Chương 19

Đồng hồ điểm sáu giờ sáng, mặt trời tháng sáu đã lên cao, rải nắng vàng như mật ong xuống khắp nơi. Kha Tiểu Hàng nghe tiếng chuông báo thức réo vang liền bật dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi bắt tay vào làm món mì trộn dầu hành đã hứa với khán giả hôm qua trên hệ thống livestream.

Thật ra, cậu toàn làm mấy món đơn giản, nguyên liệu cũng chẳng cầu kỳ, may mà khán giả trên hệ thống rất ủng hộ.

Sau khi chỉnh trang gọn gàng, sờ lên chiếc khuyên tai nhỏ xinh trên vành tai, Kha Tiểu Hàng mở hệ thống livestream. Cậu có tính giờ giấc rất chuẩn, đã nói sáu giờ là sáu giờ. Vừa mở lên, số người xem trực tuyến đã hơn một vạn, tuy không bằng con số hai vạn của hôm qua nhưng cũng đủ làm cậu hài lòng.

“Chào mọi người, tôi là streamer Kha Tiểu Hàng, hôm nay tôi sẽ làm món mì trộn dầu hành thơm ngon, đơn giản mà dễ làm.”

Khán giả của livestream chưa bao giờ được ăn đồ ăn “thật”, suốt ngày chỉ có thuốc viên với dung dịch dinh dưỡng. Đối với những cư dân mạng liên sao cao cấp này, mỗi món ăn Kha Tiểu Hàng làm đều vô cùng thú vị, mới lạ.

Họ đến đây đơn giản là để xem “hàng độc”.

“Streamer cứ tự tin mà làm đi, dù là món gì, chỉ cần ngon, ăn được là chúng tôi thích hết.”

“Làm xong rồi thì để lâu một chút nhé, chúng tôi có thể trải nghiệm qua thiết bị mô phỏng ảo giác.” Khán giả trong livestream “kêu gào” thảm thiết.

Hệ thống livestream liên sao có chức năng mô phỏng chân thực đến khó tin, ngay cả đồ ăn cũng có thể sờ, ngửi, nếm… như mua quần áo trong cửa hàng vậy.

Tất nhiên, mỗi streamer trên B Trạm đều có phong cách riêng. Trước đây chưa từng thấy ai livestream nấu ăn, chỉ có làm thuốc viên, cũng có người ăn, nhưng đó là để xem hiệu quả. Còn đồ ăn của Kha Tiểu Hàng, họ thật sự muốn… ăn.

“Ăn” ở đây không phải ăn thật, mà là trải nghiệm ảo giác, chỉ có thể cảm nhận bằng giác quan chứ không nuốt được.

Nói cách khác, chỉ là “giải thèm” mà thôi.

“Được rồi, không thành vấn đề.”

Khán giả livestream reo hò ầm ĩ. Streamer lúc làm việc ở quán ăn cũng làm nhiều món ngon lắm, tiếc là họ chưa kịp thưởng thức thì đã bị bưng đi mất. Không có đồ ăn thật thì làm sao mô phỏng được.

May mà streamer ngày nào cũng phải ăn, còn ba bữa nữa chứ. Tuy hơi phiền phức, nhưng họ chẳng thấy phiền chút nào.

Mỗi ngày được xem streamer đổi món, khán giả livestream vừa thèm thuồng vừa ghen tị.

Streamer tuy là “thổ dân” ở vị diện cấp thấp, nhưng đời sống vật chất lại phong phú biết bao. Nhìn xem, ngày nào cũng được ăn ngon, còn họ, ở vị diện cấp cao, suốt ngày chỉ có thuốc viên, đến chết cũng chỉ có một mùi vị.

Thôi, đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều lại chảy nước mắt. Tập trung xem streamer làm đồ ăn ngon thôi.

Mở cánh cửa ọp ẹp của căn nhà nhỏ, Kha Tiểu Hàng đi ra thùng xốp trồng hành ngoài cửa, ngồi xuống nhổ thêm một ít hành lá. Làm mì trộn dầu hành thì không thể thiếu hành, cậu nhổ khá nhiều, trong thùng xốp vốn chỉ có hơn chục cây, giờ chỉ còn lại chưa đến một nửa.

Con hẻm nhỏ buổi sáng vẫn còn vương hơi sương mát lạnh. Hàng xóm xung quanh cũng lục tục thức dậy, chuẩn bị bữa sáng cho con cái.

“Cái thứ xanh xanh trắng trắng trong tay streamer là gì vậy? Đất ở chỗ streamer tốt thật đấy, có thể trồng được cả cỏ không bị biến dị.”

“Tôi xem livestream của streamer hôm kia rồi, cái đó ăn được.”

“Cỏ cũng ăn được á? Vị diện của streamer thật kỳ diệu. Hôm qua tôi xem streamer nấu ăn, thấy đủ loại cỏ với quả lạ lùng, vậy mà làm ra được bao nhiêu món ngon, ngửi thôi đã thấy thèm rồi.”