PD Trương nói xong, Thời Tiêu Ngư nhất thời cảm thấy tê cả da đầu.
Lâm Vũ Phi, đương nhiên là có ấn tượng.
Là tuyển thủ một nhan sắc đẹp, thậm chí tinh xảo đến mức có thể được xưng là gương mặt xinh đẹp, hướng nơi đó vừa đứng trời sinh chính là người thích hợp của giới giải trí.
Nhan sắc của cậu ta rất tinh xảo, cùng Kính gia Uyên là hai kiểu ngoại hình, nhưng đều là tuyển thủ có nhan sắc thuộc loại cao nhất trong giới giải trí.
Đương nhiên, ở trong lòng của Thời Tiêu Ngư, Kính Gia Uyên vĩnh viễn đẹp trai nhất.
Cộng thêm Lâm Vũ Phi tính cách thẳng thắn, trên người nồng đậm hơi thở của người đàn ông lớn, đồng thời tinh thần trọng nghĩa mạnh, đối với bạn bè thì chân thành.
Điều này khiến nhân duyên của cậu ta ở trong giới giải trí cũng vô cùng tốt.
Đối với đời trước của Thời Tiêu Ngư mà nói, bởi vì Lâm Vũ Phi thường xuyên bảo vệ Kính Gia Uyên, ấn tượng của cô với Lâm Vũ Phi cũng không tệ lắm.
Nhưng đây là ấn tượng của kiếp trước không tồi, đổi được hiện tại thì hãm hại.
Nhưng mà cô nhớ rõ, Lâm Vũ Phi rất chán ghét tính cách của Thời Tiêu Ngư, lần đầu tiên hai người chính là đối chọi gay gắt.
Khiến Thời Tiêu Ngư nhớ rõ nhất chính là lần đầu tiên Lâm Vũ Phi gặp nguyên chủ, sau khi đánh giá, buột miệng thốt ra nói chính là: “Chị chính là Thời Tiêu Ngư người cọ nhiệt Kính Gia Uyên?”
Mà ngay lúc đó nguyên chủ cũng không phải đèn đã cạn dầu, nghe xong lời này lập tức bắt đầu phản kích, xú một khuôn mặt dỗi lên.
Nghĩ đến hình ảnh kia, rất có thể là cô lập tức phải đối mặt, nội tâm Thời Tiêu Ngư liền sụp đổ.
Lúc sau lần đầu tiên gặp mặt trong chương trình, càng là xé bức mở màn.
Ở trong cuộc sống lúc sau, ban đầu sẽ không thế nào hài hòa đoàn đội càng là phân tranh không ngừng, mỗi ngày không xé hai trận, đó là tuyệt đối sẽ không yên tĩnh.
Ban đầu Thời Tiêu Ngư biết được Lâm Vũ Phi tạm thời sẽ không đến, còn âm thầm thở dài một hơi.
Cô không quá am hiểu đối phó với người có tính công kính rất mạnh, hiện tại đột nhiên nghe nói Lâm Vũ Phi muốn tới, giống như so kiếp trước còn phải sớm hơn một chút, nguyên bản tâm tính đà điểu của Thời Tiêu Ngư nhất thời tâm mệt mỏi.
Cô có chút nhíu lại lông mày, đi theo Kính Gia Uyên bọn họ về tới chỗ ở.
Chiêu đãi… Lấy cái gì chiêu đãi đâu?
Lúc sau Thời Tiêu Ngư đang kiểm tra đồ ăn còn thừa một chút, phát hiện nguyên liệu nấu ăn đã không đủ, lập tức nhắc tới tự mình đi chợ chọn một ít nguyên liệu nấu ăn.
Hai người nhất trí biểu thị muốn cùng đi với cô.
Trong lòng Thời Tiêu Ngư dâng lên một trận ấm áp, nhưng nhìn chân của Tiêu Nhã, vẫn từ chối.
“Hôm nay cô mặc giày cao gót đi lâu như vậy, vẫn ở nhà nghỉ ngơi một chút thôi, Gia Uyên anh cũng vậy, tính cách của bên kia không phải rất dễ chịu, trước tiên nghỉ ngơi là tốt rồi, tôi rất nhanh đến.” Thời Tiêu Ngư nói.
Nhắc nhở như vậy, Tiêu Nhã cúi đầu nhìn chân của mình đã thay đổi dép lê.
Hôm nay mặc giày cao gót đi xa như vậy, quả thực đã đến cực hạn của cô ấy, lúc này dù đã đổi lại dép lê, còn cảm thấy chân mềm nhũn.
Thế nhưng để một mình Thời Tiêu Ngư đi, tóm lại trong lòng cô ấy có chút không dễ chịu.
Mà lại đây là Kathmandu, trên mạng cũng nói có phần loạn, Tiểu Ngư lại xinh đẹp như vậy, làm sao cô ấy cũng không yên tâm.
“Tôi có chút đi không được rồi, sẽ không đi khiến các cô thêm phiền phức, Tiểu Ngư cô cũng đừng kiên trì, vẫn để Gia Uyên đi với cô, bằng không một mình cô đi ra ngoài, chúng tôi cũng không yên tâm.” Tiêu Nhã nghĩ nghĩ, nói.
“Không cần không cần…” Thời Tiểu Ngư sốt ruột từ chối, lại nhìn thấy Kính Gia Uyên đã cầm áo khoác lên.
Kính Gia Uyên mặc áo khoác vào, dẫn đầu mở cửa: “Đi thôi.”
Thời Tiêu Ngư: “...”
“Ài, Tiểu Ngư, cô chờ một chút, nếu như có thể mà nói, có thể mua một ít rau không, sau khi chúng ta đi tới Nepal ăn rau tương đối ít, tôi đặc biệt muốn uống một bát súp canh.” Tiêu Nhã có chút ngượng ngùng nói ra nhu cầu của mình.
“Được, không có vấn đề.” Thời Tiêu Ngư thẳng thắn đồng ý.
Hai người cùng nhau đi tới chợ, thời điểm đi ở trên đường, trong đầu Thời Tiêu Ngư còn tự hỏi đêm nay làm gì thì tốt.
Các loại canh đã có thể loại bỏ, vậy làm đồ ăn gì mới tương đối tốt?
Trong đầu Thời Tiêu Ngư qua vô số đáp án, cuối cùng quyết định vẫn đến chỗ kia đã, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong chợ rồi nói sau.
Cái gì nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, mua nguyên liệu nấu ăn gì.
Căn cứ nguyên liệu nấu ăn, rồi quyết định làm cái gì tốt.
Nghĩ như vậy, cước bộ của Thời Tiêu Ngư nhịn không được nhanh hơn vài phần.
Hai người rất nhanh tới chợ, vừa tới cổng chợ, Kính Gia Uyên đã ngửi thấy một luồng hương vị cực kỳ gay mũi.
Anh hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía cổng chợ.
Phần lớn chợ cũng không sạch sẽ lắm, nơi này cũng như thế, rau quả mục nát, bể nát tùy tiện nhét vào một góc trên mặt đất, tạo thành một đống rác nho nhỏ.
Hiện tại cách còn cách một đoạn, thế nhưng hương vị khó ngửi gay mũi kia, cũng đã khiến Kính Gia Uyên hơi hơi dừng bước chân một chút.
Anh theo bản năng nhìn về phía Thời Tiêu Ngư ở bên cạnh, chắc chắn phần lớn ngôi sao đều không có tới loại địa phương này như này, anh vẻn vẹn đứng ở chỗ này, đã cảm thấy hương vị gay mũi để cho người ta cảm thấy có chút khó chịu, huống chi làm một người ngôi sao nữ Thời Tiêu Ngư.
Anh vừa định há miệng, đề nghị nếu như không thể nào tiếp thu được, phải chăng muốn đổi một chỗ.
Lại nhìn thấy bước chân Thời Tiêu Ngư nhanh hơn mấy phần, thậm chí trong ánh mắt mang theo vài phần sắc thái sáng ngời.
Con mắt Kính Gia Uyên để lộ ra mấy phần thâm thúy, không mở miệng, đi theo Thời Tiêu Ngư đi vào chợ.
Gay mũi vẫn như cũ, thậm chí anh đã có chút nín thở.
Thế nhưng thời điểm ánh mắt của anh dừng ở trên người của Thời Tiêu Ngư, nhìn thấy cũng chỉ có chuyên tâm.
Cô giống như hoàn toàn không thèm để ý hoàn cảnh xung quanh, hương vị, tất cả sự chú ý đều dừng ở trên nguyên liệu nấu ăn ở trước mặt.
Quả nhiên tôm của buổi chiều không mới mẻ như buổi sáng, rau dưa của buổi chiều nhìn qua cũng không tươi ngon mọng nước như buổi sáng vậy...
Thời Tiêu Ngư đồng dạng nhìn sang, nhanh chóng kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, mới mẻ hay không, phù hợp yêu cầu của cô hay không.
Cô đi dạo một quầy hàng rồi một quầy hàng khác, nguyên liệu nấu ăn ở trên quầy hàng cũng là bị cô gạt bỏ giống nhau.
Căn cứ thái độ vô cùng hoàn mỹ, Thời Tiêu Ngư đi dạo hơn nửa vòng, cũng chưa quyết định mua cái gì, làm cái gì.
Kính Gia Uyên trong quá trình, có nghĩ đến nhắc nhở cô, nếu như phiền phức, không cần khổ cực như vậy, làm cơm chiên của buổi sáng hôm nay là có được.
Nhưng nhìn đến ánh mắt chăm chú của cô, lời bên miệng lại nuốt trở vào, yên lặng theo sau cô, đi vào trong chợ.
Cuối cùng đến lúc sắp dạo xong, Thời Tiêu Ngư dừng lại trước một quầy thịt.
Thời Tiêu Ngư nhìn thấy thịt dê trên quầy, ánh mắt đột nhiên phát sáng lên.
Đầu tiên cô nghiêm túc quan sát màu sắc của thịt dê, xích lại gần ngửi ngửi, lại bắt đầu sờ lên, có chút hưng phấn nói: “Thịt dê này rất không tệ, xúc cảm một chút cũng không dính, điều này nói rõ không phải để thật lâu, mùi vị cũng không nặng, nói rõ thật rất mới mẻ.”
Cô giống như tìm được nguyên liệu nấu ăn có thể làm của đêm nay, lập tức có chút hưng phấn chờ mong nhìn về phía Kính Gia Uyên hỏi: “Đêm nay chúng ta làm thịt dê được không? Thịt dê thịt kho tàu nhất định ăn ngon, Gia Uyên anh có thể ăn thịt dê không?”
“Còn có miếng sườn dê nhỏ này! Miếng sườn dê cũng thực không tồi, chất thịt vô cùng tốt.” Ánh mắt Thời Tiêu Ngư lại quan sát một chút, có chút do dự mua loại nào, ánh mắt hướng về Kính Gia Uyên hỏi dò: “Anh cảm thấy như nào?”
Kính Gia Uyên đối mặt với ánh mắt của Thời Tiêu Ngư, đột nhiên trái tim nhảy lên có một chút dao động, đó là một loại cảm giác đồng tình.
Lúc này ánh mắt của Thời Tiêu Ngư, giống biểu hiện lúc anh đột nhiên bắt đầu sinh linh cảm sáng tác, rất giống.
Đây là một loại chuyên tâm tất cả nhiệt tình và hưng phấn với việc mình yêu thích.
Anh ở trong ánh mắt chờ mong của Thời Tiêu Ngư, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Tôi có thể, cụ thể làm cái gì cô quyết định là tốt rồi.”
“Vậy… Lấy miếng sườn dê nhé?” Thời Tiêu Ngư giống như đã nghĩ đến bộ dáng thành phẩm của thịt kho tàu sườn dê trong con ngươi sáng lấp lánh.
“Được.”
Nhận được xác nhận, tâm trạng Thời Tiêu Ngư rất tốt.
Dùng tiếng Anh chân thọt kia, sau khi từ ngữ đơn giản trao đổi với người bán, cô biết được một cân sườn dê nhỏ tính được dưới hai trăm ba mươi đồng Ru-pi, cũng chính là bộ dáng hai mươi đồng nhân dân tệ.
Đây quả thực là rẻ phát khóc được không!
Trong nước chất lượng của sườn dê nhỏ, làm sao cũng phải bốn mươi đông một cân, hoàn toàn là giá gấp đôi.
Nhất thời, đối với hiện tại nghèo khó khốn khổ Thời Tiêu Ngư mà nói, nhìn thấy sườn dê nhỏ này càng thuận mắt.
Nhưng cân nhắc đến kinh phí vẫn có hạn, mà lại đồng dạng đồ ăn ăn nhiều cũng không tốt lắm, sau khi tổng hợp cân nhắc, Thời Tiêu Ngư cuối cùng chỉ mua hai cân, tiếp lấy lại đi những gian hàng khác, chọn lựa cà chua mới, khoai tây và cà rốt làm đồ ăn kết hợp.
Bốn người làm món ăn cũng không quá đủ, hơn nữa du lịch phải bổ sung nhiều vi-ta-min, Thời Tiêu Ngư lại mua rau xanh và nửa cân thịt ba chỉ.
Tổng tốn hao tính được, kiếm soát được hai mươi nhân dệ trên một đầu người.
Về sau mua lòng, hai người về tới homestay
Bên trong homestay, Tiêu Nhã đã chuẩn bị xong dụng cụ phòng bếp, đồ làm bếp đều đã rửa sách một lần, chỉ chờ Thời Tiêu Ngư trở về, là có thể trực tiếp sử dụng.
Cái này Thời Tiêu Ngư lại bớt đi một phần lớn thời gian.
Cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn kỹ càng, rửa sạch gạo sau đó chưng lên trên, tiếp theo liền bắt đầu xử lý sườn dê.
Trong quá trình, Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên đều tới dò hỏi bọn họ có thể làm gì hay không, iúp đỡ được gì.
Lại đang vừa mở miệng, đã bị Thời Tiêu Ngư khéo léo khuyên lui ra.
Ban đầu hai người đều có chút ngượng ngùng, muốn kiên trì một chút nữa, dù là làm một chút cũng được.
Chính là nhìn thấy động tác của Thời Tiêu Ngư thuần thục ở trong phòng bếp, Tiêu Nhã càng nghĩ đến thời điểm đối lập khi mình cắt cà rốt và thời điểm Thời Tiêu Ngư cắt cà rốt, nhất thời im lặng.
Quên đi, so sánh với Thời Tiêu Ngư, bọn họ không xứng tiến vào phòng bếp.
Tiến vào chính là thêm phiền.
Một mình Thời Tiêu Ngư ở phòng bếp, mặc dù bề bộn nhiều việc, lại dị thường có trật tự.
Động tác của cô có thứ tự lại cấp tốc, tất cả lực chú ý cũng đều đặt ở nguyên liệu nấu ăn trước mặt, cực kỳ chuyên chú, mỗi một lần động tác của cô đều để người nhìn cảnh đẹp ý vui, thậm chí còn không có nấu cơm, cũng đã tràn ngập chờ mong bữa tối của đêm nay.
Vị của sườn dê nhỏ rất quan trọng, sau khi rửa sạch ngâm mình ở nước trong, như vậy có thể để chất thịt càng thêm tươi non, cũng có thể loại bỏ vị tanh.
Về sau lại dùng nước sôi chân thêm một lần, kế tiếp để sườn dê ráo nước.
Cô mang đến các loại hương liệu, lại một lần có đất dụng võ.
Từ balo bên trong của Thời Tiêu Ngư, lấy ra càng nhiều hương liệu, đổ dầu vào trong nồi, sau khi dầu ấm lên, để hoa hồi, quế, tiêu vào sau khi lật xào, lại thêm vào miếng gừng, tỏi và hành lá.
Lúc này, lại thêm sườn dê vào, tiếp tục xào.
Một lần xào, một lần thêm nước thịt kho tàu điều tốt chế chế Thời Tiêu Ngư vừa mới trước đó làm, sườn dê ở trong nồi dần dần tô màu, mùi hương cũng một chút xíu thấm ra.
Theo hương vị phiêu tán, hai người khác làm việc việc vặt vãnh ở phòng khách và phòng thu dọn, nh hai người, cũng nhịn không được liên tiếp quay đầu, nhìn về phía hướng phòng bếp.
Nhìn đến mức quá nhiều, trên tay việc làm đang làm cũng đầy vài phần, thậm chí còn xảy ra chút sai sót nhỏ.
Mà anh quay phim vẫn luôn quay động tác của Thời Tiêu Ngư, lúc này cũng bắt đầu nhịn không được nuốt nước miếng.
Hôm nay… Anh ta có thể ăn được một miếng ư?
Anh ta một chút cũng không có lòng tham, thật sự, ở một chỗ đã thỏa mãn.
Anh quay phim cảm thụ được dạ dày đói khát của mình, khóc không ra nước mắt.
Thời Tiêu Ngư vẫn chuyên tâm làm cơm chiều của hôm nay, sau khi mùi hoàn toàn thấm vào, cô duy nhất một lần đổ vào đủ lượng nước, sau khi đun lên, đậy nắp nồi, chuyển thành lửa nhỏ chậm rãi hầm.
Một phần sườn dê nhỏ thịt kho tàu cơ bản coi như hoàn thành, kế tiếp từ nó chậm rãi hầm là được.
Mà Thời Tiêu Ngư không dừng động tác của mình, sườn dê là chuẩn bị tốt, món ăn khác còn phải chuẩn bị cẩn thận.
Cô lại lấy ra nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua, lúc sau sửa sạch, bắt đầu xử lý từng cái.