Chương 26: Lâm Vũ Phi

Ba người Thời Tiêu Ngư và Kính Gia Uyên tính cả Tiêu Nhã cùng nhau tìm kiếm, chỉ hi vọng có thể ở đây tìm được động vật khác ngoại trừ bồ câu.

Chính là đều bất lực trở về.

Tiêu Nhã có chút nhụt chí, cô hỏi Kính Gia Uyên: “Ngoại trừ nơi này, còn có khu phong cảnh khác để đi hay không?”

Kính Gia Uyên nghĩ nghĩ, nói: “Có, Bhadgaon, bất quá có thể sẽ xa một chút, cần một chút thời gian mới có thể đến.”

“Còn cần thời gian…” Tiêu Nhã có chút nhíu nhíu mày lại.

Hôm nay chạy ở bên ngoài một ngày này, cả người thật sự đã rất mệt mỏi, hiện tại cô ấy thầm nghĩ hoàn thành nhiệm vụ nhanh lên, trở về nghỉ ngơi.

Nếu như còn cần lại đến một nơi khác, không chắc còn muốn giày vò tới khi nào.

Thế nhưng hiện tại giống như cũng không có lựa chọn khác.

“Nếu không chúng ta vẫn đi đến đó, đi qua đó sớm một chút, cũng có thể về nhà sớm.” Tiêu Nhã đề nghị.

Kính Gia Uyên khẽ gật đầu.

Thời Tiêu Ngư đột nhiên nói: “Từ từ.”

Cô nghiêng lỗ tai, thì thầm: “Kề bên này giống như có tiếng động của chó.”

Tiêu Nhã: ?

Sao cô ấy không nghe thấy?

Lại nhìn thấy Thời Tiêu Ngư nghiêm túc phân biệt phương hướng, hai người Tiêu Nhã cũng yên lặng theo, bọn họ cũng nghe nghe âm thanh gần đấy, quả nhiên nghe được tiếng động lẩm bẩm ríu rít yếu ớt của con chó.

“Thật sự có.” Ánh mắt Tiêu Nhã sáng ngời, như thể đang nhìn về hướng đó.

Tiêu Nhã chỉ về hướng gần đúng, Thời Tiêu Ngư gật đầu.

Cô cũng cảm thấy là ở hướng kia.

Tuy rằng không biết nơi đó có bao nhiêu động vật, phù hợp hay không phù hợp, nhưng tóm lại có thể đi nhìn xem.

Ba người đi không bao xa, phát hiện đây là một nhà hàng gần Bảo tháp, mà ở trước cửa một bên nhà hàng, một con chó hoang màu đen rầm rì ở nơi đó, nhìn dáng vẻ là là muốn xin cà lăm.

Thế nhưng người đến người đi, cũng không có người nào chú ý tới nó.

Chú chó lang thang kiên nhẫn, nhìn cơ thể gầy yếu, dáng vẻ tội nghiệp, khiến cho Thời Tiêu Ngư có chút đồng tình.

Thời điểm trước đó cô quán ăn nhẹ, gấn đó cũng có chó lang thang tới đấy.

“Nó gần quá thôi...” Tiêu Nhã nhịn không được nói, trong ánh mắt cũng mang tới mấy phần đồng tình.

Chó đen lớn lang thang nhìn ba người, không ngừng phe phẩy cái đuôi, hìn bộ dạng này là muốn để ba người cho nó ăn chút gì.

Ba người hơi thương lượng, nhất trí muốn quyết định cho chó lớn đen một ít đồ ăn.

Bọn họ ở trong nhà hàng tìm một trăm năm mươi đồng rupi mua một cái bánh thịt nướng, bẻ một miếng đút cho chó đen lớn ăn.

Lại không nghĩ rằng, chó đen tha miếng thịt xoay người liền chạy.

Nó chạy đến hẻm nhỏ bên cạnh, tha thịt cho một con mèo nhỏ.

Khiến Thời Tiêu Ngư kinh ngạc vui vẻ chính là dưới chân tường ngõ nhỏ lại có một tổ mèo con, tổng cộng có ba con! Một con mèo tam hoa, một con nhỏ cam, một con mèo trắng khác có hoa văn màu đen trên mặt, cái đuôi cũng màu đen.

Nó cảnh giác nhếch miệng, lộ ra răng nanh, “méo” một tiếng cảnh cáo, lông gáy đều dựng lên

Mèo nhỏ cam không sợ người như vậy, trong mắt chỉ có thịt, gặp mèo nhỏ không ăn thịt chỉ lo cảnh cáo, chính mình hí ha hí hửng tha thịt nướng đi, ăn từng miếng từng miếng một bên ăn một bên đung đưa đầu.

Mèo trắng lại một bộ sợ thành bộ dáng một đoàn, liên tục co lại về sau, trốn ở chân tường.

Chó đen lớn quay đầu lại nhìn thoáng qua ba người, lại cúi đầu liếʍ liếʍ mèo nhỏ.

Tựa hồ bởi vì có chó đen ở đây, mèo nhỏ cũng không cảnh giác như vậy, nằm xuống đảo bụng chơi với chó đen.

Tiêu Nhã nhìn thấy lại có mèo mèo chó chó, mắt lộ ra vui vẻ: “Này có thể xem như tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó* không? Chúng ta chụp bọn nó, có phải cũng có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ nhỉ?”

*Nguyên gốc là câu thơ Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn của Lục Du

“Tôi cảm thấy có thể, lại là động vật khác nhau, nơi này lại có khu phong cảnh, phù hợp yêu cầu.” Thời Tiêu Ngư gật đầu, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ đã không còn xa, cả người cô cũng rất là sung sướиɠ.

“Không được không được, cái này không tính.” PD Trương cũng theo tới đấy, nghe nói như thế vội vã ngăn cản.

Điều này với kịch bản trong tưởng tượng của ông ấy không giống mà, không phải đã nói muốn đi Bhadgaon à? Làm sao lại tới đây chụp ảnh tài liệu?

Mắt Tiêu Nhã lập tức lộ ra không tốt.

Mà Thời Tiêu Ngư cũng hít sâu một hơi, tính tình nhẫn nại nói: “Là Bảo tháp không được tính là khu phong cảnh hay chó mèo không phải động vậy? Vì sao không được?”

PD Trương: “...”

Ông ấy bị một câu nói kia chặn miệng lại, luận toản năng lực của bug, ông ấy chịu thua Thời Tiêu Ngư, nhưng ông ấy chưa từ bỏ ý định nói: “Mặc dù đang ở khu phong cảnh, nhưng phía này, nếu như chụp chó mèo vào, thì không cách nào chụp được Bảo tháp, chỉ có một cái sừng nho nhỏ, à không thể tính.”

“Vậy ý của ông là, chỉ cần chụp được chó mèo đồng thời chụp được toàn cảnh, thì có thể coi là hoàn thành được?” Thời Tiêu Ngư hỏi.

“Ừ.” PD Trương nhìn Thởi Tiểu Ngư, có chút nghi ngờ nói: “Các cô sẽ không định muốn ôm bọn nó qua chụp ảnh chứ, động vật lang thang có dã tính, ngộ nhỡ các cô bị thương, tổ chương trình chúng tôi đã nhắc nhở các cô, tổ chương trình cũng không chịu trách nhiệm.”

Sau đó PD Trương nhận được một cái ánh mắt ghét bỏ của Thời Tiêu Ngư.

Thời Tiêu Ngư không hề trao đổi với PD Trương, mà là nói với hai người: “Chúng ta cách một đoạn thả một viên bánh thịt, bọn nó hẳn là sẽ tới đây.”

“Còn có thể như vậy.” Từ nhỏ Tiêu Nhã chính là hình tượng nữ ngoan ngoãn, còn không có chơi qua như vậy.

Cô ấy tiếp nhận một phần bánh thịt của Thời Tiêu Ngư đưa tới, ba người tách bánh thịt ra thành từng miếng nhỏ, cách mấy bước, thả một miếng nhỏ.

Ngay từ đầu, những con mèo con chó hoang này còn có chút sợ sẹt, thế nhưng phát hiện loài người cũng không có ý đồ tổn thương chúng nó, lá gan qua thời gian dần lớn hơn.

Chúng nó đi theo phía sau ba người, ăn một miếng thịt nhỏ rồi lại ăn một miếng bánh thịt, sau đó trơ mắt mong chờ nhìn ba người, chờ miếng thịt tiếp theo.

Cứ như vậy, ba người vậy mà một mạch “Lừa” ba con con mèo nhỏ và chó đen lớn tới bên ngoài Bảo tháp Bồ Tát.

Tiêu Nhã vội vã tiếp đón ông anh chụp ảnh, giúp bọn họ chụp hình.

Ông anh chụp ảnh cũng cực kì phối hợp, thừa dịp mèo nhỏ và chó đen lớn ăn bánh thịt, ấn màn trập xuống.

Nhiệm vụ ảnh chụp thứ ba, huận lợi giải quyết!

Hoàn thành ba nhiệm vụ, Tiêu Nhã rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tổ chương trình đây, thật sự rất gây sức ép người, cũng hoàn hảo Thời Tiêu Ngư và Kính Gia Uyên rất thông minh, có ý tưởng, mới có thể thuận lợi hoàn thành.

Nếu như là chính cô ấy, chỉ sợ ngay cả đường của khu phong cảnh cũng không tìm được.

Sau khi chụp ảnh, Tiêu Nhã lười biếng duỗi lưng một cái, vuốt vuốt bờ vai của mình nói: “Hôm nay giày vò thật là mệt mỏi, chẳng qua còn tốt, hoàn thành nhiệm vụ.”

Thời Tiêu Ngư đôi mắt cũng con lên: “Ừm, coi như thuận lợi.”

Hiện tại thời gian còn sớm, trở về cũng kịp làm cơm tối.

Nhóm mèo nhỏ chó đen lớn ăn bánh thịt xong, thấy hai tay của ba người trống trơn, biết đã không còn.

Vì thế lưu luyến quay đầu lại, hướng về phía con hẻm đi tới.

Chó đen lớn cúi đầu gào khóc hai tiếng, ánh mắt kia giống như cảm ơn.

Ba người nhìn thấy chúng nó lại thuận lợi trở lại hẻm nhỏ, trước đó nơi đó cũng thở dài một hơi.

Tiêu Nhã không khỏi cảm thán nói: “Hành vi này của chúng ta, giống như kẻ lừa đảo, lừa người ta, sử dụng xong thì đi.”

Thời Tiêu Ngư nhìn thấy bóng dáng của ba con mèo nhỏ và chó đen lớn, nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía ồn ào, thầm nghĩ vì chúng nó làm nhiều chút, thế nhưng đang tha hương nơi đất khách quê người, lại còn đang quay chụp tống nghệ, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Hoàn toàn hoàn thành ba nhiệm vụ, ba người rốt cục cũng thở phào một cái, tâm tình vui vẻ quay về chỗ ở.

Trở về trên xe, ba người tùy ý trò chuyện, từ trong thanh âm có thể nghe ra tâm tình vui vẻ.

Tiêu Nhã nghĩ lập tức đến lúc đó lại có thể ăn cơm của Tiểu Ngư làm, càng là hận không thể lập tức liền trở lại trong phòng chứ.

Mà nghe những âm thanh vui vẻ này, PD Trương cũng phải tự dừng.

Ông ấy sai rồi, ông ấy không nên mời Thời Tiêu Ngư!

Thời Tiêu Ngư này chính là BUG!

Vốn muốn để cô và Tiêu Nhã cào mặt nhau*, nhưng kết quả đây, hiện tại quan hệ hai người người ta tốt vô cùng.

*Xé rách mặt, theo một số trang mạng thì còn mang nghĩa là cào mặt, xé ..., nói chung là mâu thuẫn giữa hai bên mà thường là phụ nữ đấu với nhau.

Muốn để cô làm chuyện lãng phí tài chính, kết quả ư? Người ta lại sẽ tiết kiệm tiền lại sẽ trả giá.

Không chỉ như thế, còn rất biết chui vào chỗ trống của nhiệm vụ.

Không có gì có thể biện pháp hữu dụng của Thời Tiêu Ngư không?

PD Trương xụi lơ ngã vào trên xe, màn hình điện thoại di động của ông ấy phát sáng lên.

Ông ấy nhìn thấy tin tức trên màn hình, nh mắt đột nhiên sáng ngời.

Giống như… Có biện pháp.

Cả người PD Trương giống như được rót tinh thần vào, cả người cũng đều hưng phấn lên, vội vàng ngồi dậy.

Phó đạo diễn Khang nhìn dáng vẻ này của ông ấy, hướng bên cạnh né tránh: “Anh… không sao chứ?”

PD Trương cười khà khà: “Tiếp theo sẽ thú vị, ban đầu còn đang đau đầu vì Thời Tiêu Ngư tính cách thay đổi, lâu như vậy không thị phị với Tiêu Nhã một lần. Nhưng hiện tại mọi người đến đông đủ, còn có ý...”

“Lâm Vũ Phi muốn tới?” Phó đạo diễn Khang sửng sốt.

“Đúng.” Trong ánh mắt PD Trương mang theo vẻ hưng phấn.

Phó đạo diễn Khang nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy, nhịn không được nhắc nhở nói: “Cái kia, tuy rằng không đành lòng hắt nước lạnh vào anh, nhưng tốt nhất anh đừng ôm hi vọng quá lớn, biểu hiện hiện tại của Thời Tiêu Ngư cũng rất không giống với trước kia, cô ấy cho tới bây giờ không có đi gây sự.”

“Tôi biết.” Trong lòng của PD Trương vẫn rất vui vẻ như cũ: “Nhưng đối mặt với Lâm Vũ Phi, không cần Thời Tiêu Ngư gây sự.”

“Hử?”

“Quan hệ của Lâm Vũ Phi và Kính Gia Uyên rất tốt, đoạn thời gian trước, chuyện Thời Tiêu Ngư cọ nhiệt độ với Kính Gia Uyên, tính cách thẳng thắn của Lâm Vũ Phi sau khi biết được, nổi một trận cáu, cậu không biết à?” PD Trương một bộ đã tính trước nói: “Hiện tại chính chủ muốn gặp mặt, cậu cảm thấy, chuyện sẽ đơn giản?”

Trong lòng phó đạo diễn Khang phức tạp xuống, PD Trương ha hả lúc ba người xuống xe sắp trở lại, ngăn cản bọn họ.

Thời Tiêu Ngư và Tiểu Nhã: Cảnh giác.jpg

PD Trương Hắng giọng một cái, con mắt cười tủm tỉm, âm thanh dịu dàng rất thân thiết nói: “Cái kia, nói cho các cô biết một tin tức tốt.”

Cảnh giác của Thời Tiêu Ngư càng thêm hơn.

Bình thường cái PD Trương gọi là tin tức rất tốt, đối với cô đều không thế nào tốt.

Quả nhiên, một câu nói tiếp theo, PD Trương vừa mở miệng, Thời Tiêu Ngư đã cảm thấy muốn phát điên rồi.

PD Trương dùng giọng điệu hòa hõa tuyên bố nói: “Một vị khách quý cuối cùng, Lâm Vũ Phi, trước tiên hoàn thành công việc bên kia, vừa mới thông báo đêm nay sẽ đến, sẽ làm đồng đội mới của các cô, đêm nay các cô chuẩn bị sớm một chút, vì đón tiếp Lâm Vũ Phi.”