?” hắn lo lắng hỏi.
“Con cũng không biết mình bị bệnh gì nữa nên muốn hỏi Lăng thúc thúc nè” ta rầu rỉ nói.
“ Vậy tiểu Hi kể xem con bị bệnh như thế nào, ta cho thúc thúc biết” hắn ôn nhu nói.
“ Umh, dạo này con rất lạ,con đối với một người có cảm giác rất lạ nha, mỗi lần con nhìn thấy hắn thì trái tim nhịn không được mà đập mạnh, nói chuyện với hắn lại cảm thấy lại không được tự nhiên, khi hắn chạm vào con lại nhịn không được mà đỏ mặt, khi hắn gần gũi với người nào đó dù là nam hay nữ cũng cảm thấy rất khó chịu muốn nhào lên tách bọn họ ra,hồi đó con đâu có như vậy nha, thúc thúc có phải con bị bệnh rồi không” ta rầu rỉ hỏi thúc ấy.
Chợt thúc ấy phì cười “ Ha ha tiểu Hi ta biết con bị bệnh gì rồi, con đang mắc bệnh tương tư đó~” ta đứng hình, trân trân nhìn thúc ấy.
Thúc ấy như thấy ta chưa đủ đơ, mà còn quăng thêm một quả bom nguyên tử nữa “ Hay nói cách khác là tiểu Hi của chúng ta đang yêu nha, đến nói cho thúc thúc biết nữ hài tử may mắn nào lạ được tiểu Hi đáng yêu yêu nha~”.
Lúc này ta chính thức đứng máy chương trình toàn bộ bị bom tạc bay. Aaaaaaaaaaaa không thể nào! ta đang yêu, ta đang yêu, mà người ta yêu lại là Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn là nam nha! và ta cũng là nam, sao ta lại yêu hắn sao ta lại yêu hắn, vậy ta là đồng tính sao, nhưng Lăng Hàn hắn nói hắn không thích đồng tính yêu hắn chỉ thích nữ nhân, hắn tuyệt đối sẽ không thích ta, sẽ không thích ta; ta phải làm sao bây giờ,tại sao ta lại thấy đau lòng như vậy!, bây giờ lòng ta rất đau tâm ta cũng rất đau, có chết ta cũng không bao giờ nghĩ rằng có một ngày ta lại yêu một người, người đó lại là bạn thân của ta, lại là nam; mà còn đáng cười hơn là khi ta phát hiện ta yêu hắn cũng là lúc ta phát hiện ra tình yêu đó là vô vọng; bởi rằng hắn sẽ không bao giờ yêu ta- một thằng con trai, một thằng đồng tính mà hắn không thích, có lẻ nghĩ hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới; bi ai làm sao mỉa mai làm sao, yêu một người mà mình không có tư cách để yêu...
“Ha ha ha” ta bật cười thành tiếng cười cho nước mắt tràn mi, cười cho tình yêu chưa nảy mần đã bị chôn vùi trong đất cát lạnh băng, lạnh như tim ta vậy, rất lạnh, rất đau. Ta đưa tay gạt đi dòng nước mắt lăn dài trên má càng lau lại càng chảy, ta ngỡ ngàn nhìn đôi tay đây nước mắt của mình, ta cũng biết khóc sao, khóc vì một người nam nhân, một người nam nhân không yêu ta. Ta cứ ngồi thẩn thờ ở đó mà suy nghĩ mà rơi lệ.
“Tiểu Hi tiểu Hi con làm sao vậy, sao con lại khóc nó cho Lăng thúc thúc nghe, ngoan” Lăng thúc thúc đưa tay lau nước mắt cho ta lo lắng hỏi.
Ta mờ mịt nhìn thúc ấy “Thúc thúc ta yêu một người”.
“ Người đó là ai sao con lại khóc?” thúc ấy sốt ruột hỏi.
“ Là nam nhân nha ta yêu một người nam nhân, ta biết hắn vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ yêu ta, không bao giờ yêu” ta thẩn thờ đáp.
Thúc ấy khinh ngạc nhìn ta “Tiểu Hi!con...”.
“ Thúc có biết ta yêu ai không, là Lăng Hàn, là Lăng Hàn đó” ta lại rơi lệ bi thương hòa tuyệt vọng nói với hắn.
Lần này thúc ấy chấn khinh rồi nhìn ta không thốt nên lời.
“Có phải thúc cảm thấy con rất ghê tởm đúng không chẳng những thích đàn ông còn lại thích Lăng Hàn, con thật ghê tởm đúng không, con lại có ý nghĩ ghê tởm như vậy đối với người bạn thân nhất của mình ha ha...” ta chua chát hỏi thúc ấy.
“ Tiểu Hi con đừng như vậy, yêu một người không có tội, con dừng tự trách mình nữa” thúc ấy đau lòng ôm ta vào ngực an ủi ta, trấn an ta, nhưng ta đủ tư cách này sao khi người ta yêu lại là con trai thúc ấy.
“Con sẽ không bao giờ nói cho cậu ấy biết là con yêu cậu ấy đâu, thúc đừng lo,con sẽ quên cậu ấy, con sẽ làm được, cậu ấy sẽ không bao giờ biết không bao giờ biết, sẽ không ghê tởm xa lánh con,con vẫn sẽ là bạn thân của cậu ấy đúng không, đúng không Lăng thúc thúc?” ta nhìn thúc ấy bằng ánh mắt đầy hi vọng, sẽ mà, đúng không?.
“Tiểu Hi con tội gì phải làm vậy, thúc không trách con”.
“Thúc nói sẽ đúng là như vậy phải không, sẽ là đúng không?” ta không câu nói của thúc ấy mà vẫn tiếp tục hỏi.
“Umh tiểu Hi kiên cường sẽ làm được” thúc ấy trấn an nói.
Ta như tìm được đáp án vừa ý ra sức gật đầu “ Ta sẽ là, sẽ là”.
Thúc ấy thở dài nhìn ta. Ta lặng lẽ chào thúc ấy lặng lẽ ra về khác hẳn hoàn toàn với lúc ta tới. Nhưng ta không biêt rằng sau khi ta ra về thì Lăng a di nàng lặng lẽ bước ra sau vách tường trong tay còn cằm khay hoa quả và nước uống, chắc định mang cho ta, nàng đi đến bên bàn lặng lẽ đặt chiếc khay xuống, ôm Lăng thúc thúc lặng lẽ khóc.
“ Hài tử thật đáng thương, tiểu Hi hoạt bát vui vẻ như vậy lại khóc tới đau khổ tuyệt vọng như vậy, thằng bé phải đau khổ biết bao nhiêu” Lăng thúc thúc không nói gì chỉ im lặng ôm nàng nhìn về phía cửa với cặp mắt xa xăm, thở dài._Năm ấy ta 16 tuổi, ta phát hiện ta yêu Lăng hàn, cũng nhận ra ta không thể yêu hắn, 16 tuổi ta cảm nhận được cái gì gọi là đau đến tê tâm liệt phế.