Thẩm Kỳ Niên biết mình chết, nhưng lại không biết mình chết như thế nào. Hắn cũng từng đến Thẩm gia nhưng lại không thu hoạch được gì.
Bây giờ bác cả đang ở trước mặt hắn, rất nhiều chuyện không rõ ràng, Thẩm Kỳ Niên đều muốn hỏi cho ra hết.
Lục Du nhìn tư liệu Thẩm Chính Nam đưa không nói lời nào.
Ở bên trong có ảnh mẹ mình từ nhỏ đến lớn, có cả học tịch này nọ, nếu đối chiếu thì đúng là mẹ mình không còn gì nghi ngờ. Nếu Thẩm Chính Nam nói không sai, vậy cậu cùng với Thẩm Kỳ Niên là anh em họ. Nếu thật là vậy, có nghĩa là mình với anh họ chơi gay sao?
Lục Du đối với quan hệ huyết thống cũng không có khái niệm gì, chỉ theo bản năng nghĩ tới trong họ hàng ba đời pháp luật không cho phép kết hôn. Thế nhưng nghĩ lại, cậu với Thẩm Kỳ Niên là hai người đàn ông, nhà nước vốn không có cho kết hôn đồng tính. Bọn họ lại không có sinh em bé, cho nên chút quan hệ huyết thống đó thì tính là cái gì chứ.
(đại ca, anh phóng khoáng quá đi)Nghĩ thông suốt chuyện đó rồi, Lục Du không còn áp lực tâm lý gì nữa.
Nếu Thẩm Chính Nam đã nói ba mẹ lẩn trốn là vì mình, trong lòng Lục Du liền không khỏi có nghi vấn.
Những chuyện này rốt cuộc là có quan hệ thế nào với nhau?
Đối với nghi vấn của Lục Du và Thẩm Kỳ Niên, Thẩm Chính Nam tỏ vẻ không thể trả lời cùng lúc được. Ông ta xoa xoa ấn đường, cuối cùng nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt mình, nhịn không được thở dài: “Chuyện cho tới lúc này rồi, cho các con biết cũng không sao. Hết thảy phải kể từ mấy trăm năm trước…”
Thẩm gia từ xưa tới nay đều là thế gia. Không quản triều đại thay đổi như thế nào, Thẩm gia vẫn giữ được địa vị của mình, không ai có thể lay động được.
Nói đến sự quật khởi của Thẩm gia phải nói từ mấy trăm năm trước, khi đó tổ tiên của họ có một người rất tài ba, nghe nói bản lĩnh rất lớn có thể hô mưa gọi gió. Thế nhưng bởi vì dùng thiên cơ quá nhiều nên vị tổ tiên này tuổi thọ không dài.
Vì để duy trì sự hưng thịnh của gia tộc, Thẩm gia có một cái quy củ bất thành văn, cứ cách mỗi một trăm năm sẽ đưa một người mang huyết mạch Thẩm gia vào cổ mộ để đánh thức tổ tiên.
Ai cũng không biết những người đó ở bên trong cổ mộ trải qua những chuyện gì, chỉ biết sau khi đi ra thì những người đó giống như thay đổi thành một người khác, bản lĩnh vô cùng.
Thẩm gia nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết đều là bởi vì có một người tài ba như vậy chuyển thế.
Bây giờ một trăm năm nữa lại đến, người Thẩm gia đương nhiên tìm cách hiến người vào trong ấy. Lúc ban đầu, Thẩm Chính Di là người bị la bàn lựa chọn. Đứa con đầu tiên của cô đã được định trước là phải bị đưa vào trong cổ mộ để đánh thức tổ tiên. Thẩm Chính Di vốn là nghĩ cùng lắm thì không sinh con là được, thế nhưng sau đó lại có thai Lục Du, cô thật sự không thể buông bỏ con của mình. Áp lực gia tộc cùng với bí mật nặng trịch này đè nặng lên cô, nên cuối cùng Thẩm Chính Di quyết định bỏ trốn cùng ba của Lục Du.
Cũng phải nói lá gan của bọn họ thật lớn.
Lúc đó khắp nơi đều có người truy tìm theo dõi, bọn họ liền tìm mấy người có bề ngoài giông giống với mình để hấp dẫn lực chú ý của Thẩm gia, còn bọn họ thì bí quá hoá liều trốn tại thành Đông.
Ai mà ngờ con gái Thẩm gia sẽ ở thành Đông chứ.
Tìm không thấy Thẩm Chính Di, thời gian tế tổ càng lúc càng gần, không còn biện pháp, chỉ có thể chọn một người từ trong đám con cháu của Thẩm gia ra để hiến tế.
Mặc dù là không có kế hoạch hoá gia đình, thế những những đời tiếp theo của Thẩm gia cũng càng ngày càng ít. Ai cũng không muốn đưa đứa con duy nhất của mình vào trong mộ địa…
Đi ra thì có thể đi ra đó, nhưng người đi ra là ai, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Lão Tam Thẩm gia bị chọn, con hắn đã định trước là phải bị đưa vào trong mộ. Hai mươi mấy năm đảo mắt một cái liền qua đi, đứa trẻ đi du học nước ngoài vô cùng có tiền đồ trở về chưa được bao lâu đã bị đưa vào trong cổ mộ.
Sau đó thì liền xảy ra chuyện…
Thẩm Kỳ Niên nhíu mày: “Có người khác muốn chiếm lấy cơ thể của tôi, cho nên đã đẩy hồn phách của tôi ra ngoài phải không?”
Thẩm Chính Nam gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”
“Vậy ông nói cơ thể tôi còn ở trong cổ mộ…”
“Đúng vậy, là do trung gian đã có sai lầm. Thân thể của con không ra được, tổ tiên cũng không ra được.”
Thẩm Chính Nam liếc nhìn Thẩm Kỳ Niên một cái, cuối cùng mới mở miệng: “Nếu như con là huyết mạch của Thẩm gia chúng ta thì tổ tiên mới có thể mượn xác hoàn hồn. Thế nhưng con không phải, vậy nên hắn không vào thân thể của con được…”
Tin tức này đối với với Thẩm Kỳ Niên không thể nghi ngờ chính là sét đánh ngang tai.
Yên lành làm tam thiếu gia của Thẩm gia hơn hai mươi năm, bỗng nhiên có một người nói với ngươi, kỳ thật cậu không phải là người Thẩm gia.
Chuyện này đặt trên người ai cũng không thể tiếp nhận ngay được.
“Chúng ta ai cũng không nghĩ tới lão Tam lại dám làm chuyện như vậy…”
Tam gia Thẩm gia bị chọn, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hắn muốn con trai của mình đi vào mộ cho tổ tiên làm vật tế. Nếu là mượn xác hoàn hồn, vậy đâu cần nhất thiết phải là con của mình đi.
Nghĩ vậy, Thẩm tam gia liền tạo cho con mình một thế thân.
Đứa thật thì nuôi bên người nói là con của quản gia, đứa giả thì đưa ra nước ngoài du học, nói là xa cách nên sẽ không thân thiết đến lúc đưa vào cổ mộ sẽ không khó chịu.
Chuyện này thiệt con mẹ nó kí©h thí©ɧ.
Thẩm Kỳ Niên không biết phải nói cái gì bây giờ, hắn nhìn về phía Thẩm Chính Nam mở miệng dò hỏi: “Nói cách khác, tôi không phải con cháu Thẩm gia, Chu Thái mới phải đúng không?”
Thẩm Chính Nam trầm mặc thật lâu, sau đó mới nói: “Ừ, ta hôm trước mới biết được.”
Lục Du thấy sắc mặt Thẩm Kỳ Niên không tốt, nhịn không được đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn. Thẩm Kỳ Niên lắc đầu ý bảo cậu không cần lo lắng.
Hiện tại sự tình đã rõ ràng, Thẩm Chính Nam vội vã tìm Lục Du như vậy chính là đơn giản muốn cậu đi là vật tế.
Thế nhưng Lục Du sẽ nguyện ý sao?
Đương nhiên là không nguyện ý rồi.
“Ta không nghĩ sẽ tổn thương con, nếu không ta cũng đã không đem chuyện này nói cho con biết.”
Đối diện với ánh mắt đánh giá của Lục Du, Thẩm Chính Nam thở dài nói: “Bí mật này ta giấu lâu lắm rồi, hiện bây giờ nói ra được ngược lại đã thư thái không ít. Lục Du, ta muốn hợp tác với con, không biết con có nguyện ý hay không…”
“Hợp tác? Hợp tác thế nào?” Lục Du nhìn ông cậu mới của mình, cười như không cười, “Lại cho người của ông chỉa súng vào tôi nữa hả?”
“Đó là do Chu Thái tự tiện quyết định.” Thẩm Chính Nam nói tới đây liền nổi giận.
Chu Thái đã sớm biết thân thế của mình. Sau khi Thẩm Kỳ Niên xảy ra chuyện, bí mật này đương nhiên không thể giấu nữa. Dựa theo quyết định của gia tộc Thẩm gia, tế tổ nhất định phải tiến hành. Như vậy bây giờ hoặc là Lục Du, con của Thẩm Chính Di, hoặc là Chu Thái, con của Tam gia.
Lão Tam đương nhiên không đồng ý đem con mình đẩy vào chỗ chết, như vậy chỉ còn một lựa chọn là Lục Du.
Chu Thái không muốn đi tế tổ, đương nhiên sẽ không tha cho Lục Du.
Sự việc bây giờ đã rõ ràng hơn không ít.
Lục Du nhìn Thẩm Chính Nam, chỉ cảm thấy loại hành vi tế tổ hoang đường này của Thẩm gia vô cùng buồn cười.
“Ông muốn tôi đi chịu chết?”
Thẩm Chính Nam đương nhiên nhìn ra ý tứ của Lục Du, thân thể ông ta hơn cúi về phía trước, giọng điệu nhu hoà: “Ta chỉ có một đứa cháu ngoại trai là con, đương nhiên sẽ không hại con. Thân thể của Kỳ Niên còn đang ở trong cổ mộ, các con muốn cho hắn trở lại làm người bình thường, nhất định còn phải đi một chuyến.”
Như vậy vấn đề tới rồi đây, nếu Lục Du đi vào rồi bị trở thành vật chứa thì làm sao?
Thẩm Chính Nam muốn nói chính là chuyện này: “Ta giúp con gọi Chu Thái đến, con dẫn hắn vào. Chờ đến lúc ra khỏi đó, ta liền đem con nhận lại dưới danh nghĩa của ta, đến lúc đó con sẽ là con trai của ta. Như vậy, mẹ con trên trời nếu có linh thiêng cũng có thể được an ủi, con nói có đúng không?”
Thẩm Chính Nam cũng không che giấu dã tâm của mình trước mặt Lục Du. Ông ta muốn toàn bộ Thẩm Gia, ông ta chỉ có một đứa con gái, mà sự tồn tại của Chu Thái cũng không đem lại lợi ích gì cho ông ta.
Lục Du lạnh mặt nhìn Thẩm Chính Nam: “Cho nến ý của ông là muốn mượn tay đứa cháu ngoại trai này loại trừ cháu trai của mình đúng không?”
“Cũng không thể nói như vậy.” Thẩm Chính Nam gõ gõ ngón tay lên bàn, mặt lại thay đổi biểu tình, “Ta đây cũng là vì tốt cho con, nghĩ lại mà xem, cho dù con không đi trêu chọc Chu Thái, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho con.”
Dù sao hai người các ngươi đã định trước là phải có một đứa bị biến thành vật chứa.
Những lời này Thẩm Chính Nam không nói ra, thế nhưng ý tứ lại quá rõ ràng.
Lục Du nhìn Thẩm Chính Nam, bỗng nhiên cảm thấy cái nhà này thật là ghê tởm.
Cho dù là lão tổ tông bất tử kia hay là đám con cháu ham sống sợ chết này của lão…
Những kẻ này đều không xem mạng của người khác ra gì cả, thực sự quá ghê tởm.
“Nếu mục tiêu của các người là tôi, vì sao lại đem Cao Hán đến cổ mộ?”
“Cao Hán?” Thẩm Chính Nam sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ lại mới nhớ Cao Hán là ai, “Người đó ta không có hứng thú, nếu không phải con để ý ta cũng sẽ không giữ hắn lại. Để ta nói cho con biết, hắn không phải người đơn giản như con nghĩ vậy đâu.”