Không bao lâu Tiêu Nhã và ông anh chụp ảnh đạt được thỏa thuận, mọi người đã từ trên núi xuống.
Sau khi tụ họp một chỗ, bọn họ nhìn nhìn thời gian, đã tới một giờ chiều, tuy rằng buổi sáng ăn không ít, nhưng dù sao lượng vận động buổi sáng không nhỏ, lúc này cũng đều đã có chút đói bụng.
Mặc dù trong lòng Tiêu Nhã một vạn muốn trở về ăn.
Thế nhưng Tiêu Nhã nhìn thấy cái trán của Thời Tiêu Ngư lấm tấm mồ hôi, nghĩ đến buổi chiều còn phải đi một nơi khác làm nhiệm vụ, vẫn nuốt ý nghĩ này trở vào.
Nhưng thật ra Thời Tiêu Ngư nhìn hai người muốn đề nghị trở về đích thân nấu cơm ăn.
Dường như Kính Gia Uyên nhìn rõ suy nghĩ của cô, trước tiên: “Giữa trưa ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút đồ ăn, buổi chiều hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, lại trở về, có thể chứ?”
Tiêu Nhã nhẹ nhàng gật gật đầu, cô cũng cảm thấy như vậy tương đối hợp lý.
Thời Tiêu Ngư nhìn đồng hồ, nếu như lúc này trở về, tự mình làm cơm, chờ đến lúc bọn họ có thể ăn được, đoán chừng cũng đến sau ba giờ chiều.
Lúc sau ăn xong, lại lập tức phải ra làm nhiệm vụ, không nhất định lăn lộn đến vài giờ.
Sau khi tổng hợp suy xét, cô gật đầu.
“Được, trước hết chúng ta ăn cơm trưa ở bên ngoài, hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở về chính chúng ta làm cơm tối ăn.” Thời Tiêu Ngư nhẹ gật đầu, đáp.
Nghe xong cơm tối phải tự làm, ánh mắt của Tiêu Nhã nhất thời sáng ngời.
Mà ở ông anh chụp ảnh ở phía sau bọn họ, cũng không để lại dấu vết nuốt nước miếng một cái.
Anh ta cảm thấy mình đã bắt đầu đói bụng.
Nhà hàng gần đây cũng không ít, ba người tìm một nhà hàng thoạt nhìn sạch sẽ chút ngồi xuống, tùy ý gọi vài thứ.
Cơm của nhà hàng này vẫn như cũ không thể ăn, chỉ là tốt xấu cũng coi như có thể vào miệng, vốn là vì nhét đầy bụng, sẽ không yêu cầu cao như vậy.
Ăn xong một bữa cơm, Thời Tiêu Ngư không để lại dấu vết lại nhìn một chút đồ ăn trong khay của Kính Gia Uyên.
Bữa cơm này, anh đại khái ăn không đến một phần ba.
Kén ăn, sẽ dẫn đến những đồ ăn khác cũng đều không ăn sao. . . . . .
Trong đầu Thời Tiêu Ngư mang theo một suy nghĩ như vậy, ba người rời khỏi nhà hàng.
Hơn hai giờ chiều, mặt trời ấm áp, ở dưới khí trời hơi lạnh, chiếu rọi ở trên người của mỗi người, khiến cho ba người ít nhiều đều có chút mệt mỏi.
Tiêu Nhã vì hình tượng, nhẫn nại ngáp xuống bên miệng.
Nhưng bên trong đôi mắt đẹp của cô ấy vẫn có dáng vẻ hơi buồn ngủ: “Tôi nhanh chóng tìm khu phong cảnh thứ ba, chụp một tấm ảnh, sau đó trở về ngủ một lát chứ, cơm nước xong xuôi tôi thật sự mệt mỏi.”
“Ừ.” Kính Gia Uyên lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ mở ra, định vị ở Bảo tháp Bồ Tát.
Anh nhìn khoảng cách một chút, ngước mắt nói: “Bảo tháp Bồ Tát là một chỗ đông đúc di sản văn hóa thế giới của Nepal, lựa chọn sử dụng khu phong cảnh này, chắc chắn không có vấn đề, nhưng khoảng cách từ khu Tamils có chút xa, chúng ta phải đón xe tới.”
“Có thể.” Hai người đều không có ý kiến gì.
Đón xe ở Nepal, không có loại phần mềm Didi, bất quá may mắn rất nhanh vẫn chờ xe taxi đến.
Ba người lên xe, nói nơi mình muốn đi.
Lái xe nhìn bọn họ một chút, bên trong mắt nhỏ để lộ ra mấy phần lão luyện hiểu rõ, mở miệng đó là một nghìn đồng rupi.
Một nghìn đồng rupi, đổi thành nhân dân tệ cũng gần sáu mươi đồng.
Cái này nếu đặt ở trong nước, chỉ sợ muốn bị đánh cho mốc đen.
Trước khi Thời Tiêu Ngư đi ra cửa đã điều tra công lược, trong đó có một cái đó là có một bộ phận lái xe thương nhân của Nepal, sẽ làm thịt khách.
Nhìn thấy khách nhân là người ngoại quốc thì dùng công phu ngoạm sư tử, ỷ vào người khác chưa quen cuộc sống nơi đây mà rao giá trên trời.
Đặc biệt là ba người Thời Tiêu Ngư, phong cách siêu phàm, bên người còn có máy quay và chụp lớn như này, sư tử miệng mở lớn, ỷ vào người khác chưa quen cuộc sống nơi đây, rao giá trên trời.
Đặc biệt là tài xế xe taxi chào giá tốt không hề có gánh nặng tâm lý.
Ba người nghe được giá tiền này, cực kỳ nhất trí cau lông mày lại.
Cho dù như thế nào người không có nhiều khái niệm với tiền tài, cũng có thể cảm nhận được ác ý của tài xế xe taxi.
Huống chi, hiện tại tình cảnh của ba người cũng không phải ngôi sao lớn trong nước.
Hiện tại ba người nghèo cơm cũng không có.
Bọn họ không muốn làm dê béo bị gϊếŧ, nhưng lại không có cách nào khác.
Khoảng cách xa như vậy, không thể đi đến, ngồi cho thuê là tất nhiên, xuống khỏi chiếc xe này, đợi lát nữa một chiếc tiếp theo đến không biết phải tới lúc nào, mà lại, đợi đến chiếc tiếp theo tài xế xe taxi có thể chào giá như thế không. cũng không chắc.
Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã đã rất nhiều năm chưa bao giờ gặp loại chuyện này, ngày thường cũng bọn họ cũng không cần vì tiền mà quan tâm, lúc này cũng do dự, nhất thời không nghĩ ra được cách giải quyết.
Ngay tại khi bọn họ vừa mới tra xét một chút, từ nơi này đến Bảo tháp Bồ Tát cần tiền đại khái là ba bốn trăm đồng Ru-pi.
Không khí của bên trong xe ngưng trệ, ba người và lái xe giằng co ở tại nơi này.
Ngay tại Tiêu Nhã từ bỏ giãy dụa, thời điểm quyết định cứ như vậy đi ra, đột nhiên Thời Tiêu Ngư giọng nói có chút cứng ngắc lại kiên định truyền đến.
“NO! three hundred (Ba trăm)” Thời Tiêu Ngư duỗi ngón tay ra, tạo thành số ba.
Tài xế sửng sốt một chút, kiên trì: “One thousand.”
“NO, NO, NO, we only have three hundred(Không không không, chúng tôi chỉ có ba trăm)” Thời Tiêu Ngư tiếp tục nói, không nhượng bộ chút nào.
Tài xế không tin, ba người ăn mặc rõ ràng đẹp như vậy, sao có thể không có tiền, ông ta còn muốn kiên trì, lại nhìn thấy Thời Tiêu Ngư quyết đoán một tay chỉ ra chiếc xe ở phía sau: “Or we go there(Hoặc là chúng tôi đi chỗ đó)”
Chiếc xe đằng sau kia, là tổ đạo diễn vì muốn quay nên đã thuê.
Nhưng tài xế cũng không biết, ông ta thuận theo hướng Thời Tiêu Ngư mà nhìn theo, quả nhiên có một chiếc xe.
Lông mày rậm của ông ta nhăn, hiện tại làm ăn taxi cũng không dễ dàng/
Ông ta vẫn muốn tranh thủ một chút: “Six hundred.”
“NO, three hundred.” Giọng điệu Thời Tiêu Ngư cực kỳ kiên định.
Hai người không ai nhường nhịn, tương hỗ ở giữa nắm kéo.
Thời Tiêu Ngư tiếng Anh không tốt, thế nhưng căn cứ động tác tiếng Anh không đủ tiếp cận, cô cùng tài xế taxi khoa tay múa chân, hai người nói tiếng Anh cũng không thế nào lưu loát, không hiểu thấu cứ như vậy khép lại, dùng chân thọt từ ngữ mà đơn giản, tranh đến túi bụi.
Tương hỗ ở giữa, một bước cũng không nhường.
Rốt cục, sau một hồi lôi kéo, tài xế thua trận: “Ok, ok, three hundred.”
Ánh mắt của ông ta thậm chí lộ ra rất có vài phần thất bại.
Làm ăn sao lại khó thế chứ, cô gái bộ dạng xinh đẹp như vậy chém giá lên tới, sao lì lợm như vậy.
Ôi, sinh hoạt không dễ, tài xế thở dài.
Rốt cục thương lượng xong giá tiền, tài xế lại xe chạy tới phía Bảo tháp Bồ Tát.
Thời Tiêu Ngư rất có vài phần miệng khô lưỡi khô, bất quá dù sao cũng bớt đi không ít tiền, tiết kiệm được tiền, làm gì cũng có thể mua nhiều đồ ăn ngon một chút.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thời Tiêu Ngư vẫn rất vui vẻ.
Mà lúc này Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã nhìn Thời Tiêu Ngư, giống như lần đầu quen biết cô.
Cái này…
Trong lòng Tiêu Nhã phức tạp bật ngón cái với Thời Tiêu Ngư: “Tiểu Ngư, cô thật là cố chấp.”
Đây là khích lệ phát ra từ nội tâm, với Tiêu Nhã xem ra, trả giá cần chính là trí thông minh và EQ của đánh cờ, thật đúng là không phải người bình thường có thể khống chế.
Kính Gia Uyên cũng là lúc trước sắp xếp quay đầu lại, tán dương: “Lợi hại.”
Mà mặt của Thời Tiêu Ngư, đỏ lên trong nháy mắt.
Xong rồi… Vừa mới quá chuyên chú trả giá, quên đi toàn bộ hành trình thần tượng đều chú ý, này… Hình tượng của cô còn có cứu ư?
“Tiết… Tiết kiệm một chút tiền.” Thời Tiêu Ngư có chút khẩn trương, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi.
Bộ dáng có chút khẩn trương co quắp, mảy may nhìn không ra, chính là vừa mới, cô dựa vào sức của mình, trả giá chặt xuống bảy trăm đồng rupi.
Nhìn thấy sự tương phản giữa trước và sau, nhìn Tiêu Nhã sửng sốt một chút, thổi phù một tiếng bật cười: “Tiểu Ngư, cô thật đáng yêu, tôi cảm thấy tôi muốn trở thành fan của cô.”
“Hả?” Thời Tiêu Ngư mơ hồ.
Kính Gia Uyên ngồi ở phía trước, khóe môi cũng có chút cong lên.
Xe chậm rãi chạy tới hướng Bảo tháp Bồ Tát, mà PD Trương bọn họ ngồi ở chiếc xe kia, cũng không gần không xa đi ở phía sau xe của Thời Tiêu Ngư bọn họ.
Bọn họ không có cách nào trực tiếp quay được đích tình bên trong xe, chỉ có thể quay ở ngoài xe.
Bất quá đối thoại của Thời Tiêu Ngư bọn họ, vẫn thông qua thiết bị thu âm, truyền tới trong tai của PD Trương.
Ông ấy tuyệt đối không ngờ rằng, Thời Tiêu Ngư là một ngôi sao nữ nũng nịu như thế, trả giá vậy mà lợi hại như vậy.
Đây quả thực là thiên tài nhỏ trả giá.
Đổi lại đích thân PD Trương chỉ sợ đều không có niềm tin tuyệt đối có thể hạ giá tiền xuống.
Phó đạo diễn Khang cũng tinh tường nghe được quá trình trả giá, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Thời Tiêu Ngư này, thật là thời thời khắc khắc mang đến kinh ngạc vui vẻ cho chúng ta mà, PD Trương, phục, anh tuyển người thật lợi hại.”
PD Trương: Không, ý định bả đâu tôi tuyển cô ấy không phải cái này.
“Bất quá, hiện tại tôi thật sự hoài nghi chúng ta có phải trả thù lao cao hơn không, lúc trước thời điểm trả thù lao, dự toán bên trong có cho bọn họ lưu lại hố đường sống, hiện tại hoàn toàn không có, đây chẳng phải là tài chính rất dư dả?” Phó đạo diễn Khang lại một lần cảm thấy bọn họ đưa nhiều tiền.
Ngay từ đầu thời điểm tính dự toán, chính là từ một người mặc kệ sự việc, tính dự toán của hai người ăn tiêu hoang phí.
Nhưng hiện tại, trong đội ngũ một người ăn tiêu hoang phí biến thành người tiết kiệm tiền giỏi, vậy bây giờ tình huống có chút lúng túng.
PD Trương cũng chút không nóng nảy, ông ấy tư thế thoải mái tựa vào ghế ngồi ở phía sau, thảnh thơi nói: “Không cần lo lắng, coi như tiết kiệm tiền nơi này, bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện Bảo tháp Bồ Tát chụp động vật cũng chỉ có bồ câu, đến cuối cùng, vẫn là phải đi Bhadgaon.”
Chạy được sau một thời gian ngắn, ba người xuống xe, thuận lợi đến Bảo tháp Bồ Tát
Nơi này là Bảo tháp hình tròn lớn nhất trên thế giới, sau khi mua vé vào cửa tiến vào, ba người phát hiện nơi này đã không ít tín đồ thành kính Phật giáo vây quanh Bảo tháp theo chiều kim đồng hồ, còn có không ít người Tây Tạng cầm bánh xe cầu nguyện trong tay, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.
Nơi này thật là khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tôn giáo của địa phương.
Thời Tiêu Ngư có chút hiếu kỳ quan sát đến nơi này hết thảy, Kính Gia Uyên cũng bị Bảo tháp hấp dẫn ánh mắt.
Chỉ có Tiêu Nhã, nhìn nhìn vòng quanh Bảo tháp, có chút chưa từ bỏ ý định, lại đi nhiều một lúc, thậm chí thò đầu ra nhìn xem kiến trúc trong khe, muốn tìm được số động vật xuất hiện.
Nhưng tìm tới tìm lui, cũng chỉ có bồ câu.
Đâu có Thần Ngưu đâu, hoàn toàn không có mà!
Cả người Tiêu Nhã có chút hỏng mất, một lần nữa về tới bên người của Thời Tiêu Ngư và Kính Gia Uyên, có chút đau đầu nắm tay đặt ở cái trán: “Các cô tìm xem khu phong cảnh gần đây ngoại trừ có bồ câu thì có động vật ở ngoài khác không? Tôi sụp đổ mất, hoàn toàn tìm không thấy, chẳng lẽ nơi này cũng không được?”
Nếu như nơi này không được, vậy còn phải đổi chỗ, vẫn còn một trận giày vò.
Vậy chờ về nhà ăn được cơm của Tiểu Ngư làm, phải đợi tới khi nào đây.
Tiêu Nhã có chút sụp đổ, Thời Tiêu Ngư cũng theo bản năng nhìn về phía gần đây, quả nhiên khu phong cảnh gần đây, ngoại trừ bồ câu không có động vật nào khác.
PD Trương đi theo bên cạnh bọn họ cách đó không xa thấy một màn như vậy, yếu ớt tựa ở trên xe: “Đương nhiên không có động vật khác, có thể để các cô nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ như này, tôi vẫn là PD cao nhất giới giải trí thôi…”