Cuộc trò chuyện của quạ đen và chó Schnauzer cũng không kéo dài lâu lắm, vài phút sau chủ nhân chó Schnauzer cầm đơn thuốc đi ra, kéo chó yêu đi làm kiểm tra.
Hứa Kiệt cúi đầu ăn tôm to giữa bàn mà không biết chút mùi vị gì, trong đầu không ngừng tua lại cuộc đối thoại của hai con thú cưng kia.
Sau càng nghĩ càng không nhịn được, cuối cùng dứt khoát tôm cũng không ăn nữa, muốn tìm cơ hội chạy xuống dưới nhà nhìn xem có thể hay không thừa dịp bác sĩ không chú ý mà lặng lẽ chui ra ngoài.
Suy nghĩ của meo tất nhiên là con người không thể biết được. Kenta nhìn tôm lớn dư lại bên trong mâm nhỏ còn tưởng Hứa Kiệt ghét bỏ vỏ tôm quá cứng không muốn ăn nữa. Vì vậy bé con chủ động đem tôm lớn lột tốt, đưa miếng thịt tôm trắng nộn đo đỏ mọng nước đưa đến bên miệng Hứa Kiệt.
Một ngụm đem thịt tôm thơm lựng bên miệng ăn nốt, Hứa Kiệt một bên nhấm nuốt một bên nhìn chằm chằm Kenta, nghĩ nghĩ nên dùng cách gì để nhóc béo này có thể đưa mình ra cửa.
Trên thực tế vết thương ở chân của Hứa Kiệt sau 5-6 ngày được người nhà Fujimoto cẩn thận chăm sóc cũng đã khỏi không sai biệt lắm. Điểm này hoàn toàn có thể thấy được ở động tác né tránh nữ y tá vào buổi sáng.
Bất quá thật đáng tiếc chính là nhóc béo cùng Hứa Kiệt hai đứa nhỏ vẫn là kém ăn ý một chút cho nên tuy rằng meo meo nhảy nhót một buổi tối, Kenta lại không thể đoán được nó muốn làm gì. Vì thế thời điểm đóng cửa hàng Hứa Kiệt vẫn bị lưu lại bệnh viện thú cưng.
Không có cách nào Hứa Kiệt đành phải giở lại trò cũ, quấn lấy người hộ công để không khóa cửa sổ của nó lại. Lao lực đem hộ công tiễn đi, Hứa Kiệt nhanh nhẹn nhảy lên cửa sổ, bắt đầu dùng đẩu đỉnh đỉnh lưới cửa sổ.
Lưới cửa sổ lầu ba nhà Fujimoto mới thay gần đây, đóng ra đóng vào rất nhạy nên ngày thường mọi người đóng mở lưới đều phải khống chế lực, tránh không để cửa kéo qua đầu.
Hứa Kiệt là phát hiện điểm này mới tính toán thử một lần xem có thể dùng đầu đẩy mở tấm lưới cửa sổ kia hay không. Hứa Kiệt đẩy đẩy vài cái, cảm giác phần lưới trên da bắt đầu có động tĩnh, trong lòng vui vẻ gia tăng sức lực.
Chính là không biết có phải sức không đủ hay không nhưng phiến cửa lưới kia chỉ trượt một chút sau đó im lìm không động tĩnh. Hứa Kiệt nghiến răng nghiến lợi kiên quyết chiến đấu cùng cánh cửa sổ kia, không tin chính mình không thể mở nó.
Ngay lúc nó hết sức chăm chú vừa đẩy vừa đỉnh, thậm chí còn vung móng cắn xé, đột nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh trầm thấp: “Em muốn đi ra ngoài sao?”
Âm thanh đột ngột khiến Hứa Kiệt hoảng sợ, hai chân đạp phía sau mềm nhũn, chút nữa thì ngã bẹp xuống từ cửa sổ.
Chờ nó ổn định thân thể mới phát hiện lúc nó quá chuyên chú đẩy cửa nên ngay cả mèo đen cũng không phát hiện. Bất quá mèo đen này cũng quá giỏi đi, dù là mèo nhưng đi đường không chút tiếng động như vậy cũng rất hiếm thấy.
Nhận thấy mèo con thân thể lung lay một lần nữa ngồi ổn, Mặc nghiêng nghiêng đầu đem câu hỏi ban nãy lặp lại một lần nữa.
Nghe mèo đen hỏi, Hứa Kiệt không biết vì sao có chút khẩn trương, cái đuôi phía sau vung loạn vài cái: “Em nghe nói có mèo cùng đàn chó hoang phía Tây thành đánh nhau, có chút lo lắng nên muốn ra ngoài xem”
Mặc nghe vậy đem hai chân trước to lớn đặt trên lưới cửa sổ, di chuyển qua lại vài chỗ, rốt cuộc tìm được chỗ dùng lực. Sau đó chân sau của nó dùng sức, cả người dán lên trên cửa sổ, dùng sức một con mèo nhẹ nhàng đem cánh cửa lưới kia đẩy ra.
Vốn cùng cánh cửa lười kia dằn vặt cả nửa ngày, Hứa Kiệt nhìn cánh cửa sổ lúc này đã mở ra, trong lòng yên lặng rơi lệ, lần nữa khắc sâu sự chênh lệch vũ lực giữa mình và mèo đen.
Mặc đẩy cửa sổ ra đi vào bên trong, đem đầu vói qua không ngừng hít ngửi sau tai cùng phần cổ của Li Hoa nhỏ.
Vừa muốn mở miệng nói chuyện, Hứa Kiệt bị ngửi đến phát ngốc, mãi đến khi chòm râu thật dài của mèo đen đảo qua mũi nó, cảm giác ngứa ngáy đó mới làm khôi phục thần trí. Cái mũi không thoải mái làm Hứa Kiệt đánh cái hắt xì nhỏ, nước miếng tung bay đến trên người mèo đen.
Mặc đối với chuyện này lại không để ý chút nào, sau khi xác định hương vị trên người Li Hoa nhỏ mới ngồi xếp bằng trên cửa sổ nhìn nó.
Nhìn không thấu tính tình của mèo đen, Hứa Kiệt thấy vậy cẩn thận hỏi: “Các anh có phải đánh nhau cùng đám chó hoang kia không?”
Mặc nghe vậy hồi thần lại nói: “Ừm, đêm qua chó hoang Tây thành đánh lén chúng tôi, A Vượng không chú ý khiến chúng làm cho bị thương. Tôi sau khi đuổi chúng nó về địa bàn phải lưu lại trông nom A Vượng nên không thể đến đây.”
Quả nhiên là đánh nhau với chó, cơ mà nghe nói mèo béo khoang vàng kia bị thương, Hứa Kiệt vẫn rất quan tâm hỏi “Vượng ca bị chó cắn rồi? Thương thế nghiêm trọng không?”
Nói như thế nào thì béo khoang vàng kia cũng từng giúp mình nên khi nghe nói nó bị thương, Hứa Kiệt không kìm được mà muốn biết nó bị thương như thế nào.
Mặc nghe vậy hơi nhăn mặt nói: “ Cắn được vào cái đuôi, miệng vết thương thực ra không có gì, liếʍ một cái là tốt rồi. Chỉ là không biết vì sao từ tối hôm qua vẫn sốt, sáng hôm nay mới khá hơn chút”
Hứa Kiệt nghe vậy trong lòng hơi trầm xuống, không khỏi nói ra miệng: “Không phải là mắc trúng bệnh chó dại đi?”
Nói xong chính mình cũng cảm thấy không đúng bởi vì bệnh chó dại rất ít khi bị sốt, hơn nữa loại bệnh này có thời kỳ ủ bệnh, tuyệt đối sẽ không phát bệnh cùng ngày.
Mặc nghe một chút nhướn lông mày nghi hoặc hỏi: “Bệnh chó dại là gì? Em nói chính là những con chó điên đó sao? Nếu đúng như vậy thì không cần lo lắng, những con chó điên ấy so với chúng ta thì nhóm chó hoang sợ hãi hơn nhiều. Một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị đuổi đi không lưu tình”
Hứa Kiệt nghe vậy thở phào một hơi. Chỉ cần không phải bệnh chó dại thì các chuyện khác cũng dễ nói
Hứa Kiệt yên tâm nghĩ nghĩ, cảm thấy nguyên nhân chủ yếu của sốt sau khi bị thương hẳn vẫn là nhiễm trùng.
Vì vậy nó nhảy xuống cửa sổ, rón ra rón rén đi vào nhà kho bên cạnh l*иg sắt của nó. Nơi này là nơi cất dữ dược phẩm của ông Fujomoto.
Hứa Kiệt ngẩng đầu, dựa vào thị lực tinh tường cẩn thận phân biệt những con chữ trên các hộp đóng gói, sau đó từ bên trong tìm kiếm một hồi, dùng hàm răng ngậm ra một hộp thuốc nhỏ có đánh dấu công dụng kháng khuẩn.
Mèo nhỏ lần đầu trộm đồ rũ tai đi ra từ trong phòng đi ra. Nó cố ý nhớ lại giá cả của hộp thuốc này, chuẩn bị sau khi xuất viện liền đi tìm kiếm tiền xu bị rơi xuống các xó xỉnh trên phố, tranh thủ sớm trả lại.
Có chút chột dạ đem hộp thuốc thả xuống bên cửa sổ, nó dùng móng vuốt đẩy đẩy về hướng mèo đen bên kia nói “Đem cái này về cho Vượng ca ăn, rất nhanh sẽ khỏi hẳn”
Mặc nghe vậy cúi người ngửi ngửi hộp thuốc, sau đó lắc lắc đầu. Nó không thích mùi hương trên đó. Sau khi làm cho mùi hương mà nó chán ghét này phai bớt, Mặc nghi hoặc nhìn hộp thuốc: “Thứ này là cái gì? Tôi từng gặp qua những người mặc đồ trắng dài đó, cho chó mèo bệnh ăn đồ tương tự, công hiệu của chúng nó có phải là giống nhau? Dùng như thế nào? Ăn luôn được hả?”
Những vấn đề liên tiếp của Mặc là Hứa Kiệt nhớ ra mèo sẽ không tự mình uống thuốc. Vì vậy nó quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ thạch anh, khoảng thời gian kết thúc bộ phim yêu thích kia của hộ công còn hơn một tiếng.
Vì vậy nó hướng Mặc hỏi: “Nơi Vượng ca bị thương cách nơi này xa không? Nếu trong một tiếng có thể đi qua thì em cùng anh đi đưa thuốc”
Mặc nghe vậy cùng nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói: “Một tiếng chính là cái đồ vật tròn tròn kia quay một vòng đi, có thể, ổ của chúng tôi cách nơi này không xa”
Hứa Kiệt nghe vậy liền không chút do dự ngậm hộp thuốc lên, tính toán đi theo phía sau Mặc thăm mèo béo khoang vàng bị thương một chút