Thời điểm Thời Tiêu Ngư mở mắt chàng trai Nepanl bên cạnh đang cười nhìn cô, giơ ngón cái nói: "Your dream will come true (Giấc mơ của cô sẽ trở thành sự thật!)"Thời Tiêu Ngư mặt mày hớn hở: "Thanks."
Ánh mắt của cô theo bản năng liền nhìn đến Kính Gia Uyên, nhìn anh đã cầu nguyên xong đang đứng bên cạnh hồ cầu nguyện, trong ánh mắt mang theo vài phần mệt mỏi.
Ở đây, anh giống như thả lỏng hơn những nơi khác nhiều.
Trong đầu Thời Tiêu Ngư lóe ra một ý nghĩ.
"Các cô muốn chụp một bức ảnh ở đây không?" Anh quay phim chủ động hỏi.
"Hả?" Thời Tiêu Ngư mơ hồ cho rằng anh quay phim nói là nhiệm vụ.
Anh quay phim giống như thấy được ý Thời Tiêu Ngư nói: "Không phải là nhiệm vụ, dưới kia là làm xong nhiệm vụ rồi, chụp ở đây là để giữ kỷ niệm."
Thời Tiêu Ngư nhìn về phía Kính Gia Uyên.
Chỉ là trái tim của cô đập liên hồi.
Ở chỗ này, chụp... chụp ảnh chung.
Đây là cô và thần tượng cùng chụp ảnh chung sao?
Đối với kiếp trước của cô mà nói, có thể cầm được một tấm ảnh có chữ ký, vậy đơn giản chính là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh được không?
"Chụp một bức đi." Kính Gia Uyên chú ý tới ánh mắt của Thời Tiêu Ngư chủ động nói.
Đáy mắt Thời Tiêu Ngư ánh lên sự vui mừng.
Cô áp chế kích động ở sâu trong nội tâm, hai người đứng chung một chỗ, lấy miếu Khỉ làm bối cảnh, ở tại nơi này lưu lại kỉ niệm chỉ có riêng của hai người.
Chụp ảnh xong, hai người đang muốn xuống núi, đột nhiên một âm thanh khiến cho da đầu Thời Tiêu Ngư run lên lại tới nữa.
Chỉ thấy PD Trương âm hồn bất tán xuất hiện trước mắt cô, cười tủm tỉm nói: "Trước tiên không nên rời đi, hôm nay chúng ta có cuộc phỏng vấn, hoàn cảnh nơi này không tệ, lấy miếu Khỉ làm bối cảnh phỏng vấn nhé!"
"Bây giờ?" Thời Tiêu Ngư xác nhận nói.
"Ừ." PD Trương gật đầu: "Thợ quay phim lên đây chỉ có một người, cô và Gia Uyên hai người phỏng vấn riêng, ai trước?"
Thời Tiêu Ngư né từng bước về phía sau.
Kính Gia Uyên nhìn thấy sự trốn tránh của cô, quyết đoán đứng dậy nói: "Tôi trước."
PD Trương gật đầu, ai cũng được đều như nhau.
Máy quay nhắm ngay Kính Gia Uyên, ở đây gần miếu Khỉ, du khách khác nhìn thấy vậy, dừng chân, tò mò nhìn nơi này.
Một số người Nepanl bản địa cũng mang theo vài phần tò mò nhìn họ phỏng vấn.
PD Trương tự mình ra trận, ho nhẹ một chút, hỏi: "Vấn đề thứ nhất, Gia Uyên, tới đây 2 ngày, cảm nhận của cậu thế nào?"
Tầm mắt Kính Gia Uyên hơi khép lại, khóe môi có đường cong mờ, trong mắt cũng lóe lên ý cười: "Ở phương diện nào?"
"Phương diện nào cũng được." PD Trương trả lời.
Bản thân Kính Gia Uyên tự mang lưu lượng, bất kể nói gì đều gây lên thảo luận, cho nên anh không có chút lưu tình nào.
Kính Gia Uyên nhẹ gật đầu nói: "Nhóm đồng hành rất tốt."
"Không có gì khác sao?" Ý cười trên mặt PD Trương cứng đờ, cái này rõ ràng phỏng vấn lần trước không hề có, sao ai cũng trả lời phỏng vấn theo cách của Thời Tiêu Ngư?
Hơn nữa nói như vậy thì còn gì kịch tính nữa, chẳng lẽ bảo nhóm đồng hành phải có vấn đề để tạo xu hướng sao?
Kính Gia Uyên liếc mắt nhìn ông ấy, chậm rãi thêm một câu: "Tổ chương trình rất gài bẫy."
PD Trương: "???" Ha, vậy còn không bằng không có.
"Khụ, đợi lắt nữa cắt bỏ đoạn này." PD Trương yên lặng nghĩ thầm.
Ông ấy tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: "Cái kia, tôi xem các cậu đều cầu nguyện, nguyện vọng của cậu là gì?"
Kính Gia Uyên nhìn thoáng qua máy quay, không nhanh không chậm nói: "Nguyện thế giới hòa bình."
PD Trương: Tôi có thể hoài nghi cậu đang chơi tôi sao? (^_^)
Anh quay phim cũng sửng sốt mạch não này có hơi...
Đột nhiên anh ta di chuyển ánh mắt, thấy được một hàng chữ viết ngay trên hồ cầu nguyện: "May peace prevail on earth (Nguyện hòa bình tràn ngập thế giới!)"
Anh quay phim: "..."
Anh ta yên lặng di chuyển ống kính, nhắm ngay ống kính vào dòng chữ trên hồ cầu nguyện.
PD Trương chú ý đến động tác của anh ta, cũng thuận theo nhìn sang.
PD Trương: "..." Gia Uyên cậu thay đổi rồi, trước kia cậu không có như vậy, cậu rất hợp tác với chúng tôi.
Mà Thời Tiêu Ngư ở bên cạnh, thấy phỏng vấn của Kính Gia Uyên nhịn cười đến vất vả.
Từ buổi sáng hôm qua, cô bị thần tượng "hãm hãi" quá nhiều, lúc Kính Gia Uyên đi qua trêu chọc cô, cô đã biết, anh căn bản không phải dáng vẻ trong trí nhớ của kiếp trước.
Bản tính của anh rất ôn nhu, cũng vô cùng quan tâm đến người khác, thật ấm áp.
Nhưng không phải dáng vẻ ôn nhu khéo léo như tưởng tượng, thậm chí thực chất bên trong anh có một mặt, một mặt tính xấu như hiện tại.
Mà tính xấu này chỉ có khi vui vẻ mới lộ ra.
Mà lúc này, đối mặt trước ống kính, anh rất ít khi để lộ một mặt xấu tính.
Đồng thời, nhìn dáng vẻ của PD Trương một bộ kinh ngạc, tâm tình Thời Tiêu Ngư không hiểu sao cảm thấy rất tốt.
Có lẽ PD Trương cũng phát hiện được tâm tình vô cùng sung sướиɠ của Thời Tiêu Ngư ở một bên, nghiến răng ken két, ôi, tiểu yêu tinh này, ban đầu muốn cô đến là để làm yêu thiêu thân*, kết quả tới rồi lại phá hoại hết kế hoạch của ông.
*Câu nói của các cụ ở Bắc Kinh: giở trò, giở mảnh khóe, có ý xấu, có mưu mô, toan tính bẩn thỉu, chệch khỏi cách nghĩ thông thường.
Thật sự khiến công việc của ông tăng thêm khó khăn mà.