Vẻ mặt Thời Tiêu Ngư mơ hồ nhưng vẫn nghiêm túc suy tư một chút, nói: "Lúc đi ở trên đường dường như rất ít cười nhỉ...Khi đối mặt với người khác, luôn cảm thấy người ta đề phòng mình nên mới..."
"Ừ." Kính Gia Uyên nhẹ nhàng gật đầu.
Anh không nói tiếp, chỉ lẳng lặng đi về phía trước.
Bước chân của anh không nhanh, Thời Tiêu Ngư ở cùng anh, từng bước một tiến lên dọc theo cầu thang, trong lúc đó hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Trong đầu Thời Tiêu Ngư tự hỏi, thần tượng đang xảy ra chuyện gì, nhìn dáng vẻ im lặng của anh, là gặp chuyện gì không vui sao?
Nghĩ như vậy, Thời Tiêu Ngư gãi đầu một cái nói: "Ưu tú như anh, đi trên đường mọi người đều nhận ra anh, nếu có thể đối mặt, nhất định sẽ cười. Tôi thì không giống vậy, mỗi người khi nhìn tôi đều hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết tôi, chỉ có một người sẽ trừng mắt nhìn tôi."
Giọng điệu của Thời Tiêu Ngư nhẹ nhàng trông rất thoải mái, tùy ý, giống như không cảm thấy đây là chuyện lớn gì."
Không quan tâm, mới có thể nhẹ nhàng trêu đùa bản thân như vậy.
Kính Gia Uyên kinh ngạc một chút, ngoái đầu lại nhìn về phía Thời Tiêu Ngư, khóe môi giơ lên một vòng đường cong nhẹ nhàng, giọng điệu so với vừa rồi đã thoải mái hơn nhiều: "Vậy cô nói, hai ta đứng chung một chỗ, lúc mọi người nhìn đến là sẽ cười hay sẽ trừng đây?"
Thời Tiêu Ngư: "..." Đúng nhỉ, đây là một vấn đề.
Đầu mũi của cô nhíu lại, rõ ràng chỉ là một câu trêu đùa của Kính Gia Uyên nhưng lại để cô thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Kính Gia Uyên nhìn cô một bộ dáng trầm tư suy nghĩ, nhịn không được vui vẻ: "Đồ ngốc."
"Ơ?" Thời Tiêu Ngư bị một câu nói của anh dọa cho ngây người.
Kính Gia Uyên cười nhẹ, nhìn lên cầu thang phía bên trên, nói với Thời Tiêu Ngư: "Đi thôi, đại khái còn nửa đường, cần nghỉ ngơi trước một chút không?"
Thời Tiêu Ngư thuận theo ánh mắt của Kính Gia Uyên nhìn lên trên, lập tức hoa mắt một hồi.
Từ phía của cô, xa xa đã có thể nhìn thấy đỉnh núi tháp Bạch, ở bậc thang cuối cùng.
Cái tháp Bạch cao ngất kia, nhìn đã khiến Thời Tiêu Ngư cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Cơ thể của cô hơi nghiêng về phía sau, hai chân cảm thấy như nhũn ra.
Xong rồi, không nên nhìn.
Trong lòng Thời Tiêu Ngư khẩn trương một hồi lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.
Cô theo bản năng khom người, để trọng tâm thoáng hạ thấp.
Đưa tay muốn vịn cái gì, nhưng ở đoạn đường này, hai bên cầu thang chỉ có núi đá, cũng không có làm lan can tay vịn bảo vệ.
Cô không có bất cứ thứ gì có thể chống đỡ cơ thể.
Thời Tiêu Ngư hô hấp cũng có chút tăng nhanh hơn.
Cô... sợ độ cao.
Đây là tật xấu còn có của kiếp trước, không nghĩ tới đổi cơ thể rồi nhưng vẫn không cách nào vượt qua.
Cô muốn nắm một thứ gì nhưng xung quanh chỉ có không khí.
Thời Tiêu Ngư lập tức cảm thấy, bước chân rất nặng nề di chuyển có chút gian nan.
Cô nhắm mặt lại, mạnh mẽ muốn mình không đếm xỉa đến độ cao này, chỉ chuyên chú bậc thang ở dưới chân.
Chỉ là nhịp tim dần dần tăng nhanh, vẫn khiến cho cả người cô đều có chút sợ sệt.
Thời Tiêu Ngư hít sâu một hơi, ở trong lòng đang muốn động viên mình, đột nhiên cảm thấy có một sức lực nhẹ nhàng từ sau lưng cô truyền đến.
Thời Tiêu Ngư có chút cứng người hơi hơi nghiên đầu, đối mắt chính là đôi mắt mang theo ý cười nhợt nhạt của Kính Gia Uyên, tay phải của anh dừng ở trên ba lô của Thời Tiêu Ngư, không dùng bao nhiêu lực, chỉ là tồn tài cảm giác khiến cho Thời Tiêu Ngư an tâm một hồi.
"Đi thôi, phía trước không xa sẽ có lan can." Kính Gia Uyên nói.
"Cảm ơn." Thời Tiêu Ngư thấp giọng trả lời.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi về phía trước, động tác của Kính Gia Uyên cũng không rõ ràng, thoạt nhìn chỉ là bạn bè bình thường, tùy ý giúp đỡ một phen.
Chỉ là trong lòng Thời Tiêu Ngư lại đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Thời khắc này, sự sợ hãi cao độ trong lòng cô ít đi nhiều.
Rất nhanh, hai người đã đến nơi có tay vịn, Thời Tiêu Ngư đến gần, nắm lấy tay vịn, cả người mới thả lỏng đôi chút.
Kính Gia Uyên thấy cơ thể cô thoải mái, mới rút tay lại.
Thời Tiêu Ngư nhìn người bên cạnh, nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ tinh xảo của anh.
Trên mặt anh phần lớn đều mang theo nụ cười yếu ớt. Ngày xưa, Thời Tiêu Ngư thấy nụ cười của anh rất xa cách, chính là nháy mắt vừa rồi, Kính Gia Uyên nở nụ cười với cô, luôn cảm thấy ý cười tới đáy mắt.
Có lẽ thần tượng cũng không khó tiếp cận như vậy.
Trong lòng Thời Tiêu Ngư nghĩ như vậy.
Hai người leo lên về phía miếu Khỉ, anh mắt trưa đột nhiên có chút chói mắt, Thời Tiêu Ngư vô ý híp mắt.
Giữa trưa, buổi trưa hôm nay ăn gì...
Vừa nghĩ đến vấn đề này, Thời Tiêu Ngư đột nhiên ý thức được, lúc này tâm tình thần tượng không tồi, không phải có thể hỏi một vấn đề sao?
Nghĩ tới đây Thời Tiêu Ngư hít sâu, lấy hết dũng khí nói: "Gia Uyên."