Thời Tiêu Ngư trầm mặc nhìn cửa sổ, trong mắt mang theo vẻ bi ai mờ mờ ảo ảo.
Trong ánh mắt Kính Gia Uyên cũng mang theo vài phần thâm thúy, vẻ mặt suy tư, hai người đều trầm mặc, thẳng đến giọng nói của Tiêu Nhã có chút ngạc nhiên mừng rỡ truyền đến: “Tiểu Ngư, Gia Uyên, mọi người nhìn kia, bên kia có bò ba đầu! Những cái đó là ngưu thần đúng không? Chúng ta đi tới chụp ảnh, sau lưng là miếu nữ thần Kumari, chẳng phải là lại có thể hoàn thành nhiệm vụ một lần?”
Hai người chuyển qua ánh mắt, vừa hay nhìn thấy ba con Thần Ngưu!
Thời Tiêu Ngư cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên tốt nhất, hoàn thành sớm một chút, cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút, chẳng sợ không nghỉ ngơi, đi dạo chơi khu phong cảnh mình thích cũng tốt.
Vì thế ba người đi vào Thần Ngưu trước, lấy bối cảnh miếu nữ thần Kumari, chụp tấm ảnh cùng ba con Thần Ngưu.
Lần này chụp ảnh chung, là Tiêu Nhã đứng ở giữa, Thời Tiêu Ngư và Kình Gia Uyên đứng riêng ở hai bên.
Có kinh nghiệm của lần trước, lần này thời điểm Tiêu Nhã chụp ảnh, trong đầu đã chuẩn bị tốt kết cấu mà tiến hành rồi, chỉ muốn như thế nào có thể biểu hiện bản thân mình càng đẹp mắt.
Cho nên lúc chụp ảnh lần này, cô ấy đứng ở giữa, hơi hơi nghiêng người, đầu hơi hơi ngẩng lên một ít, phát huy hết tất cả kinh nghiệm chụp ảnh của đỉnh lưu giới thời trang vô cùng nhuần nhuyễn.
Kính Gia Uyên thì là như thường ngày, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Bởi vì lúc này ánh mặt trời có chút chói mắt, ý thức dưới ánh mắt của anh cụp xuống.
Chỉ là lưng của anh từ đầu đến cuối thẳng tắp.
Mà Thời Tiêu Ngư đứng ở một bên khác, hoàn toàn không có cái gì tự giác của nghệ sĩ, cô nghĩ, chính là chụp ảnh nhanh lên, hoàn thành nhiệm vụ nhanh lên.
Cho nên sau khi anh quay phim giúp các cô chụp ảnh xong, Thời Tiêu Ngư ngay lập tức lập tức thở dài một hơi.
Tiêu Nhã cũng lại lén lút đi tới bên người anh quay phim, nhìn thấy thành phẩm chụp lần này.
Cô ấy một thân váy, tư thế lại vừa đúng, đồng thời có vẻ tao nhã, lại rất tự nhiên.
Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần cô ấy, thấy thế nào thế nào cảm giác đẹp mắt, xinh đẹp, hoàn mỹ.
Chỉ là ánh mắt của Tiêu Nhã nhìn về phía bên cạnh hai người này.
Trong đầu lập tức tung bay một chuỗi im lặng tuyệt đối.
Dáng người Kính Gia Uyên cao ngất, tùy ý vừa đứng ở nơi đó, chính là trời sinh vị trí C, khiến cho ánh mắt của làm cho người ta nhịn không được sẽ đặt ở trên người của anh.
Tuy rằng Thời Tiêu Ngư không có khí tràng* của Kính Gia Uyên, cũng không có kinh nghiệm chụp ảnh của cô ấy, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, trong trẻo tự nhiên mà cảm giác tự nhiên, để cho người ta nhìn cũng rất thích.
*Năng lượng vô hình của con người.
Càng quan trọng hơn là, cảm giác tùy ý của hai người như vậy, không hiểu sao rất ăn ý.
Cứ như vậy có vẻ cô ấy đứng ở giữa cố tình lõm tạo hình lõm rất khó xử.
Tiêu Nhã: Tâm thật mệt mỏi. jpg.
Quên đi quên đi, đã là một con chim mệt mỏi, cũng không muốn gây sức ép.
Mặc kệ dù thế nào, bọn họ coi như hoàn thành hai phần ba nhiệm vụ, chỉ còn một khu phong cảnh cuối cùng.
Tiêu Nhã thở dài một hơi, tóm lại vẫn có chuyện đáng giá chúc mừng.
Mới vừa nghĩ như vậy, cô ấy nói với hai người: “Chúng ta đi tìm địa phương của nơi thứ ba chụp ảnh, mau mau làm xong nhiệm vụ trở về ăn cơm.”
Ăn thử cháo tối qua và cơm chiên sáng nay, Tiêu Nhã cảm thấy chờ mong nhất trong vòng một đoán chừng chính là một ngày ba bữa.
Thời Tiêu Ngư cũng nhẹ gật đầu, lập tức đã đến giữa trưa rồi, đương nhiên có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ là tốt nhất.
Ngay tại lúc bọn họ chuẩn bị tìm nơi thứ ba, đột nhiên PD Trương đi ra, ông ấy mang theo khẩu trang, không cho máy quay quay đến chính mặt.
Ba người nhìn thấy ông ấy, theo bản năng cũng hơi nhíu nhíu mày lên.
Mỗi lần PD Trương xuất hiện, đều nhất định không có chuyện gì tốt, quả nhiên sau một khắc, PD Trương tuyên bố nói: “Cái kia, tấm hình vừa rồi chụp không thể tính, chỉ có thể tính hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.”
“Vì sao?” Tiêu Nhã thốt ra.
PD Trương kiên nhẫn giải thích: “Quy tắc nói chính là đi ba khu phong cảnh khác biệt.”
“Bối cảnh chụp ảnh của chúng tôi một cái là quảng trường Đỗ Ba, một cái là miếu nữ thần, chẳng lẽ không phải tính hai khu phong cảnh à?” Cho dù là Tiêu Nhã, giờ phút này cũng cảm thấy, PD Trương chính xác chỉ do không có việc gì tìm việc làm.
PD Trương hoàn toàn không thừa nhận lời cô ấy nói, đếm trên đầu ngón tay nói: “Vậy cô nói, các cô đến nơi này mua mấy lần vé vào cửa?”
Tiêu Nhã: “...”
“Một lần mà, cho nên nói hai nơi này nên xem như một khu phong cảnh, không thể trở thành hai khu phong cảnh mà tính.” Dáng vẻ của PD Trương đương nhiên, nhìn Thời Tiêu Ngư muốn đánh người.
Mà PD Trương đại khái cũng nhìn thấy suy nghĩ của ba người, cười tủm tỉm nói: “Không có việc gì, coi như không hoàn thành nhiệm vụ cũng không liên quan, cho dù chỉ đánh thẻ hai nơi, cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ một phần, đi tới nơi kế tiếp vẫn có thể có số tiền nhận thưởng, chỉ là khả năng nhận tiền thưởng ít đi một ít.”
Lời này cùng chưa nói không có gì khác nhau, đương nhiên bọn họ biết không cần phải... Nhất định hoàn thành nhiệm vụ, nhưng kết thúc không thành tài chính cũng thiếu đi, không phải như này chính là uy hϊếp à?!
Tuy nói hiện tại bọn họ có thể tự nấu ăn, lộ ra giống như không cần quá nhiều tài chính, có thể nghĩ ăn khá hơn một chút, còn có thể yêu cầu nguyên liệu nấu ăn.
Cô không có hơi sức tranh luận với PD Trương mà là nhìn về phía Kính Gia Uyên hỏi: “Lúc sau chúng ta còn có thể tìm được chỗ thích hợp để chụp anh không?”
Kính Gia Uyên nhẹ gật đầu: “Miếu Khỉ coi như một cái.”
“Vậy chúng ta nhanh lên đi thôi.” Tiêu Nhã lập tức nói, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, quay về khách sạn sớm một chút, nói không chừng Tiêu Ngư nghỉ ngơi tốt còn có thể nấu đồ ăn ngon cho bọn họ.
Ba người rất nhanh xuất phát lần nữa.
Mà đi theo phía sau bọn họ, hai người PD Trương và phó đạo diễn Khang, nhìn thấy bóng dáng của ba người, lâm vào trầm tư.
Ban đầu phó đạo diễn Khang còn tưởng rằng, lúc PD Trương nói ảnh chụp vừa rồi của bọn họ không tính, Thời Tiêu Ngư sẽ có chút tình tính nhỏ nóng nảy.
Chính là từ đầu đến cuối, Thời Tiêu Ngư đều không tranh luận, tuy rằng cũng có khó chịu, nhưng rất nhanh vẫn là tiếp nhận.
Cái này với cái ban đầu bọn họ nghĩ đến hoàn toàn không giống.
“Tôi như vậy, thật sự không thành vấn đề?” Phó đạo diễn Khang hỏi.
“Vấn đề gì?” PD Trương giương mắt nhìn phó đạo diễn Khang một cái.
“Theo tôi thấy, khen thưởng nhiệm vụ có phải có quay nhiều không? Phó đạo diễn Khang hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng đối với hiệu quả của chương trình: “Ngay từ đầu chúng ta đã xác định, nếu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày mỗi người có thể có tiền vốn năm trăm nguyên, những tiền vốn đó là Thời Tiêu Ngư sẽ làm chuyện xấu dưới tình huống xác định.”
“Nhưng bây giờ xem ra, cô ấy chẳng những không có muốn làm chuyện xấu, còn bắt đầu tự mình làm cơm, chi phí du lịch sẽ giảm xuống, một chút tiền đó, hoàn toàn đủ cho bọn họ dùng sau này, không có gì khó khăn, chương trình của chúng ta xem chút có thể không đủ không?” Phó đạo diễn Khang đích thân nói ra lo lắng.
“Năm trăm đồng, là phải nhiệm vụ hoàn thành mới có thể, ai nói bọn họ nhiệm vụ nhất định phải hoàn toàn thành công?” PD Trương liếc phó đạo diễn Khang một cái: “Vừa rồi bọn họ suýt chút nữa gần như hoàn thành hai hạng mục, tôi thông minh như vậy đương nhiên ngăn cản lại, vậy kế tiếp còn cần đi hai nơi chụp ảnh, trong đó một cái có lẽ bọn họ sẽ đi miếu Khỉ, một cái khác. . . . . .Vậy đoán chừng phải đi Bhadgaon chụp ảnh Thần Ngưu, thực sự muốn phải đi, vậy vài ngày kế tiếp phỏng chừng tiền mua đồ ăn cũng bị mất.”
“A…” Phó đạo diễn Khang hiểu rõ nhẹ gật đầu, đột nhiên ông ta kịp phản ứng cái gì, nói: “Không đúng, không phải còn có Bảo tháp Bồ Tát à? Nơi này không xa đến mức đó, không phải bọn họ tới chỗ đó có thể chụp ảnh à?”
PD Trương có chút ghét bỏ nhìn ông ta một cái: “Vừa thấy chính là không có làm tiến công chiếm đóng tốt, Bảo tháp Bồ Tát như này chỉ có bồ câu, động vật giống vậy, chính là không tính toán gì hết…”
Phó đạo diễn Khang: “...”
À, ngài cũng thật thông minh.
Ba người Thời Tiêu Ngư tìm đường đi của miếu Khỉ, đại khái xa 2 km.
Cô nhìn giày cao gót của Tiêu Nhã, do dự một chút nói: “Nếu không, chúng ta thuê xe đi.”
Đương nhiên Tiêu Nhã biết, đường đi 2 km, đối với Thời Tiêu Ngư và Kính Gia Uyên mà nói, vấn đề không lớn.
Nếu như bởi vì cô ấy ba người phải thuê xe…
Trong đầu Tiêu Nhã hồi tưởng tất cả hai người bọn họ trải qua, cơ bản đều là bởi vì vấn đề của cô ấy, khiến ba người bọn họ có mức tiêu xài ngoài ý định.
Hiện tại lại muốn bởi vì cô ấy mà thuê xe, hiển nhiên cô ấy áy náy.
“Quên đi quên đi, chúng ta đi thôi đi thôi.” Tiêu Nhã từ chối nói.
“Nhưng giày cao gót của cô...” Kiếp trước Thời Tiêu Ngư cũng từng đi giày cao gót, nhưng sau khi mang một ngày, quả quyết từ bỏ, cái đồ chơi này thật không phải người bình thường có thể khống chế.
Lại càng không cần phải nói mang giày cao gót đi đường bao xa.
Tiêu Nhã cười cười: “Không liên quan, thói quen thôi.”
Thời Tiêu Ngư thấy cô ấy kiên trì, cũng không nói nhiều, ba người cùng nhau từ quảng trường Đỗ Ba đi về phía miếu Khỉ, dần dần đi khỏi khu Tamel đông đảo du khách, xâm nhập cảnh tượng cuộc sống của dân bản xứ Kathmandu.
Đường phố không tính bằng phẳng, trên đường là đám người rộn ràng nhốn nháo.
Kính Gia Uyên để ý đến Mini bus ven đường có mời chào lữ khách, sau đó lữ khách hỏi đường bộ, một người tiếp một người chen lên Mini bus, thậm chí cửa xe còn chưa đóng kín, Mini bus cũng đã mở, người bán vé linh hoạt chạy chậm xe nhảy lên Mini bus, lại đóng lại cửa xe,
Ngay cả xe bus cũng như vậy, có đôi khi xe còn không có hoàn toàn dừng hẳn, mọi người đã vội vã lên xuống, có đôi khi vì đánh xe cũng phải chạy chậm hai bước.
Cái này và trật tự nghiêm khắc của xe bus trong nước hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho anh hịn không được cười lên nhưng đồng thời cũng cảm thấy có phần thú ví.
Cửa hàng san sát bên đường, hàng hòa bày ra ở bên trong đó cũng không phong phú như khu Tamel như vậy, hiển nhiên cũng là nơi dân bản xứ tiêu dùng, nhìn ra được, quốc gia này cũng không giàu có.
Hẻm nhỏ kia miệng chai lọ rác rưởi tùy ý rải rác, ngã tư đường không nghỉ ngơi chỉnh đốn chất đầy cát đá nhỏ vụn, từng cửa hàng bán quần áo, không hề trật tự chất đống quần áo giá rẻ.
Đối với Kính Gia Uyên sống ở trong ngày thường ở thành phố trong nước mà nói, trong lòng dâng lên một loại tình cảm không hiểu.
Chính là khiến Kính Gia Uyên rơi vào trầm tư chính là, mặc dù mọi người của quốc gia này trải qua cuộc sống nghèo khó. Trên mặt đã có một loại khó được bình tĩnh tường hòa.
Ánh mắt của anh lướt qua trên người những người qua đường, ngẫu nhiên đối diện một người, đối phương nhất thời chợt nở một nụ cười giản dị và rạng rỡ với anh.
Kính Gia Uyên sửng sốt một lát, lập tức cũng đáp lại nự cười nhợt nhạt.
Anh nghĩ rằng, những người này nhìn ra bọn họ không phải là người trong nước, cho nên đối với bạn bè ngoại quốc lấy lễ để tiếp đón, mỉm cười đáp lại.
Thế nhưng rất nhanh, anh đã phát hiện không phải như thế.
Nếu nói, những người này bày ra tươi cười với anh, xán lạn bên trong còn mang theo mấy phần ngượng ngùng, trong lúc đó người đi đường trên đường đối diện với nhau, vui vẻ hơn ánh nắng.
Bọn họ cười, không phải nghênh đón tân khách qua loa, cũng không phải đặc biệt với bọn họ.
Mà là một loại thân thiện và vui vẻ phát ra từ nội tâm.
Ánh mắt của Kính Gia Uyên rủ xuống, trong ánh mắt trầm tĩnh thỉnh thoảng hiện lên vài phần thần thái khác thường.
Hình ảnh này, cùng với hình ảnh kia trong trí nhớ trong đầu anh một trái một phải hiện lên, đối lập mãnh liệt, có chút châm chọc.