Mèo đen ngậm hộp thuốc nhảy đến một bên của lầu hai sau đó vô cùng nhẹ nhàng nhảy xuống phía dưới chạm đất, chỉ còn lại một con mèo Hứa Kiệt thò đầu ra ban công ngó trái ngó phải. Tòa nhà cao ba tầng này là trung tâm buôn bán, càng lên trên cao mới là chỗ ở. Mà mọi người đều biết độ cao của trung tâm mua sắm so với nhà dân bình thường cao hơn một chút, cho nên độ cao lầu hai của chỗ này có thể so sánh với nhà ở ba tầng bình thường.
Hứa Kiệt vươn đầu cảm thấy độ cao bên dưới làm chân có chút mềm nhũn, mà mèo đen nhảy xuống trước lúc này chỉ ngồi xổm phía dưới nhìn, không hề có ý tứ hỗ trợ.
Độ cao như vậy đối với thân thể vô cùng mềm mại của mèo mà nói kỳ thật không hề khó. Chỉ cần lúc rơi xuống điều chỉnh tư thế thật tốt thì xương cột sống vô cùng linh hoạt của chúng nó sẽ tiêu trừ lực đánh vào khi chúng nó rơi xuống.
Cẩn thận nhớ lại một chút dáng vẻ lúc trên không cùng tư thế khi chạm đất của mèo đen, Hứa Kiệt hít một hơi sâu thả người nhảy xuống.
Thời điểm rơi xuống đất tuy có chút lảo đảo nhưng vẫn là thành công. Nếu không phải trong miệng còn ngậm hộp thước nó thật sự muốn gào thét một hồi.
Thấy Hứa Kiệt đi xuống dưới, mèo đen lúc này mới đứng dậy, dựng đuôi dẫn đường phía trước.
Trong bóng tối mịt mù, màu sắc của lông Mặc thật sự có cơ chế bảo vệ rất tốt, giống như có thể trực tiếp ‘ẩn thân’ vào trong đó. Còn tốt là cái đuôi cường tráng kia của mèo đen vẫn luôn dựng cao cao, còn thường lay động vài cái hấp dẫn lực chú ý của Hứa Kiệt nên nó mới có thể thuận lợi theo sau Mặc.
Một đường lúc sau quẹo trái rẽ phải, mới ban đầu Hứa Kiệt còn nỗ lực nhớ kỹ đường đi nhưng sau đó đành phải từ bỏ hành động vô ích này.
Hai mươi mấy phút sau, mèo đen mang theo Hứa Kiệt đi tới một khu biệt thự. Thành phố nhỏ nơi gia đình Fujimoto sinh sống không chỉ có giao thông tiện lợi mà đất còn rất phì nhiêu, vật tư sản xuất vô cùng phong phú. Những dãy núi cao cách huyện thành không xa còn có mấy nguồn suối nước nóng.
Người trong thành phố vô cùng chú trọng phát triển sinh thái, không cho phép người bên ngoài đến xây dựng nhà xưởng ở đây nên hoàn cảnh sinh thái bên này vô cùng tốt, là nơi du lịch nổi tiếng gần xa.
Mấy khu biệt thự này đều xây dựa vào núi, giá cả so với các biệt thự ở nơi khác tương đối hợp lý nên thường xuyên có các gia đình giàu có mua về lưu trữ phòng trống chờ có dịp nghỉ phép sẽ dùng.
Ổ của mèo đen dựng ở trong tầng hầm một tòa biệt thự mẫu, từ hàng rào tre thâm thấp chui vào, tiến đến cửa sổ chính là ổ của chúng nó.
Thời điểm Hứa Kiệt đi theo mèo đen tiến vào trong ổ, béo khoang vàng đang uể oải nằm trên một cái gối ôm cũ. Lúc mèo đen tiến vào nó rì rầm một tiếng giống như chào hỏi, đến khi thấy Hứa Kiệt theo sau thì đôi mắt bị lấp đầy bởi mỡ lập tức sáng lên.
Béo khoang vàng xoay người dậy, muốn đi về phía Hứa Kiệt lại bị một chân của mèo đen đạp lên cái đuôi.
“MÉO NGÁO” hét một tiếng thảm thiết, béo khoang vàng hai mắt đẫm lệ quay đầu la hét: “Cái đuôi của tôi đang bị thương, sao cậu lại đạp lên?”
Mèo đen nghe vậy rút chân về: “Biết, nên không giẫm lên miệng vết thương của cậu.”
“Chẳng lẽ còn muốn tôi cảm ơn cậu sao?” Béo khoang vàng nâng tông giọng gào thét.
Mèo đen nghe vậy nhàn nhạt quăng một câu: “Không cần cảm ơn”
…. Đây là béo lông vàng bị ngược đến cứng miệng không thể trả lời
……….. Đây là Li Hoa nhỏ chứng kiến sự việc.
Tâm hồn bị thương tổn, béo lông vàng cúi đầu bò về nằm bẹp trên gối ôm cũ. Giây phút này nếu nó là người thì nhất định sẽ cảm nhận sâu sắc cảm giác muốn cắt đứt tình bạn thân (ai nấy lo) này.
Cơ mà náo loạn tới lui, Mặc vẫn rất quan tâm anh em tốt, vì vậy nó dẫn Hứa Kiệt đi đến bên béo khoang vàng hỏi: “A Vượng, cậu cảm thấy sao rồi? Còn cảm thấy sốt không?”
Béo khoang vàng nghe thế xoa cái mặt tròn của mình nhè nhẹ “Cảm giác tốt hơn buổi sáng, nhưng vẫn thấy sốt”
Mèo đen lúc này xoay người nhường Hứa Kiệt đi lên “Li Hoa nhỏ nói em ấy có cách chữa cho cậu”
Hứa Kiệt lúc này đang cố phán đoán cân nặng của béo khoang vàng, sau đó nhả hộp thuốc xuống dựa vào cân nặng mà nó đánh giá ra để tính toán liều lượng thuốc cần dùng. Nhìn mèo Li Hoa vùi đầu nghiên cứu, béo lông vàng nhỏ giọng hỏi Mặc “Mèo Li Hoa nhỏ có phải hay không xem hiểu ký hiệu trên mấy cái hộp màu mè đó?”
Mặc nghe vậy híp mắt quan sát một chút, sau đó vô cùng kiêu ngạo dựng thẳng người. Béo lông vàng thấy vậy dùng thân đυ.ng đυ.ng đồng bọn, vô cùng hâm mộ nói “Được nha em trai, rất có ánh mắt. Mèo có học thức trong nhóm chúng ta như vậy là rất hiếm, trong nhóm chó cũng không có, lần này xem xem com chim sáo chỉ biết học vẹt lại suốt ngày khoe khoang kia làm thế nào ra oai trước mặt chúng ta”
Trong khi chúng nó nói chuyện, Hứa Kiệt bên này đã nghiên cứu ra cách dùng. Nó dùng móng vuốt đem thuốc trong hộp cẩn thận lấy ra, lại cẩn thận rạch bên trong bao con nhộng moi ra một viên, lăn đến bên chân béo khoang vàng. “Cái này mỗi lần một viên, một ngày hai lần, sau khi ăn xong thì uống”
Béo khoang vàng đem viên con nhộng kia đạp dưới chân, cúi đầu nhìn sau đó ngẩng đầu nói “Thứ này có thể chữa sốt?”
Hứa Kiệt nghe vậy lắc lắc đuôi “Có thể” Nó lại nhìn một chút cái đuôi bị thương của mèo béo, phát hiện miệng vết thương cũng không quá sâu, cũng không bị viêm mà chảy mủ, chỉ là có chút đỏ xung quanh miệng vết thương.
Nhìn bộ dáng tuy rằng có triệu chứng viêm nhưng không quá nghiêm trọng, thuốc viên kháng khuẩn hẳn là có thể ngăn chặn,
Sau khi nhớ kỹ dặn dò của Hứa Kiệt về cách dùng, béo khoang vàng đột nhiên đổi đề tài “Li Hoa nhỏ, cậu xem giữa chúng ta đều cho nhau mấy cái ơn lớn, có thể xem như bạn bè. Nếu là bạn bè sao có thể không biết họ tên, biết nhau lâu như vậy chúng tôi còn không biết tên cậu đâu nha”
Mặc đúng một bên lắng nghe, thấy Hứa Kiệt có chút sững sờ liền nói “Hôm trước tôi nghe thấy đứa nhỏ con người gọi em Đại Thánh, đó có phải tên em hay không?”
Hứa Kiệt nghe vậy mắt mèo hạnh nhân cong cong, cười cười nói “Đó là là xưng hô của Kenta và người nhà bé gọi em, thực tết tên em là Hứa Kiệt, hai người gọi A Kiệt là được rồi”
Béo lông vàng nghe vậy vươn móng vuốt chạm chạm đầu nhỏ của Hứa Kiệt “Tốt, gọi cậu là A Kiệt. Người em trai này Vượng Đại gia nhận, về sau có chó hoang dám đuổi cậu Vượng đại gia thay cậu xử lý”
Cơ mà nó nói xong lại cẩn thận liếc nhìn mèo đen một cái, phát hiện Mặc không có ý phản đối lúc này mới đắc ý vô cùng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hàn huyên cả ngày trời, Hứa Kiệt âm thầm đánh giá thời gian một lúc sau đó đứng lên “Em phải trở về trước khi hộ công xem xong phim, nếu không lúc ông ấy kiểm tra phòng phát hiện thiếu chó mèo sẽ gọi điện cho bác sĩ Fujimoto”
Mèo đen nghe vậy cũng đứng lên “Tôi đưa em về”
Béo khoang vàng bám ở cửa sổ, nhìn thân ảnh hai con mèo nắm tay (?) mà đi thì híp mắt lẩm bẩm “Thật sự vô cùng xứng đôi, có vẻ ổ của Mặc sắp sửa nghênh đón chủ nhân mới, mình cũng nên chừa thời gian tìm ổ của mình”
Để kịp thời gian, Mặc và Hứa Kiệt lúc này đều là chạy bạt mạng về, lúc về đến bên dưới cửa hàng nhà Fujimoto, Hứa Kiệt nhìn chằm chằm cửa sổ lầu ba, phát hiện nó cũng chưa bị đóng, có thể đoán là bộ phim của hộ sĩ còn chưa kết thúc.
Nhưng đối mặt với vấn đề làm sao để leo lên thì Hứa Kiệt lại bắt đầu vò đầu.
Ban đầu nó nghĩ rằng mèo đen có thể đi lên thì mình cứ đi theo lộ tuyến của nó hẳn cũng có thể lên được, cơ mà khi đến thì mới phát hiện, chính mình cũng đánh giá mình cao quá rồi.
Đường lên lầu của mèo đen rất đơn giản, bên đường nhà Fujimoto có một cây cột điện rất cao, là cột điện kiểu cũ, dùng gỗ chế thành, mèo đen chỉ cần bò đến lầu ba cửa sổ sau đó hướng về phía cửa nhảy là xong.
Nhìn mèo đen đã bò đến bên trên, Hứa Kiệt yên tĩnh đứng dưới tích góp nước mắt. Cái cột điện kia vì chống mưa gió nên được phủ một lớp sơn, sờ lên trơn tuồn tuột, so với cây lớn thì khó bò hơn rất nhiều.
Hứa Kiệt sau khi thử nhiều lần đều không bò đến lầu hai lại trượt xuống, cuối cùng nó không còn sức chỉ có thể lực bất tòng tâm mà đứng dưới.
Mặc thấy vậy lại từ cây cột điện bò xuống, đi đến bên người Hứa Kiệt, nhân lúc nó không chú ý là cắn phần da sau cổ, sau đó ngậm hướng cột điện bò lên. Mặt Hứa Kiệt vẫn không có biểu hiện gì bởi vì nó đã bị dọa phát ngốc, không biết nên phản ứng như thế nào.
Chờ đến khi Mặc ngậm nó nhảy lên ban công bên ngoài lầu ba, lông của Hứa Kiệt mới chậm chạp dựng hết lên.
Mèo đen đem Li Hoa nhỏ ngậm trong miệng nhẹ nhàng đặt lên ban công sau đó chút một chút một mềm mại liếʍ phần lông dựng đứng. Hứa Kiệt cả người nóng lên, cảm thấy phần da dưới lông của mình nhất định sẽ giống như cái mặt của mình, đỏ thành một mảng.
Đem lông dựng của Hứa Kiệt toàn bộ liếʍ cho cụp xuống, Mặc khẽ ngửi một chút, sau đó vô cùng vừa lòng cảm giác cả người Hứa Kiệt đều là hương vị của mình.
Tiếng bước chân của hộ công đối với Hứa Kiệt lúc này quả thật là tiếng trời. Nó giật mình một chút liền lập tức đứng lên, một bên thành thạo chui vào trong cửa sổ một bên nói “Ngài hộ công sắp lên, em về trước không tiễn anh được”
Mặc nghe vậy hơi hơi nhướn mi, nghiêng tai nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, đứng dậy bảo “Tôi đi trước, mai sẽ đến tìm em
Sau đó cũng không cần dùng lực, trực tiếp nhảy từ độ cao lầu ba xuống, bình an chạm đất rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hứa Kiệt bị lưu lại trên cửa sổ nhìn phần lưới bảo vệ mở mà khóc không ra nước mắt, không biết chút nữa làm sao mà giải thích cho ngài hộ công.