Một chén canh chả viên bắp cải, một phần cơm, rất nhanh đã ăn xong.
Sau khi ăn xong, Lâm Vũ Phi ung dung vuốt vuốt bụng, ánh mắt thoải mái đều híp lại.
“Hóa ra các chị bình thường đều ăn ngon như vậy chứ, a a a, người đại diện của tôi còn nói cho ta biết đồ ăn của Nepal siêu khó ăn, để cho em chuẩn bị sẵn sàng tới, quả nhiên anh ta lại gạt tôi.” Lâm Vũ Phi nghĩ tới bản thân lại bỏ lỡ thật nhiều bữa tiệc lớn, đã cảm thấy rất sụp đổ.
Nếu cơm nay gọi là khó ăn, vậy bình thường cậu ta chính là cái gì, là SHI à?
Tiêu Nhã cực kỳ ghét bỏ nhìn cậu ta một cái, quyết định không nói sự thật cho cậu ta, để một mình cậu ta ảo tưởng thôi.
Kính Gia Uyên cũng hơi nhếch môi, cũng thật im lặng với chuyện bị Lâm Vũ Phi hiểu lầm.
Hai người cũng không tán gẫu nhiều với Lâm Vũ Phi, đều đắm chìm trong mỹ vị trước mắt.
Đồ ăn của Thời Tiêu Ngư làm ăn thật là ngon, hiện tại ấn tượng của Tiêu Nhã với Thời Tiêu Ngư quả thực là có tính đột phá cải biến.
Ban đâu ai cũng cảm thấy một mình Thời Tiêu Ngư như vậy là tuyệt đối không thể làm đồ ăn, nhưng còn bây giờ thì sao, cô chẳng những sẽ làm đồ ăn, làm cũng đều ăn ngon như vậy!
Sau khi Tiêu Nhã ăn xong, cô ấy vẫn xúc động như cũ nhìn Thời Tiêu Ngư: “Tiểu Ngư, trên thế giới này còn có đồ ăn cô sẽ không làm được sao?”
Cháo gà xé với nấm của buổi tối ngày hôm trước ăn ngon như vậy, cơm chiên của buổi sáng hôm nay ăn cũng ngon như vậy, những món ăn của đêm nay cũng ngon như này.
Nếu như hai loại đồ ăn khác nhau trước đó còn có thể được xưng là đồ ăn thường ngày, vậy hôm nay, thật sự phải là đầu bếp mới có thể làm ra hiệu quả như vậy.
Từ nhỏ Thời Tiêu Ngư chính là ngôi sao nhỏ tuổi, căn bản không có thời gian tiếp xúc với bếp núc, vậy những dạng nấu ăn này của cô là luyện như thế nào? Sợ không phải Thần nấu ăn đầu thai vào tay chứ.
Thời Tiêu Ngư cười cười: “Cô quá khoa trương rồi, đồ ăn trên thế giới nhiều loại như vậy, sao tôi có thể làm được. Chẳng qua… Cố gắng học được càng nhiều món ăn, hoàn toàn chính xác cũng là mục tiêu của tôi.”
Tiêu Nhã không nghĩ tới sẽ nghe được kết quả như vậy, sửng sốt một chút, nở nụ cười: “Ha ha, Tiểu Ngư cô đùa tôi, một ngôi sao như cô, vậy mà nói học được càng nhiều món ăn là mục tiêu của cô, cô để fan hâm mộ của cô nghĩ như thế nào?”
Thời Tiêu Ngư gãi đầu một cái: “Kỳ thật, tôi không thích làm ngôi sao.”
“Ừ?” Tiêu Nhã nâng cằm, sau khi ăn no, trong vẻ mặt đều có mấy phần lười biếng, nhìn Thời Tiêu Ngư.
“Vậy… Nếu như về sau có cơ hội, tôi có thể sẽ mở một quán ăn nhẹ mà.” Thời Tiêu Ngư nói.
“Quán ăn nhẹ? Tiểu Ngư, cô thật là một người đầu bếp thiên tài bị chậm trễ diễn trò.” Tiêu Nhã bùi ngùi nói.
“Bất quá, tôi cũng không nghĩ tới, ngôi sao nhỏ tuổi debut như cô, mục tiêu vậy mà không ở giới giải trí.” Ánh mắt Tiêu Nhã chuyển hướng về phía Kính Gia Uyên: “Gia Uyên anh đây, thiên phú của anh ở âm nhạc, hẳn là từ nhỏ đã muốn tiến vào ngành giải trí chứ?”
Kính Gia Uyên không nghĩ tới lại đột nhiên nhiên nhắc tới anh, dừng một chút, giọng nói thản nhiên nói: “Cũng không có, kỳ thật tôi chỉ là thích ca hát, sáng tác, cho ta một ngôi sao cũng có thể. Ngay từ đầu tôi đã muốn đi tới quán bar hát, nhưng nơi này quá phức tạp, các loại người đều có, các loại quy tắc cũng nhiều, không có cách nào an tâm ca hát sáng tác.”
“Nếu như không muốn quản quản những quy tắc này, vậy thì tự mình kinh doanh một quán bar, thế nhưng đồng thời lại cần những người khác, những thứ này đều tiêu hao quá nhiều tinh lực, cho nên không làm.” Kính Gia Uyên lần đầu nhắc tới việc mình trải qua tiến vào giới giải trí: “Về sau, một lần vô tình, người đại diện của tôi tìm được tôi, để tôi tiến vào giới giải trí. Tuy rằng giới giải trí cũng phức tạp, nhưng tóm lại những cái chuyện phức tạp có người hỗ trợ xử lý, người đại diện nói với tôi, tôi chỉ cần chuyện chính mình muốn làm là được, không cần để ý tới tất cả những thứ khác, cho nên tôi ở lại giới giải trí.”
Thời Tiêu Ngư im lặng nghe, trong ánh mắt của cô mang theo lấm ta lấm tấm ánh sáng màu sắc.
Cô không nghĩ tới, có một ngày có thể tiếp cận Kính Gia Uyên như vậy, càng không nghĩ tới, có thể từ trong miệng anh nghe được quá khứ của anh, lúc này càng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Mà Tiêu Nhã nghe xong, lại buồn cười.
“Hai người thật là buồn cười, một người không muốn ởi giới giải trí, muốn đi mở một quán ăn nhỏ, một người là bởi vì sợ phiền toái mới tiến vào giới giải trí, tôi muốn nói, về sau hai ngươi không tham gia giới giải trí, dứt khoát hùn vốn mở quán được, Tiểu Ngư phụ trách kinh doanh làm đồ ăn, Gia Uyên anh thì hát bài hát của anh, hoàn mỹ!” Tiêu Nhã cười ha ha nói giỡn.
m trong lời nói Tiêu Nhã rơi xuống, Thời Tiêu Ngư không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ lên.
Bốn người cơm nước xong xuôi, tâm tình vui vẻ, ngữ điệu nói chuyện đều có hơi cao lên, mà PD Trương ở một bên khác đang nghe đối thoại của bọn họ cả người lộn xộn.
Vì sao chuyện với trong tưởng tượng của ông ấy cũng không giống.
Lâm Vũ Phi chẳng lẽ không phải một mực la hét muốn tìm Thời Tiêu Ngư? Nguyên nhân tìm cô dĩ nhiên là vì chuyện này?
Xung đột đâu? Nói xong có thể oán hận đâu?
Còn có, một chút chi phí như vậy, các cậu ăn ngon như vậy là làm cái gì?
Cả người PD Trương đều lộn xộn, ánh mắt của ông ấy nhịn không được đặt ở trên bàn bị đống xương sườn dê còn sót lại trên bàn bị bọn họ ăn xong.
Sau đó, bụng của ông ấy ùng ục ục kêu một tiếng.
Ông ấy. . . . . . Cũng muốn ăn sườn dê.
Còn muốn canh chả viên bắp cải...
“PD Trương? PD Trương!” Lúc phó đạo diễn Khang gọi lần thứ hai, ông ấy mới phản ứng lại.
PD Trương lấy lại tinh thần, hỏi: “Sao?”
“Chúng ta nên đi làm việc.” Phó đạo diễn Khang nhắc nhở nói, ông ta phát hiện buổi tối hôm nay PD Trương có phần không đúng.
Bình thường toàn bộ lực chú ý của ông ấy đều ở trên người khách quý, hận không thể có thể nhìn thấy càng nhiều biểu cảm, càng nhiều cảm xúc.
Nhưng hôm nay, ánh mắt của ông ấy toàn bộ hành trình đều ở trên sườn dê thịt kho trên bàn, thậm chí phó đạo diễn Khang cũng có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của ông ấy.
Phong cách này… Có chút không đúng.
PD Trương vuốt mặt, đứng dậy: “Đi, đi làm việc!”
Mà bên kia, toàn bộ hành trình Lâm Vũ Phi mơ hồ nghe bọn họ nói chuyện phiếm, sau một lúc lâu lúc sau mới phản ứng lại.
“Khoan, các anh nói cơm này, là chị ấy làm?” Lâm Vũ Phi mơ hồ hỏi.
“Không phải ngươi cho rằng ở đây?” Thời điểm Tiêu Nhã lúc mới biết Thời Tểu Ngư sẽ nấu cơm ngon như vậy, cũng rất kinh ngạc, hiện tại đương nhiên vui vẻ nhìn Lâm Vũ Phi cũng khϊếp sợ giống vậy.
“Không thể nào mà.” Lâm Vũ Phi còn có chút ngốc ngốc nói: “Trước khi tôi tới đấy, người đại diện của tôi còn chuyên tâm để cho ta học được một món ăn, anh ta nói lý do chính là tuyệt đối không nên không biết nấu ăn giống Thời Tiêu Ngư, bị truyền ra bên ngoài quá mất mặt, bị người khác nhìn sẽ mất fan hâm mộ.”
Thời Tiêu Ngư: “...”
Cô ở trong ấn tượng của mọi người cảm nhận rốt cục là như thế nào…
“Cho nên, đây quả thật là chị ấy làm?” Lâm Vũ Phi vẫn không dám tin tưởng.
“Cậu không tin, về sau thì nhìn xem.” Kính Gia Uyên dựa vào ghế, lạnh nhạt nói trong mắt nhưng lại có vài tia cười nhợt nhạt.
Cái đầu nhỏ của Lâm Vũ Phi xoay nhanh, sau một lúc lâu, đột nhiên chắp tay trước ngực, cúi đầu với Thời Tiêu Ngư.
Động tác này, dọa Thời Tiêu Ngư nhảy dựng.
Lại nghe Lâm Vũ Phi rất nhanh giảng đạo: “Chị Tiểu Ngư! Là em không xứng được ngài cọ nhiệt, cầu ngài về sau lại làm một ít sườn dê thịt kho!”
“Hả?” Thời Tiêu Ngư cảm thấy mình có chút theo không kịp mạch não của Lâm Vũ Phi.
Lâm Vũ Phi cũng đem ánh mắt này của Thời Tiểu Ngư trở thành phủ nhận, cặp mắt hoa đào càng càng vẻ chân thành: “Thật sự đó, chị Tiểu Ngư về sau chị chính là đại ca của em, hãy làm lại món sườn dê kho và súp bánh bao bắp cải nhaa. Sau này chị còn muốn cọ nhiệt, em lừa anh trai em đến tận trong nhà chị, đích thân giúp chị chụp ảnh, thế nào?”
Thời Tiêu Ngư: “...”
Meo meo đặc biệt này, e rằng không phải lừa đảo!
Thời Tiêu Ngư không thèm đếm xỉa đến nội dung theo như lời của Lâm Vũ Phi, mặt không chút thay đổi nói: “Không thể nào.”
“Hả, vì sao chứ?” Nháy mắt sắc mặt của Lâm Vũ Phi xụ xuống.
Lần này, không chỉ là Lâm Vũ Phi, cả Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên cũng đều có chút ưu tư.
Làm sao lại không thể nào, chẳng lẽ là… Thời Tiêu Ngư không muốn làm lại.
Tiêu Nhã nhất thời có chút phương.
Lại nghe Thời Tiêu Ngư tiếp tục nói: “Chúng ta không đủ tiền, mặc dù sườn dê của nơi này vô cùng rẻ, đối với chúng ta vẫn hơi không đủ sức.”
Tiền. . . . . .
Sắc mặt của Tiêu Nhã cũng tối sầm xuống, đúng, không sai, tiền thừa của bọn họ không nhiều.
Mà bây giờ lại còn thêm một người.
Từ từ, thêm một người, đó có phải tiền du lịch của Lâm Vũ Phi tới đây không?
Tiêu Nhã nói ý nghĩ của mình ra, Thời Tiêu Ngư cũng đột nhiên cảm thấy, hiện tại Lâm Vũ Phi đã đến, vậy về tình về lý, đều hẳn là đưa một phần tiền của Lâm Vũ Phi cho bọn họ mà.
Bọn họ đang thương lượng làm sao lấy tiền từ chỗ PD Trương tới đây, PD Trương chủ động đi tới.
Sau khi ông ấy đi vào phòng, ánh mắt vẫn vô tình hay cố ý hướng phía trên mặt bàn nhìn lại, nhìn thấy quả thật chỉ còn lại xương cốt, chỉ cảm thấy dạ dày tỏ vẻ tủi thân mãnh liệt với ông ấy.
Ông ấy thu hồi trong ánh mắt của mình, đặt một phong thư ở trước mặt ba người.
“Trong này chứa tiền du lịch của Vũ Phi mấy ngày nay.” PD Trương nói.
Cho tới nay, PD Trương đều trăm phương ngàn kế kiếm chuyện, lần này đột nhiên hào phóng như vậy cho bọn họ tiền, mấy người đều nghi ngờ.
Luôn cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, PD Trương rất nhanh nói: “Phần tiền này, các cậu tự hành quyết định hay không cần. Nếu cần, tôi đưa cho các cậu, nói cách khác Lâm Vũ Phi đã tham gia đội của các cậu từ hành trình đầu tiên, nhiệm vụ kế tiếp, Lâm Vũ Phi cũng cần hoàn thành. Nếu như các cậu lựa chọn từ bỏ, vậy mấy nhiệm vụ kế tiếp, Lâm Vũ Phi có thể không tham dự, chỉ là mấy ngày nay tiêu xài, các cậu sẽ đích thân nghĩ biện pháp.”
Quả nhiên PD Trương vĩnh viễn sẽ không nói cho bọn họ chuyện gì tốt.
Thời Tiêu Ngư nghiêm túc suy tư một chút, hỏi: “Vậy nếu như cậu ấy tham gia, nhiệm vụ thứ nhất quyết định như nào?”
“Nếu như tham gia, vậy nhiệm vụ thứ nhất lẽ ra hoàn thành, các cô có thể chụp lại một lần cùng nhau, hoặc là… Nhiệm vụ thứ nhất quyết định không hoàn mỹ.” PD Trương không đối diện với ánh mắt giống như của mấy người gϊếŧ người, thản nhiên tuyên bố nói.
“Cho nên, hiện tại các cô cậu cố gắng suy tính một chút, cần phần tiền này không.” PD Trương nói xong thì đặt phong bì ở trên bàn.
Tiêu Nhã nhìn nhìn phong bì, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Phi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Vũ Phi, cậu chính là tên cặn bã!”