Cả người Tiêu Nhã hết sức sụp đổ, mà cảng khiến cô sụp đổ là, bánh bích quy cô vừa mua đã bị lũ khỉ lấy không còn sót một cái nào!Chưa kể nếu mua tiếp sẽ tốn rất nhiều tiền bạc, mấu chốt khi mua xong vạn nhất lại như vậy lần nữa, thì cô ấy thật sự không còn mặt mũi nào mà ra ngoài.
""Cái kia... tấm ảnh đã chụp xong rồi, các cô có muốn đến xem một chút không?"" Giọng của nhϊếp ảnh truyền đến.
Chụp xong?
Tiêu Nhã sửng sốt, chẳng nhẽ là vừa vặn chụp được?
Nếu quả thật là vậy có thể coi là vạn hạnh trong bất hạnh.
Nghĩ như vậy, ba người Tiêu Nhã đi tới nhìn ảnh chụp mà anh quay phim vừa mới chụp được.
Chỉ vừa mới thấy, Tiêu Nhã đã im lặng.
Kỹ thuật chụp ảnh của nhϊếp ảnh không thể nói là rất tốt, nhưng chụp ảnh trong nháy mắt đúng khoảnh khắc cô ấy bị lũ khỉ dọa sợ.
Cô kinh hoàng kêu một con khỉ nằm bò trên đầu cô ấy, một tay ấn đầu, một tay duỗi về phía trước muốn lấy bánh bích quy.
Mà trên vai cô, cũng có một con khỉ nằm úp sấp nhìn chằm chằm cào chiếc bánh quy trên tay.
Trong lòng Tiêu Nhã lúc này ngoại trừ sụp đổ thì không có tâm tình thứ hai.
Hôm nay cô đi ra ngoài nhất định đã quên xem hoàng lịch!
Hai người bên cạnh cũng thấy được, mặc dù có chút buồn cười nhưng vẫn nhịn xuống, vì Tiêu Nhã đặt nặng vấn đề về hình tượng, nếu mai này tấm ảnh mà được công khai chỉ sợ cô ấy không thể tiếp thu được.
""Nếu không chúng ta mua túi khác chụp lại đi, lần này tôi cầm."" Thời Tiêu Ngư nhanh chóng nói.
Cô thì hoàn toàn không thèm để ý mấy cái này.
Tiêu Nhã hơi mỏi mệt khoát tay áo: ""Quên đi, quên đi cứ để như vậy, chờ sau khi quay về tôi với cô làm diễn viên hài.""
Thời Tiêu Ngư: ""..."" Không cô thuận miệng mới nói như vậy.
Tiêu Nhã nhìn trúng một chỗ nghỉ ngơi ngay lập tức nói với hai người: ""Mọi người muốn đi lên xem à, tôi thấy mọi người rất có hứng thú với khu phong cảnh này, tôi thì không, tôi muốn sống thoải mái, lúc này rất mệt nên muốn nghỉ ngơi, không đi cùng các cô được, tôi nghỉ ngơi ở bên kia, chờ hai người xuống tìm tôi sau.""
""Ừ, được."" Thời Tiêu Ngư gật đầu.
Tuy rằng hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng dù sao cũng đã đi đến đây một chuyến dùng châm ngôn nói thì là, nếu đã đến không đi lên thì có chút đáng tiếc.
Huống chi...
Ánh mắt Thời Tiêu Ngư nhìn Kính Gia Uyên đứng bên cạnh.
Anh giống như rất thích loại địa phương mang nhiều màu sắc văn hóa này.
Có thể cùng thần tượng đi tới nơi này, lưu lại bao nhiêu kỉ niệm, là tâm nguyện mà tất cả các fan hâm mộ đều muốn hoàn thành.
Hiện tại, cơ duyên xảo hợp cô có một cơ hội như vậy, chỉ cầm ngẫm lại Thời Tiêu Ngư đều thấy ấm áp trong lòng.
"Vậy cô nghỉ ngơi trước, chúng tôi tham quan một lúc rồi quay lại."
Kính Gia Uyên nói với Tiêu Nhã.
Tiêu Nhã nhẹ nhàng gật đầu, cô ấy có chút mệt mỏi vuốt bắp chân. Lúc này đi được một đoạn đường dài như vậy, kì thật đã đến giới hạn của cô.
Kính Gia Uyên nhìn nhϊếp ảnh gia và Tiêu Nhã ở bên cạnh.
Mỗi một người nghệ sĩ đều sẽ có một nhϊếp ảnh gia bên cạnh, có một người ở cạnh cô ấy chắc sẽ không có việc gì.
Lập tức liền xoay người cùng Thời Tiêu Ngư đi tới cầu thang đến miếu Khỉ.
Ban đầu, khi biết có thể cùng thần tượng đi tới miếu Khỉ, Thời Tiêu Ngư không chỉ ấm áp trong lòng mà còn cảm thấy có chút hưng phấn.
Nhưng thật ra thời điểm đi về phía trước, đột nhiên cô có chút khẩn trương.
Lúc đầu miễn cưỡng có thể coi là hoạt bát, nhưng sau khi đi cùng một lúc với Kính Gia Uyên liền không biết phải nói gì, bầu không khí có chút lúng túng.
Hai tay cô nắm chặt ba lô của mình chỉ có thể phân tích hoàn cảnh xung quanh để phân tán sự chú ý của mình.
Hoàn hảo là Kính Gia Uyên đang quan sát phong cảnh của mình, không chú ý tới sự khác thường của cô.
Hai người đều im lặng, không có âm thanh trò chuyện, ban đầu cô có chút khẩn trương hiện giờ đã nhẹ nhàng đi nhiều.
Rốt cục cô cũng chân chính đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Ngọn núi này không cao lắm, tổng cộng lại cũng phải có mấy trăm bậc thang, ven đường thường cách một đoạn lại có những phiến đã khắc về tôn giáo của Nepan.
Nhìn một chút, Thời Tiêu Ngư hoàn toàn bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn.
Thậm chí khi nhìn đến từng phiến đá còn trong vô thức thốt lên: "Những kiểu hình khắc đá này, rất có lịch sử nhỉ..."
Giọng nói của cô rất nhẹ gần như là lẩm bẩm nhưng vẫn nghe âm thanh của Kính Gia Uyên truyền đến: "Nơi này là toàn bộ di tích tôn giáo rất cổ xưa của Kathmandu, nghe nói lịch sử đã gần hai nghìn năm trăm năm, có truyền thuyết Phật Gautama đích thân đã đến nơi này. Đây cũng là một trong những di tích văn hoa nổi tiếng của thế giới, Khỉ ở trong đây cũng được coi là thần linh, nên mới gọi là miếu Khỉ."
"Hóa ra là như vậy." Thời Tiêu Ngư gật đầu.
Đã biết đây là đâu, thời điểm nhìn lại cảm thấy có chút bất đồng.
Giống như từng ngọn cỏ cây nơi này đều có chuyện xưa của mình.
Ánh mắt của cô tò mò, khéo léo đánh giá nơi này.
Nhìn một chút, đột nhiên giọng nói của Kính Gia Uyên truyền đến từ phía trước, nghe dịu dàng nhưng lại có chút suy tư: "Bình thường, khi đi ra đường ở trong nước đối mặt với một người xa lạ cô cũng sẽ cười sao?""
"Hả?""
Thời Tiêu Ngư vẻ mặt nhất thời mơ hồ.
Từ từ, mạch não của thần tượng nhảy đi đâu rồi?