- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Những Ngày Làm Mèo Ở Nhật Bản
- Chương 9: Mèo Li Hoa được bảo vệ
Những Ngày Làm Mèo Ở Nhật Bản
Chương 9: Mèo Li Hoa được bảo vệ
Mèo đen cường tráng ngồi dưới gốc cây nói với Hứa Kiệt vẫn luôn chờ đợi trên cây: “Hai con chó hoang kia đã đi rồi, em có thể xuống”
Hứa Kiệt nằm trên cây có chút do dự, chó hoang đuổi nó đã đi rồi nhưng hai con mèo hoang canh dưới gốc cây cũng rất xa lạ. Con mang khoang vàng kia dù sao nó cũng đã gặp qua một lần, cái chính là mèo đen trông có vẻ rất không dễ chọc đứng dưới tàng cây nói chuyện kia, đây là lần đầu Hứa Kiệt thấy nó.
Phát hiện Li Hoa nằm trên cây vẫn còn tần ngần, mèo béo đốm vàng vốn ngồi xổm một bên liếʍ móng vuốt lúc này rung ngấn mỡ thật dày nói: “Li Hoa nhỏ xuống đi, chúng tôi không tổn thương cậu. Mấy ngày nay nếu không có Mặc âm thầm bảo vệ, chỉ bằng cái ổ khắp nơi đều là chỗ hổng của cậu đã không biết bị chồn và cáo ghé thăm bao nhiêu lần rồi”
Hứa Kiệt nghe vậy người nghiêng một phát, suýt nữa té từ trên xuống. Thấy vậy mèo đen vốn yên tĩnh ngồi dưới tán cây đứng bật dậy, vòng xung quanh gốc cây một vòng rồi nói: “Em tự mình đi xuống, hay vẫn là để tôi lên ngậm em xuống?”
Phát hiện con mèo đen kia thật sự có thể nói được làm được, Hứa Kiệt vội vàng đáp: “Không cần, tự tôi xuống được”
Nói rồi nó bắt đầu bò xuống. So với lúc leo lên cây, thời điểm mèo leo xuống rất khó có thể bảo trì tư thế duyên dáng.
Bởi vì móng vuốt của chúng nó là hình móc câu nên khi leo lên có đủ độ để cắm vào cây cối. Cơ mà thời điểm xuống, không những móng vuốt cong không giúp được gì còn có thể gây vướng víu, cho nên lúc mèo xuống đều là nhảy xuống dưới, việc này yêu cầu kỹ xảo.
Thời gian Hứa Kiệt làm mèo còn chưa đến nửa tháng nên kỹ năng leo xuống vẫn chưa thành thục. Chỉ thấy bốn chân nó bám chặt vào thân cây, một chút cũng không dám buông ra, một đường chính là trượt xuống.
Béo lông vàng dùng móng vuốt che hai mắt mình, một bộ dáng không dám nhìn thẳng. Mèo đen gọi là Mặc thì lại vung cái đuôi một bộ dáng xem đến vui vẻ.
Mông chạm đất đầu tiên, Hứa Kiệt bất chấp mọi chuyện vội vàng lật người, lắc lông xù lộn xộn nói với mèo đen và mèo béo lông vàng: “Cảm ơn hai người đã cứu mạng, không biết xưng hô thế nào nhỉ?”
Béo lông vàng nghe vậy giương gương mặt béo đầy ý cười: “Tôi không nói, vị này mới là quan trọng” Nói rồi còn dùng đuôi đập đập mèo đen đứng một bên.
Hứa Kiệt liền đem tầm mắt dời đi, thấy con mèo đen kia không nói gì mà tiến lên vài bước, dùng mũi ngửi ngửi sau tai của cậu.
Đối mặt với thân hình so với mình còn cao hơn một khúc, nó cuộn người một cái là có thể vây trọn lấy mình, Hứa Kiệt vẫn là bị dọa không dám nhúc nhích.
Mèo đen kia cũng không có động tác công kích gì, chỉ ngửi ngửi một chút lại lui trở về, ngồi xổm dùng thanh âm trầm thấp nói: “Tôi gọi là Mặc, cậu ta là A Vượng. Em cứ gọi chúng tôi như vậy là được”
Béo lông vàng nghe vậy rung rung chòm râu của mình nói: “Động vật xung quanh đều gọi nó là Đại Mặc, gọi tôi là Vượng Gia. Cơ mà A Mặc nói cậu có thể gọi tên chúng tôi, vậy cũng được. Cơ mà tuổi của chúng tôi đều lớn hơn cậu, nói cậu thêm một tiếng anh ở trước chắc không có vấn đề gì đi.”
Hứa Kiệt xuýt nữa đem tên của Vượng Gia nghe thành Vượng Tử. Một con mèo lấy tên một con chó có gì đáng để tự hào sao?
Tuy rằng trong lòng ‘phun tào’ thành một mảnh, nhưng dù sao cũng là ân ‘meo’ cứu mạng của mình cho nên Hứa Kiệt vẫn làm theo yêu cầu của béo lông vàng, ngoan ngoãn mở miệng gọi một tiếng.
Mèo béo rất vừa lòng với sự nghe lời của Hứa Kiệt, nó giống như còn muốn nói gì đó nhưng Mặc ngồi xổm một bên lại mở miệng trước: “Phần đất này ở phía Tây thành phố là địa bàn của chó hoang, chúng nó đối với họ nhà mèo luôn không vừa ý. Mèo nhà lúc ra ngoài một mình còn bị cắn huống chi là nhóm mèo hoang chúng ta, cho nên sau này em không nên lại chỗ này uống nước nữa.”
Hứa Kiệt ngoan ngoãn đồng ý, thiếu chút nữa là bỏ mạng nhỏ ở chỗ này, về sau có cầu xin nó cũng không tới nơi này, cơ mà phiền phức chính là nó phải một lần nữa tìm chỗ uống nước mới.
Nói chuyện vài câu làm Hứa Kiệt thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mèo béo lông vàng kia thì không cần nói, mèo đen tuy nhìn rất uy nghiêm nhưng thời điểm nói chuyện lại thực hiền lành, hẳn không phải là mèo xấu.
Cho nên Hứa Kiệt chân thành đưa ra lời mời, hy vọng hai ân “meo” cứu mạng mình có thể cùng nhau về ổ nhỏ, chỗ đó Hứa Kiệt có giấu nửa túi cá khô nướng, vừa vặn có thể dùng để chiêu đãi khách.
Đối với lời mời của nó, béo lông vàng thực ra lộ một ít hứng thú, cơ mà nó vẫn quay đầu nhìn mèo đen, hiển nhiên giữa hai con, Mặc mới là con quyết định.
Đối mặt với lời mời của Hứa Kiệt, mèo đen rất khách khí mà từ chối, hơn nữa đứng dậy nói với nó: “Hai con chó hoang chạy trốn kia rất nhanh sẽ tìm đồng bọn trở lại, hiện tại tôi không muốn đánh nhau với chúng nó, nên chúng ta vẫn rời đi là tốt nhất”
Béo lông vàng và Hứa Kiệt nghe vậy liền theo sát phía sau mèo đen, ba con mèo một đường chầm chậm chạy đi. Tới nơi an toàn, Hứa Kiệt còn muốn trở lại trường học tìm nước uống, mà hai con còn lại cũng không muốn đi vào trường nên ba con mèo tạm biệt nhau ở cổng.
Nhìn theo bóng Hứa Kiệt chui vào trong sân trường, mèo béo lông vàng trưng ra một khuôn mặt đầy thịt với nụ cười tươi rói đáng khinh: “A Mặc nha, mới vừa rồi Li Hoa nhỏ mời sao cậu không đồng ý? Trực tiếp vào nhà người ta, đây là cơ hội tốt cỡ nào, cậu mỗi tối lén lút đi theo con nhà người ta, không phải là chờ cơ hội này à?”
Mèo đen nghe vậy ánh mắt chăm chú nhìn Hứa Kiệt rời đi, đối mặt với vẻ mặt bát quái của bạn tốt: “Em ấy còn nhỏ, mới có nửa tuổi, tôi chờ được.”
Béo lông vàng nghe vậy chậc~ một tiếng: “Nửa tuổi mà còn nhỏ? Vượng Gia tôi đây nửa tuổi đã đánh nhau rất nhiều lần với chó hoang. A Mặc, thời điểm cậu có nửa tuổi thì một mảnh quảng trường này đã là địa bàn của chúng ta. Tôi thấy con Li Hoa nhỏ kia trước đây là một con mèo nhà, được người cho ăn ngon uống tốt, bằng không nó tại sao trừ kiếm thức ăn bên ngoài thì cái gì cũng sẽ không làm?”
Mèo đen nghe vậy cũng không trả lời, đối với nó Li Hoa nhỏ dù nuôi trong nhà hay là mèo hoang đều không quan trọng.
Phát hiện bạn tốt không muốn tiếp tục cái đề tài này, béo lông vàng đảo đảo đôi mắt to tròn sau đó nói: “ Cậu làm sao biết được nhóc Li Hoa kia gặp nguy hiểm? Chúng ta lúc nãy cách công viên nhỏ đến vài con phố”
Vì không còn nhìn thấy thân ảnh của mèo Li Hoa, mèo đen quyết định đứng dậy bỏ đi. Nghe được bạn tốt hỏi chuyện, sau khi đứng dậy nó nói: “Sau khi ăn trưa em ấy hẳn là phải trở về ổ ngủ trưa, nhưng tôi ở trên bờ tường cả ngày cũng không thấy em ấy, vậy chỉ có thể là lúc đang uống nước thì bị chó hoang theo dõi”
Béo lông vàng nghe vậy ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi nói cậu vì sao đột nhiên thay đổi chỗ ngủ trưa, hóa ra là vì nhóc Li Hoa kia. Ôi cha không xong, vừa mới chỉ lo giới thiệu tên của chúng ta, quên mất hỏi Li Hoa nhỏ tên của nhóc ấy.”
Mèo đen nghe vậy vung đuôi một chút: “Không vấn đề, dù sao tôi cũng sẽ biết”
Béo lông vàng đi theo phía sau nói: “Quả thật vậy. Cơ mà hiện tại chúng ta có phải là nên làm gì đó? Những con chó điên khu phía Tây giống như quên sẹo đau, mơ tưởng địa bàn chúng ta sẽ lấy chuyện này làm cớ”
Mèo đen nghe thế đạp từng bước nhẹ: “Muốn đánh liền đánh, tôi sao còn sợ mấy con chó nhãi đó. Lúc trước tôi có thể đem chúng nó từ bên này đuổi về phía Tây, hiện tại chúng nó cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể trở về.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Những Ngày Làm Mèo Ở Nhật Bản
- Chương 9: Mèo Li Hoa được bảo vệ