PD Trương vẫn chưa từ bỏ ý định, ông ấy không tin tính cách một người có thể chuyển biến nhiều như vậy, có thể là chưa đủ kí©h thí©ɧ đi.
Thế là, ông ấy bắt chuyện với giáo viên chụp ảnh, đi tới bên cạnh Thời Tiêu Ngư, phỏng vấn nói: "Tiêu Ngư, hai ngày nay cô có cảm giác như thế nào?"
Hiện tại Thời Tiêu Ngư nhìn thấy PD Trương liền khẩn trương, sau khi nghe câu hỏi, trong đầu cô điên cuồng tự hỏi, đây có phải là muốn bẫy cô không. Thậm chí còn bổ não ra nhiều vấn đề khác nhau.
Bởi vậy khi suy nghĩ xong, Thời Tiêu Ngư liên tiếp trả lời trước đáp án: "Tất cả mọi người rất tốt, ở chung vô cùng hòa hợp, đây là một chuyến du lịch tốt, nếu muốn bổ xung là tổ chương trình vô cùng gài bẫy, nguyện vọng của tôi là nguyện thế giới hòa bình, cuối cùng nếu muốn hỏi đến vấn đề khác thì xin trả lời là vẫn đề riêng không tiện nói."
PD Trương: "..."
Cô là máy lặp lại sao? Còn sao chép vô cùng tốt, à, không cần đoạt câu, trả lời trước.
Thế nhưng, câu trả lời của Thời Tiêu Ngư xem như vô cùng toàn diện.
Thật ra, để ông ấy hỏi lại cũng không biết hỏi cái gì cho tốt.
Ông ấy không nói gì nhìn Thời Tiêu Ngư 2 giây, ở trong ánh mắt vô tội mà chân thành của Thời Tiêu Ngư, kết thúc phỏng vấn này.
Hai người hoàn thành nhiệm vụ, tâm tình rất nhẹ nhàng xuống núi.
Kính Gia Uyên đi đằng trước Thời Tiêu Ngư, người sợ độ cao, ở dưới tình huống có người che chắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Đây là điều mà anh lựa chọn.
Mà PD Trương đi sau bọn họ, khuôn mặt tràn đầy phức tạp.
Vì cái gì hiện tại thói quen của hai người so với trong tưởng tượng của ông ấy đều hoàn toàn không giống, đây là bài kiểm tra của ông ấy sao?
Rốt cuộc có ai muốn nhằm vào ông ấy vậy chứ?
Mà ở lúc này ở dưới núi, Tiêu Nhã đang ngồi nghỉ ngơi trên tảng đá.
Ánh mắt của cô mang theo ý cười nhàn nhạt dịu dàng, đang tùy ý trò chuyện với anh quay phim.
"Anh thật sự thấy bộ quần áo của tôi đẹp à? Vậy tại sao không chụp cho tôi càng đẹp chứ." Tiêu Nhã thoải mái trêu chọc nói.
Hôm nay cô cũng không may, hai tấm ảnh chụp ở hai nơi đều không hài lòng.
Nếu ngày xưa, cô tuyệt đối sẽ không để hình tượng của mình có một chút tổn hại nào.
Nhưng lúc này đây, ở chung với Kính Gia Uyên và Thời Tiêu Ngư rất vui vẻ, cảm giác được dường như hình tượng của mình cũng không quan trọng như vậy.
Sau khi buông bỏ xuống, cô ấy cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng chưa bao giờ có.
Thợ chụp ảnh cũng là người ngày thường hay chụp ảnh cho họ.
Hai ngày ở chung, cũng có vài phần quen thuộc, lúc này không có nhiệm vụ trong người, anh ta cũng thoải mái mà trả lời: "Các cô đợi lát nữa muốn ăn gì? Hay là về nhà tự mình nấu cơm?"
Tiêu Nhã vuốt sợi tóc ở trên trán ra sau tai cười nói: "Tôi cũng không biết nữa, đương nhiên là tôi muốn về làm rồi, Tiêu Ngư nấu cơm rất ngon, chỉ là hôm nay chúng tôi còn có nhiệm vụ, chụp ở nơi này cũng chỉ mới được hai phần ba, đoán chừng không kịp trở về làm, hơn nữa hôm nay Tiêu Ngư đi nhiều như vậy, khẳng định rất mệt mỏi, không thể nấu cơm, rất có thể sẽ ăn ở bên ngoài."
Nói xong từ cuối cùng âm thanh của Tiêu Nhã có chút tiếc nuối.
Đã ăn cơm của Thời Tiêu Ngư làm sẽ khó để ăn kiểu khác.
Huống chi còn là Nepanl bên này...
Quả thực khó ăn muốn đòi mạng.
"Cơm của nơi này thực sự không thể ăn." Anh quay phim nói.
Ngày thường anh ta cảm thấy mình chưa từng có nhu cầu ăn uống gì, mãi cho đến khi nếm qua cơm khó ăn muốn mạng của Nepanl này, cơm khô đến đổ nước mới ăn được, đồ ăn cũng vậy, hoặc không có vị hoặc vô cùng khó nuốt.
Gian khổ thì cũng thôi, đúng lúc chụp hình cho các minh tinh, lại ngửi thấy mùi thơm như vậy là người sao có thể cưỡng lại được.
Mỗi ngày ngửi thấy mùi như vậy nếu mà chờ đến về nước thì chắc chắn sẽ thành tiên.
"Đồng ý." Tiêu Nhã tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Nói xong, cô ấy đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt khẽ động: "Anh có muốn ăn cùng chúng tôi không? Thêm một người ăn cũng không phiền phức lắm."
Anh quay phim sửng sốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng: "Có thể được chứ?"
"Đương nhiên có thể." Tiêu Nhã nhẹ gật đầu: "Bất quá anh phải giúp chúng tôi một chuyện."
"Chuyện gì?" Trong đầu anh quay phim nghĩ đến bữa ăn buổi sáng, chịu đựng nuốt nước miếng.
"Phân lượng của anh khá tốt, lại là ngươi của tổ chương trình, có thể giúp chúng tôi lấy thêm ít kinh phí?" Tiêu Nhã thương lượng nói.
"Này,... tôi chỉ là một thợ chụp ảnh, kinh phí là do PD Trương quản lý." Anh quay phim tỏ vẻ khó xử.
Đây không phải trong phạm vi năng lực của anh ta mà...
Tiêu Nhã ngẫm lại, đúng là mấu chốt ở trên người PD Trương nhưng mà...
"Vậy anh có thể chụp ảnh chúng tôi đẹp một chút được chứ?" Tiêu Nhã nghĩ nói: "Tôi biết, rất nhiều minh tinh có vết nhơ đều do biên tập làm ra, hiện tại Tiêu Ngư bị đen khẳng định cũng do vấn đề này, anh nhìn Tiêu Ngư nấu cơm khổ cực như vậy, sao nỡ để cô ấy bị đen chứ?"
Anh quay phim khẽ gật đầu.
Xem như là đồng ý với ý kiến của Tiêu Nhã, dù sao trước khi xuất phát những người quay phim cũng có nhiệm vụ, chụp tai tiếng của Thời Tiêu Ngư.
Nhiệt độ tai tiếng của cô tuyệt đối bán được giá cao.
"Cho nên nhé, tiếp theo anh nên chú ý một chút, anh hiểu cái nào nên chụp cái nào không nên chụp chứ?" Tiêu Nhã vừa cười vừa nói.
"Hiểu." Anh quay phim gật đầu liên tục.
"Vậy hợp tác vui vẻ." Tiêu Nhã tươi cười mang theo vài phần xấu xa.
"Hợp tác vui vẻ!" Anh quay phim nghĩ mình có thể ăn được cơm chiên trong lòng tràn ngập chờ mong.
Mà lúc này, PD Trương đang đứng giữa sườn núi hắt hơi một cái, mảy may không biết một thành viên "đại tướng" dưới tay ông đã bị thu phục thành công.