Chương 25: Đó là áp trại phu nhân sao?

Nữ quỷ về lại trên tường, hồn phách Giang Phàm cũng không về đầy đủ.

Gã cả người đều ngơ ngác, chỉ số thông minh tuột xuống như một đứa trẻ bốn, năm tuổi.

“Anh của anh đâu?” Lục Du hỏi gã.

Giang Phàm ngẩn người, sau đó chỉ bức tường đá bên kia, cắn môi nói: “Anh hai của em bị hoa ăn rồi…”

Bị hoa ăn?

Lục Du không hiểu nổi động từ này.

Thấy hỏi Giang Phàm cũng không được tin tức hữu dụng gì, Lục Du cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với gã nữa.

“Anh ơi…” Giang Phàm quỳ trên mặt đất, ôm chân Lục Du không cho đi, “Hoa hoa ăn thịt người, em sợ…”

Một tên đàn ông vai năm tấc rộng thân mười thước cao, quần áo không chỉnh tề mà ôm chân Lục Du, nhìn thế nào cũng thấy giống tên bội tình bạc nghĩa đang bị người ta quấn lấy.

Lục Du muốn rút chân lại mà không sao rút được. Giang Phàm vốn là một tên cao to, ngốc đi một cái khí lực lại càng lớn hơn.

“Anh buông tay trước được không?” Lục Du hạ giọng, nửa dụ nửa lôi.

Đôi mắt Giang Phàm trông mong nhìn Lục Du, còn khuyến mãi thêm nước mắt nữa: “Anh có thể đừng bỏ em lại đây một mình được không anh ơi?”

Má nó, một thằng đàn ông cao lớn như vậy mà sao phiền dữ vậy trời.

Lục Du không kiên nhẫn xoa xoa gáy chính mình một phen, liếʍ liếʍ môi nói: “Không bỏ, tôi dẫn anh theo.”

Giang Phàm nghe xong lời này thì chần chờ một lát, sau thấy Lục Du trừng mắt liền lập tức buông tay. Gã lui lại trong gốc giống như một cô vợ nhỏ, yếu đuối nhìn Lục Du: “Anh đừng bỏ lại em nha.”

Lục Du cạn lời, chỉ quần áo trên đất bảo gã mặt vào. Bằng trí nhớ mơ hồ của mình, Giang Phàm cuối cùng cũng đem đống quần áo hỗn độn trên đất mặc vào người.

Vốn đội ngũ một người một quỷ, giờ bỗng nhiên gia nhập thêm một kẻ ngốc, Lục Du cảm thấy có chút buồn bực. May mà Giang Phàm tuy rằng ngốc nhưng vẫn còn ký ức lúc trước. Lúc Lục Du hỏi về Cao Hán, Giang Phàm liền chỉ bức tường đá bên kia, giọng run rẩy: “Đi xuyên qua, bị hoa ăn…”

Tường đá cứng như vậy, đi xuyên qua kiểu gì.

Lục Du chỉ nghĩ là đầu óc Giang Phàm bị phá hư cho nên nói những lời vô căn cứ mà thôi. Thấy Lục Du không tin mình, Giang Phàm lập tức giận dỗi. Hắn chạy tới phía trước, đưa tay chọt vào bức tường đá, miệng lẩm bẩm: “Anh coi, tường đá cũng ăn thịt người…”

Lục Du ngẩng đầu, quả nhiên thấy toàn bộ cánh tay của Giang Phàm đều biến mất.

“Có thể là chất liệu đá này đặt biệt.” Thẩm Kỳ Niên cho ra một kết luận mà bất kỳ ai có mắt cũng thấy được, đi theo Lục Du cố gắng thể hiện độ tồn tại của mình.

Lục Du đương nhiên cũng có thể đoán như vậy. Cậu nhảy xuống khe rãnh, bước nhanh qua phía bức tường đá.

Giang Phàm còn đang chơi với bức tường, đầu tiên là bước vào trong, sau đó lại bước ra ngoài: “Anh coi em đi vào nè… Anh coi em lại đi ra nè…”

Ngốc X!

Lục Du không thể hiểu nổi, một kẻ khôn khéo như vậy, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà biến thành tên thiểu năng trí tuệ thế này. Cậu quay đầu lại trao đổi ánh mắt với Thẩm Kỳ Niên một cái, Thẩm Kỳ Niên gật gật đầu bước vào trước.

Chờ tới lúc Thẩm Kỳ Niên ló đầu ra nói có thể vào, lúc này Lục Du mới chui vào.

Nói đến chất liệu tường đá kia thì đúng thật là kỳ quái. Bên ngoài nhìn thì thấy cứng rắn, nhưng vươn tay chạm vào lại thấy nó mềm nhũn như đậu hũ. Nếu dùng sức chọt vào bên trong thì lại phát hiện đá kia giống như nước mà chảy xuống thân thể của mình.

Lục Du chui ra khỏi tường đá, thấy bên đây chỉ lộ một cánh tay của Giang Phàm. Cậu bất đắc dĩ vươn tay kéo người qua.

Hoàn toàn tương phản với bên kia bức tường, bên này thoạt nhìn giống như một khu rừng rậm nguyên sinh chưa được khai phá. Cây cối xanh mướt, sinh trưởng che cả trời.

Lục Du nhịn không được vươn tay chọt chọt ngực Thẩm Kỳ Niên: “Mộ này nhà của anh thiết kế cũng nguyên sinh quá rồi đó.”

Thẩm Kỳ Niên cúi đầu nhìn ngón tay thon gầy của Lục Du, thanh thanh cổ họng nói: “Cũng đâu phải anh thiết kế, anh cũng đâu biết đâu…”

Lục Du nhìn cảnh quan rừng rậm trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên đầu, thật sự không hiểu nổi vì sao không có mặt trời chiếu sáng mà thực vật vẫn có thể sinh trưởng và phát triển như vậy, cũng không hiểu nổi vì sao trong mộ địa mà ánh sáng lại gay gắt như thế.

Đèn pin đang phát sáng trong này hoàn toàn có thể nói là vô dụng. Lục Du tắt đèn pin để lại vào túi, rút ra một cái xẻng quân sự nắm chặt trong tay để phòng thân.

Từ lúc bước vào đây Giang Phàm liền bắt đầu phát run, hai tay vòng lên che đầu, không dám ngẩng đầu lên. “Hoa… Ăn thịt người…”

Lục Du bước lên nắm lấy tay Giang Phàm, nhìn thẳng vào mắt gã mà hỏi: “Anh nói hoa ăn thịt người ở đâu?”

Giang Pham chỉ mặt đất, sau đó lại chỉ lên trời, cuối cùng thì vung tay lung tung, giãy giụa bỏ chạy về phía bức tường đá ban nãy: “Em không biết, bọn họ sẽ ăn thịt người đó…”

Chớp mắt một cái, Giang Phàm đã chạy biến sang bên kia không xuất hiện lại nữa.

Thẩm Kỳ Niên nhìn thoáng qua thăm dò một chút rồi sau đó lại hỏi Lục Du: “Làm sao bây giờ?”

“Mặc kệ hắn.” Lục Du cầm xẻng quân sự để trước người, nhìn một đám cây cối trước mặt, lòng rối rắm không biết có nên đi vào mạo hiểm hay không. Ngay lúc cậu đang chần chờ, trong rừng cây bỗng nhiên vang lên tiếng súng cùng với âm thanh cầu cứu: “Cứu mạng!”

Nếu là người khác, Lục Du có thể mặc kệ, nhưng mà âm thanh này lại là tiếng của Cao Hán. Lục Du cùng với Thẩm Kỳ Niên liếc nhìn nhau, miệng mắng “đệt” một tiếng, cuối cùng vẫn cầm chặt xẻng quốc phòng xông lên phía trước.

Cảm giác đi xuyên qua rừng cây cũng không tốt lắm. Gai góc, nhánh cây gì đó đều sẽ quẹt một đường trên phần da thịt bị lộ ra của Lục Du. Hai tay của Lục Du đều chằng chịt vết xước, rướm máu. Nhưng mà hiện tại Lục Du cũng không để ý cái này, chỉ hy vọng tốc độ của mình nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa.

Thật vất vả mới chạy tới được hiện trường, tới rồi ngược lại Lục Du liền dừng bước.

“Chết tiệt, cái quỷ gì đây?” Ôn nhã như Thẩm Kỳ Niên mà cũng không nhịn được chửi bậy một câu.

Lục Du lại càng là há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Trước mặt hai người xuất hiện hai gốc thực vật kỳ quái, là loại cây có cái túi thật lớn, hình dạng trông như cây nắp ấm. Thế nhưng ngoại trừ cái túi to ra, hai gốc cây nắp ấm này còn có vô cùng nhiều dây leo xung quanh, luôn nhúc nhích.

Trong đó có một gốc nắp ấm đang lung lay dây leo mang theo một người muốn đem tới cái túi của mình, thoạt nhìn có vẻ giống kiểu bế công chúa. Lục Du nuốt nước miếng một cái: “Đây là đang tìm áp trại phu nhân cho mình sao?”

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Nhìn không giống áp trại mà giống áp dạ dày hơn.”

Cây nắp ấm còn lại giống như nấc một cái, phun ra một chiếc giày sau đó liền bất động, giống như là tiến vào giấc ngủ ngắn.

Đây là lần đầu tiên Lục Du chứng kiến tình huống ăn thịt người, thế nên giờ phút này, cậu hoàn toàn quên mất phản ứng.

“Cứu mạng…” Người đàn ông bị cây nắp ấm quấn vẫn còn đang vùng vẫy giãy chết, nhưng lúc này đây, sức lực của hắn trước mặt cây nắp ấm thật sự quá nhỏ bé, không đáng kể.

Chính tiếng “cứu mạng” này đã gọi hồn Lục Du về. Cậu đến đây là muốn tìm Cao Hán, còn chần chờ nữa là người cũng bị nuốt luôn rồi.

“Tao đệt cả nhà mày!” Lục Du cầm xẻng quân sự vung lên hướng về phía đám dây leo của cây nắp ấm mà dùng sức chặt xuống. Xẻng quân sự sắc bén, Lục Du lại dùng lực lớn, thật sự đã chặt đứt được dây leo của nó.

Cây nắp ấm bị đau co lại, theo bản năng buông lỏng những dây leo khác. Cao Hán bị ném xuống đất không nhẹ, Lục Du nhanh chóng chạy tới đỡ hắn, tầm mắt cảnh giác nhìn cây nắp ấm: “Anh Cao, anh sao rồi?”

Lúc này Cao Hán trông chật vật không chịu nổi, khắp người đều là vết thương. Quần áo bị xé rách, da thịt bên trong đều bị dây leo cứa ra máu. Thế nhưng Cao Hán hoàn toàn không để ý mấy vất thương này, trong lòng tràn ngập niềm vui sống sót sau tai nạn. Hắn mượn lực của Lục Du mà giãy dụa đứng lên, nhìn hai gốc cây nắp ấm kia, lòng vẫn còn sợ hãi: “Chúng ta mau rời khỏi đây, chúng nó ăn thịt người…”

Cao Hán còn chưa dứt lời, gốc cây bị Lục Du chặt bị thương đã nhanh chóng hồi phục tinh thần. Dây leo của nó uốn uốn éo éo hướng về phía Lục Du.

“Đệt!” Lục Du rút một con dao quân sự dài từ giày ra đưa cho Cao Hán: “Bảo vệ tốt chính mình!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc một dây leo quấn lên chân Lục Du thì cậu cũng đã vung xẻng lên chặt xuống. Đoạn dây leo bị xẻng chặt đứt rơi xuống đấy vẫn còn ngoe nguẩy, mấy dây khác lại tiếp tục tấn công.

May mà tốc độ của Lục Du cũng nhanh, nhưng cũng phải điên cuồng chống chọi với đám dây leo chằng chịt này. Lục Du không cẩn thận một cái lập tức bị một sợi dây quấn chặt lấy một chân, bị kéo lê trên mặt đất.

Trời ơi!

Cây nắp ấm kéo đi cực nhanh, Lục Du còn chưa kịp phản ứng đã bị nó trói chặt tay chân kéo đến trước cái túi.

Cao Hán muốn giúp đỡ cậu thế nhưng chính hắn còn khó bảo toàn.

“Thẩm Kỳ Niên, tôi thao cả nhà anh!” Ngay tại lúc cây nắp ấm mở cái nắp ra muốn húp trọn Lục Du, Lục Du nhịn không được mở miệng mắng.

Nếu đầu óc cậu không bị nước vào mà đáp ứng Thẩm Kỳ Niên đến đây đào mộ, nói không chừng hiện giờ còn đang ở thành đông hút xì gà, chơi bời phong lưu đó!

Ngay thời điểm Lục Du nghĩ chuyện đầu tiên phải làm sau khi thành quỷ đó là đánh Thẩm Kỳ Niên một trận tơi bời thì bỗng nhiên cây nắp ấm dừng động tác lại.

Lục Du mở mắt ra mới thấy, không biết từ lúc nào mà Thẩm Kỳ Niên đã đi tới chắn trước mặt mình.

Nói đến cũng thiệt kỳ quái. Gốc cây nắp ấm kia chậm rãi khép cái nắp lại, vừa không buông dây leo ra cũng không có động tác gì khác.

Lục Du trố mắt nhìn, rút tay đang cầm cái xẻng quân sự ra nện một cái trên nắp của nó.

“Ông nội mày!”

Bị giãy, cây nắp ấm lập tức mở cái nắp ra, nhưng không biết vì cái gì khi đối diện Thẩm Kỳ Niên lại ngoan ngoãn khép lại.

“Biến ông nội mày đi!” Lục Du lại nện lên cái nắp một cái nữa.

Cây nắp ấm lập tức muốn mở ra phản kích, nhưng đối diện Thẩm Kỳ Niên lại lúng túng hạ xuống.

“Xem đây!” Lục Du chiếm được tiện nghi liền không khách khí, cẩm xẻng công nghiệp hướng tới cái nắp của nó đập rồi lại đập rồi lại đập.

Cây nắp ấm muốn ăn nhưng không thể ăn, mở nắp rồi đóng nắp mấy chục lần, cuối cùng giống như bị ăn hϊếp mà run run uỷ khuất.

Lục Du nhân cơ hội liền chặt đứt dây leo trên người, co gối lại mà vù vù rơi xuống đất. Thẩm Kỳ Niên thấy vậy muốn đi đến dìu cậu, nhưng mà Thẩm Kỳ Niên vừa đi, cây nắp ấm liền nhúc nhích.

“Anh đừng có lại đây!” Lục Du lắc đầu với Thẩm Kỳ Niên, bảo hắn bay ở đó ổn định gia hoả ăn thịt người này trước.

Thẩm Kỳ Niên không động đậy, cây nắp ấm cũng không động đậy theo.

Lục Du xoay người bốn phía tìm kiếm, cuối cùng tìm được gốc rễ của nắp ấm, lập tức không chút do dự xúc một cái.

Cây nắp ấm phát ra tiếng kêu rên thống khổ, cái túi thật lớn nhanh chóng khô quắt héo rũ.

Lúc này Lục Du mới thở ra một hơi, bước tới vỗ vỗ vai Thẩm Kỳ Niên: “Người anh em, nhan sắc anh đúng là chim sa cá lặn, uy chấn thực nhân hoa. Hành động này đúng là 666 nha!”

(raw

这波操作666啊,

t thật sự không hiểu nha, t chém đại đó)(t thấy thiên hạ đồn 666 là đỉnh đỉnh đỉnh nha)


Đến lúc này mà còn đùa.

Thẩm Kỳ Niên kiểm tra trước sau cho Lục Du một lần, mới lo lắng hỏi: “Em có bị thương không?”

“Không” Lục Du lúc nói chuyện dư quang nhìn về phía gốc nắp ấm còn lại, chỉ thấy cái túi lớn kia còn đang co bóp. Nghĩ tới người vừa bị nuốt, Lục Du đánh ra chủ ý. Cậu cầm xẻng quân sự đi tìm gốc của cây nắp ấm chặt đứt nó sau đó nhanh chóng tới xé cái túi ra xem, không chừng người còn sống thì sao.