Trong mấy ngày tiếp theo, Nguyên Gia Khánh vẫn nghĩ làm sao nói rõ chuyện lúc trước với Tạ Hi Nhân nhưng vẫn chưa tìm được thấy được cơ hội tốt. Dù sao cậu cũng không thể thẳng thắng chạy đến trước mặt Tạ Hi Nhân nói: "Đừng buồn, tôi đã đại nhân không chấp tiểu nhân tha thứ cho anh rồi."
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, bản thân Nguyên Gia Khánh cũng cảm thấy nghiêm túc phát sợ nên vẫn luôn chờ một cơ hội.
Không ngờ tới, cơ hội này rất nhanh đã tới rồi.
Khi Nguyên Gia Khánh nghe thấy tiếng gọi của mẹ Nguyên, làm sao cũng không thể tin được Tạ Hi Nhân vậy mà từ trên núi xuống thẳng tới dây, theo sau là Tạ Văn Huy đã đến trước cửa nhà bọn họ!
Cậu khϊếp sợ đến không nói ra lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tạ Hi Nhân.
Mẹ Nguyên đưa tay kéo Nguyên Gia Khánh đang núp sau lưng bà đẩy cậu ra, đẩy đến trước mặt Tạ Hi Nhân rồi cười giải thích: "Tiểu Tạ người ta đến xin lỗi vì chuyện xảy ra ngày hôm đó, con trốn ở đằng sau làm gì, mau nói không có sao, chuyện này nên sớm kết thúc thôi."
Nguyên Gia Khánh vô thức khẽ gật đầu, vừa muốn tiếp tục nói câu "Không sao đâu", nhưng cuối cùng hoàn hồn lại, dừng lại, động tác nghiêng đầu cứng ngắc.
Người ta cũng đâu có bắt cậu xin lỗi đâu, cậu lại vội vã nói không sao đâu làm gì!
Từ lúc cậu bước ra khỏi cửa Tạ Hi Nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm cạu, nhìn động tác lúc này của cậu không khỏi cười một tiếng nhưng sợ Nguyên Gia Khánh sẽ lại tức giận chỉ có thể gắng gượng nhịn cười.
Anh che miệng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt thành khẩn mở miệng: "Tiểu Nguyên, lần trước là tôi không suy xét thấu đáo mọi chuyện đã vô tình làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, tôi ở đây là vì muốn xin lỗi cậu."
"Không sao, lần sau chú ý là được rồi."
Nguyên Gia Khánh cúi đầu rầu rĩ nói, ngón tay giấu ở phía sau luống cuống móc vào nhau.
Tạ Hi Nhân không vì điều này mà dừng lại, tiếp tục nói: "Nhưng mà, cậu đã giúp tôi là một sự thật không thể chối cãi, tôi muốn trả ơn cho cậu nên có lẽ cách của tôi quá trực tiếp nhưng cậu cũng không nên hờn dỗi tôi, chưa nói một câu nào đã quay người bỏ đi, ít nhất cũng phải cho tôi biết tôi sai ở đâu chứ."
Không nghĩ tới nói một hồi, vậy mà Tạ Hi Nhân đã bắt đầu phân tích sai lầm giữa hai người là anh và Nguyên Gia Khánh khiến cho Nguyên Gia Khánh hổ thẹn đến lúng túng, chưa kể đến Tạ Văn Huy ở một bên với vẻ mặt trêu trọc.
Nhìn thấy mặt của con sai có xu thế chuyển đỏ lên, mẹ Nguyên bật thốt ra: "Tiểu Tạ nói không sai, Khánh Khánh con cũng không nên như thế, lần sau không được vậy nữa nghe chưa?"
Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Tạ Hi Nhân dạy bảo làm cho cậu khó lòng phòng bị, cúi đầu không ngừng gật đầu nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.
Bọn họ dẫn theo Tạ Hi Nhân và Tạ Văn Huy vào phòng khách, lần đầu tiên Tạ Hi Nhân đến nhà của bọn cậu, phát hiện trong nhà của Nguyên Gia Khánh tốt hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.
Anh ra hiệu với Tạ Văn Huy, Tạ Văn Huy lập tức đã hiểu, bước ra ngoài mở cốp xe, mang đồ đã chuẩn bị vào sẵn từ sáng qua.
Tạ Văn Huy cầm một bộ học điện tử giáo dục cho trẻ nhỏ chỉ cần đặt sách vào máy đọc, máy sẽ nhận diện từ và câu trên đó, sau đó đọc ra, Nguyên Gia Bảo có thể trực tiếp đọc theo máy.
Thứ này cũng không phải là một món quà đắt tiền, mẹ Nguyên tuy từ chối một câu nhưng con trai út của bà đã đến tuổi đi học tiểu học cũng nhìn thấy khát vọng trong mắt của bé nên bà đành cũng nhận.
Cuối cùng đương nhiên phải giữ hai người bọn họ ở lại ăn cơm trưa, dù gì Tạ Hi Nhân xuống tới đây một chuyến cũng không dễ dàng.
Nguyên Gia Khánh làm rất nhiều món ăn ngon, bao gồm vịt xào gừng, sườn kho, món vịt tám kho báu khiến Tạ Văn Huy nhớ mãi không quên còn làm mấy món ăn chay, cuối cùng là chén canh đậu phụ rau muốn, bổ dưỡng lại thơm ngon. Đương nhiên Nguyên Gia Khánh còn đặc biệt dùng lửa nhỏ nấu một chén canh tổ yến xào trên bếp.
Năm người ăn một bữa đều rất vui vẻ say sưa, bởi vì nhà họ Nguyên từ lâu đã quen với tài nấu nướng ngon lành của Nguyên Gia Khánh, từ đầu ba người vội vàng ăn cơm, đến cuối cùng lại thờ ơ, không ngờ hôm nay lại có nhiều người đến ăn cơm cùng nhau như vậy để cho mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo cảm nhận được thơm ngon và quý giá của đồ ăn.
Sau bữa ăn, mấy người quét sạch sẽ một chén lớn đậu phụ rau muống không còn một giọt canh.
Rau cải xôi này được Nguyên Gia Khánh trồng trong không gian, không bón bất kỳ loại thuốc trừ sau hay phân bón nào nên nó không có mùi vị như những loại rau bán ngoài chợ, vì rau chân vịt khác với các loại rau khác thậm chí còn yếu ớt hơn một chút so với các loại rau thông thường càng khó trồng hơn càng dễ thu hút sâu bọ nên thị trường quảng cáo hoàn toàn không ô nhiễm "Rau cải xôi hữu cơ", thật ra ít nhiều gì cũng sử dụng qua một chút thuốc.
Khi đang ăn tuy mùi vị kia rất nhạt nhưng ai cũng có thể nếm được. Dì Viên cũng không thích mùi vị đó nên ít khi mua rau cải xôi về ăn cũng không ngờ tới ở nơi này của Nguyên Gia Khánh để cho Tạ Văn Huy say mê loại rau cải xôi này.
Chờ Nguyên Gia Khánh bưng món canh tổ yến xào ra, Tạ Hi Nhân thật đúng là không nghĩ tới, vậy mà Nguyên Gia Khánh lại cẩn thận đến mức độ này.
Dù đã ăn đến rất no, vượt quá mức lượng cơm bình thường nhưng Tạ Hi Nhân vẫn lịch sử nhận lấy và mỉm cười nói cảm ơn.
Tạ Văn Huy bị Tạ Hi Nhân kêu tiến đến giúp đỡ mẹ Nguyên dọn dẹp bát đũa, Nguyên Gia Bảo bước vào phòng ngủ chia sẻ đồ chơi mới với 345 nên cả phòng khách cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nguyên Gia Khánh đặt canh tổ yến xào lên một chỗ khác trên ghế sô pha, lúng túng nhìn chằm chằm vào TV.
Thời tiết vốn đã rất lạnh, nhiệt độ gần đây có thể chỉ khoảng 17-18 độ, chiếc ghế sô pha mua lúc trước cũng khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo rồi. Nguyên Gia Khánh lặng lẽ đặt tay dưới mông cũng không là ai dạy cậu nhưng cậu luôn sưởi ấm như thế đấy, dù hơi khó coi nhưng có ích.
"Cho."
Giọng nói của Tạ Hi Nhân phát ra từ bên cạnh cậu, Nguyên Gia Khánh quay lại, nhưng thấy anh đang ôm một cái chăn và đưa nó qua.Chiếc chăn dường như được đặt trong túi vải phía sau xe lăn, được chuẩn bị đặc biệt cho chân của Tạ Hi Nhân, vì chân của anh không còn có thể bị cảm lạnh nữa.Thấy Nguyên Gia Khánh chậm chạp không chịu nhận, Tạ Hi Nhân nói đùa: "Cậu chê tôi dùng qua rồi sao?"
"Không phải!"
Nguyên Gia Khánh không chút suy nghĩ phản bác, sau đó tiếp nhận chăn cầm trong tay.
Tấm chăn có màu đen tuyền, không có một chút tạp chất, sờ vào rất thoải mái, mềm mại mịn màng, còn có một luồng hơi thở rất giống với trên người của Tạ Hi Nhân, khiến Nguyên Gia Khánh cảm thấy rất quen thuộc.
Tấm chăn nằm trên đùi cậu, hơi ấm từ chân truyền ra theo máu khiến cả người Nguyên Gia Khánh dần trở nên ấm ấp hơn, cậu lén nhìn Tạ Hi Nhân một chút, nhận ra sự chú ý của anh đều đổ dồn vào bản tin buổi trưa, cậu đưa mắt nhìn.
Không biết có phải do mấy lần trước có linh khí bồi dưỡng, cậu thậm chí phát hiện làn da trên mặt của Tạ Hi Nhân đã khá hơn một chút. Trước đó cũng không phải khó coi nhưng có lẽ trong lòng anh vẫn luôn ứ đọng để cho khuôn mặt Tạ Hi Nhân nhìn qua có hơi ảm đạm tối tăm, bây giờ giống như đắp mặt nạ vậy, nước da đã tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, nếu không phải mẹ Nguyên nói, anh đã ba mươi mấy rồi, Nguyên Gia Khánh thật sự nhìn không ra sẽ chỉ nghĩ là anh không quá 25-26 tuổi thôi.