Chương 6

Tam ca Tống Tam Phong của hắn mỗi lần đều sẽ tạo ra động tĩnh lớn, không phải kêu lạnh, thì chính là bảo không thú vị, một tí sức lực cũng chẳng dùng được, hắn cũng không thích mang theo tam ca của mình chút nào.

Bản thân không có bản lĩnh, còn thích ỷ lại hắn, về thôn rồi còn lải nhà lải nhải, hắn mới không nuông chiều tật xấu này đâu.

Lần này hắn đi một mình, nói chứ, còn thuận lợi hơn nhiều so với mấy lần trước.

Tống Diên Niên còn định mở miệng, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng quát.

“Lũ nhóc các ngươi, một ngày không bị đánh đã ngứa da rồi có đúng không.”

Người tới là đại tẩu nhà họ Phương, mạnh mẽ xách cành khô trên mặt đất lên, chống nạnh mắng một trận với mặt sông Khê Lăng.

“Mau cái chân leo lên đây cho lão nương.”

Mấy đứa nhỏ dò xét nhìn cành khô to bằng cánh tay kia, xô đẩy nhau lên bờ.

Đại tẩu nhà họ Phương nhìn đám trẻ nít ướt sũng, chỉ mặc quần cộc, một trận lửa giận xông lên.

Chuẩn xác nhéo chặt lỗ tai cu cậu Phương Đại Lực nhà mình.

“Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, trong khoảng thời gian này không nên xuống sông chơi, không được xuống sông chơi, nói mãi chẳng lọt tai.”

“Đau đau đau.” Phương Đại Lực gian nan đoạt lại lỗ tai của mình từ trong tay của lão nương.

Vừa đi, vừa nhỏ giọng nói thầm.

“Sợ cái gì, mấy người chúng ta lớn lên trong nước mà. Đúng là chỉ có phụ nữ nhiều chuyện.”

“Mi nói cái gì!” Phương đại tẩu rống giận một trận.

Vừa bốc đầu thằng nhỏ lên đã mắng cho một trận đã đời.

“Cái đồ nít ranh như mi thì biết cái gì, ngày mai chính là Trung Nguyên, ngươi mang nhiều trẻ con như thế đi chơi ở trong nước, đến khi bị Khỉ nước lôi đi để ta xem mi làm sao bây giờ.”

Mấy đứa nhỏ bị giáo huấn cúi đầu, hơn nữa đối với Khỉ nước ở trong truyền thuyết vẫn có chút kính sợ, ai cũng không dám lên tiếng nữa.

Bên này, Tống Tứ Phong giật mình, “A, cũng sắp đến Trung Nguyên rồi.”

“Cha ơi, cha đã gặp Khỉ nước bao giờ chưa ạ? Thật sự có sao?” Tống Diên Niên tò mò hỏi.

“Không biết, cha cũng chưa từng thấy qua, hẳn là có.”

Tống Tứ Phong thuận miệng đáp lời, thật ra hắn cũng không tin tưởng lắm vô những thứ này, dù sao hắn cũng chính là người mà ngay cả núi Nguyên cũng dám một mình đi lên.

Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến lòng kính sợ của hắn đối với những thứ này.

“Đi thôi đi thôi, để về nhà cha làm canh cá cho con ăn.”