Chương 5: KẺ CHƠI CỜ

Đêm ngày thứ sáu. Trong cuộc điện đàm nhanh chóng. Tôi đoán chừng Phi đang rất bận vì tiếng gió thốc qua điện thoại còn vù vù, anh nói rất nhanh và ngắn gọn.

– Sáng mai sẽ thế nào anh?

– Anh lo chú chuột con, tôi tìm tên đầu não.

– Anh chi tiết hơn.

– Sáng mai, anh ở đối diện bệnh viện đại học Y, đừng bước sang đường, đúng 7h30 tôi có mặt. Nên nhớ, đừng bước sang đường.

***

Một buổi sáng nửa nắng nửa âm u, mây nhiều và vài nơi nặng hạt. Khi tôi đến Phi đã ở bên kia đường Hồng Bàng quận năm. Sau gốc cây, anh vẫn chăm chăm nhìn sang bên kia đường, những sự ồn ào như phiên chợ sớm sắp bắt đầu. Riêng tại những quốc gia còn nhọc nhằn phát triển, trước cổng bệnh viện không khác gì trước một khu chợ. Giữa trăm người ra vào, thật chẳng biết mình sẽ nhìn ai.

– Anh đến lâu chưa Phi? – Tôi hỏi.

– Từ bốn giờ sáng, tôi luôn háo hức chờ hắn, nhưng vẫn chưa phát hiện được ai đặc biệt.

– Tốt, tôi biết anh sẽ đến từ rất sớm, anh thấy ai đến trước cổng bệnh viện sớm nhất?

– Hai chị bán nước với thùng xốp bên góc tường kia, lúc 4h15; còn bác hai áo sơ mi trắng cùng bàn cờ vua thì đến lúc 4h30; sau đó thì người bán bánh canh dọn hàng, chị bán cháo bên góc đường cũng dọn ra. Rồi từ từ nhiều người đến, tôi không còn biết chính xác hơn nữa.

– Rất tốt, anh cho tôi biết rõ hơn bất kỳ ai. Anh sẽ theo Trần Mạnh Khoa, về đến nhà hắn, đừng vội bắt hắn. Anh sẽ để cho hắn phát hiện ra anh, rồi hắn sẽ bỏ chạy, hôm nay thư ký của anh có đi cùng không? Tốt, hãy nhờ thư ký của anh đứng ở nơi trọ của hắn, không rời đi một bước và chú ý không để ai bước vào phòng trọ của hắn cho đến khi tôi đến. Riêng anh, anh sẽ theo đuôi hắn, dù cả khi hắn biết, anh cứ kiên nhẫn theo đuôi bằng cách thể hiện sự vụng về nhất của anh. Cho đến khi mất dấu hắn, anh gọi ngay cho tôi nơi mà hắn mất dấu.

– Nhưng Trần Mạnh Khoa chưa xuất hiện.

– Rồi, tôi đã thấy hắn từ xa. Và giờ, tôi cần đến làm quen nhân vật mà trí thông minh của hắn làm tôi xấu hổ.

***

Băng qua con lộ Hồng Bàng, bước thẳng vào khuôn viên bệnh xá, ngay ở góc tường mé phải, nơi mái hiên đưa ra quá nhiều chứa đựng một bóng râm vừa phải đủ tối. Tôi thấy ngay khuôn mặt thông minh sau cặp kính. Thật thú vị khi nhìn những xúc cảm chuyển động mạnh trên khuôn mặt đó, đầu tiên đa nghi, sau đó bối rối, rồi chuyển nhanh sang hoảng sợ. Khi cách Khoa chừng hai mươi thướt, tôi nhìn rõ hắn, thật là một người dễ mến với nước da trắng, chân mày rậm, đôi môi vẫn còn hồng tươi; một công tử bột đúng nghĩa.

– Chào em, Khoa.

– Anh là ai?

– Anh biết em biết anh là ai, em thấy được gì ở anh?

– Anh… anh muốn gì?

– Không phải em đang nghĩ, anh rất giống em sao? Coi kìa Khoa. Em đi đâu vậy? À há, em bận gì sao? Này này, anh nhắc em một điều, bàn tay đã nhúng chàm thì rửa không sạch. Tuần sau anh sẽ còn gặp em, nhưng sẽ không em dịu thế này.

Vừa đi, Khoa vừa đeo khẩu trang và tiến nhanh ra cổng, phía bên kia đường tôi thấy bóng dáng của Phi bước nhanh theo hắn.

Khoa không phải là mục tiêu của tôi, mục tiêu của tôi là người đàn ông ngoài cửa bệnh viện. Nét già nua khắc khổ hiện lên khuôn mặt, mái tóc trắng ngần cùng những sợi râu bạc được cắt tỉa một cách thô sơ bằng kéo. Tôi kéo ghế ngồi trước mặt ông ta. Nụ cười nửa miệng trên môi ông ta thật quen thuộc, và ông ta mở miệng.

– Tôi chờ anh khá lâu.

– Dạ vâng, cháu cũng chờ ông.

– Nước sông không phạm nước giếng, anh gϊếŧ con tốt của tôi thì tôi sẽ bắt con hậu của anh.

– Không cần căng thẳng, ông biết cháu rất lịch sự, sao không mời cháu chơi một ván cờ? Ồ, lạ thật, bàn cờ thiếu mất hai con vua thì sao mà chơi.

– Anh cứ tưởng tượng là có, rồi, anh nói xem, anh sẽ đi nước cờ của anh thế nào?

– Cháu sẽ nhũn nhặn đi con tốt của con hậu lên hai ô.

– Hahaha… Anh rất ít chơi cờ. Để tôi nói, tôi sẽ đi tốt trên ngựa này lên một ô, anh sẽ nhanh chóng giải phóng con hậu ra khỏi bàn cờ, nhanh như bắp, anh sẽ đẩy hai con tượng và mã ra khỏi bàn cờ. Nước cờ cẩn thận để anh cho vua nhập thành, với nước đánh đó, anh sẽ thua tôi trong vòng 32 nước cờ. Anh không chơi cờ giỏi, thậm chí là chơi cờ rất tồi, mọi loại cờ anh đều biết chơi nhưng không giỏi một loại cờ nào. Vì anh là kẻ thông minh, anh sẽ không dùng thời gian của mình vô bổ vào những ván cờ không ý nghĩa. Thế nên anh không bao giờ có được…

– Có được một đầu óc mưu mô, xảo quyệt; nơi nghĩ ra những mưu thần chước quỷ.

– Anh tự tin sẽ thắng ván cờ này mà không mất đi một cái gì sao?

– Cháu biết cháu không giỏi đánh cờ, nhưng phá cờ thế là chuyện đơn giản. Nhân tiện cho hỏi mối quan hệ của ông và chú Sáu Liêm vẽ tranh thư pháp ở Lăng Ông Bà Chiểu? Ô, ông sao vậy? Đừng bối rối, đây là nơi đông người. Ở Saigon này, những tinh hoa trí tuệ không quá nhiều, ông biết rõ điều đó mà. Dù không trực tiếp dính vào tội ác, nhưng ông đã vẽ đường cho hưu chạy một cách khéo léo. Một kẻ sống bằng cách vẽ ra tội ác, thích sống trong thế giới của tiểu thuyết và lánh xa đời thực. Hẳn, tuổi thơ của ông đã phải nhiều lần đố kị đúng không?

– Anh tuy thông minh, nhưng không phải lần nào cũng sẽ thắng.

– Cháu chưa hề nhận mình thông minh, cháu chỉ cẩn thận đúng lúc. À, xin lỗi ông, cháu có điện thoại. À, à. Ông ở đường Nguyễn Văn Cừ phải không? Có phải ông từng là giảng viên đại học Tự Nhiên không? Với độ tuổi này, chắc hẳn những tên tuổi như Cù An Hưng, Đặng Thi Sĩ phải là đồng nghiệp một thời của ông? Cám ơn ông về buổi gặp hôm nay, ván cờ đã phá xong. Cháu chào ông.

Quay nhanh về phía con lộ, xe của Phi đã chờ sẵn, tôi mở cửa xe vào ngồi, anh tài xế cho xe đi nhanh về phía đường Nguyễn Văn Cừ.

***

Trên xe, tôi liên lạc nhanh với Phi.

– Phi! Trần Mạnh Khoa trọ ở đâu?

– Một con hẻm gần ngã ba An Dương Vương và Nguyễn Văn Cừ.

– Anh mất dấu nó ở đâu?

– Trên đường Nguyễn Trãi, hắn chạy xe rất nhanh vào con hẻm, tôi đi xe máy không quen, con hẻm này bán nhiều đồ thời trang lại có nhiều người, tôi không thể chạy nhanh được.

– Đừng chạy vào, anh trở về khu trọ của hắn dùm.

***

Chừng mươi phút, tôi có mặt tại phòng trọ của Khoa. Phi nhanh chóng nhờ được lực lượng chính quyền mở cửa phòng trọ, và như mọi khi, họ rút nhanh để lại tôi và Phi.

– Phi, anh biết không, tôi luôn thắc mắc về nơi ở của một kẻ thông minh, nơi đó sẽ thế nào? Bê bối hay ngăn nắp? Ồn ào hay tĩnh lặng? Bầu không khí bao trùm nơi đó sẽ ra sao?

– Và anh đã trả lời được câu hỏi đó chưa?

– Phần lớn những trí thông minh xuất sắc luôn đi kèm sự lập dị khó hiểu, họ sống bê bối mà có trật tự, tôi từng nhìn thấy một căn phòng bề bộn chất đầy sách mà chủ nhân nó khi cần thì luôn tìm ra được món đồ của mình trong vòng chưa đầy năm giây. Cái mà tôi gọi là trật tự trong hỗn độn. Không cần thiết của sự ngăn nắp. Thế nhưng, không ít trí thông minh lại ưa chuộng sự sạch sẽ, nề nếp và tính logic thì lại khác. Trí thông minh càng phức tạp, nơi họ ở càng phức tạp, phức tạp đến mức đôi khi tôi lầm nghĩ là họ ngờ nghệch, khù khờ và đãng trí. Nghiên cứu những kẻ nằm ngoài quy luật con người luôn gây thích thú cho tôi. Trần Mạnh Khoa là một kẻ như vậy.

– Tôi đang lắng nghe bài giảng của anh.

– Anh lại nữa rồi. Chúng ta không được ở đây lâu, tôi đến đây để lấy thứ cần lấy. Xem nào, tuyệt, một đầu óc logic sẽ để vật quan trọng ở nơi dễ di chuyển nhất và đồng thời là kín đáo nhất. Anh thấy không, kệ sách này đặt cạnh bàn học, với chiều cao 1m74, thì tầm với tay sẽ ở ngăn thứ ba, coi nào, kệ sách này có độ sâu khá lớn mà chiều rộng quyển sách lại nhỏ, chắc chắn có thứ phía sau những quyển sách này. À há, đây là thứ tôi tìm.

– Tài liệu nghiên cứu của Trần Mạnh Khoa?

– Chính xác, giá trị nằm ở đây, anh mang nó về, photo thành hai bản, anh và tôi giữ một bản. Ăn cắp chất xám thật xấu xa, nhưng tôi cần tìm hiểu cách mà hắn nghiên cứu con người.

– Sao anh biết hắn có tài liệu này?

– Mọi kẻ muốn học luôn cần sự hệ thống, hệ thống giúp cho trí nhớ của chúng sử dụng một cách chính xác, như những món đồ trong ngăn tủ cần thiết được lấy ra. Khi tôi biết Trần Mạnh Khoa có khả năng quan sát, tôi nghĩ ngay đến việc hắn sẽ ghi chép rất cẩn thận những gì hắn học hỏi. Đây, anh thấy không, tuyệt vời, hắn ghi chú rõ ràng từ tướng đi, màu da, màu tóc, cách trang điểm, trang sức, đồ thật đồ giả, đắt hay rẻ, chết tiệt, anh xem này, hắn còn phân biệt kỹ lưỡng màu son và loại phấn dùng trên da đàn bà để biết cả giá tiền của những món hàng đó trong chương năm. Ái chà, chương mười, thiên tài, hắn phân biệt tỉ mỉ từng loại mùi hương trong dầu thơm, bao nhiêu hương liệu, độ cồn bao nhiêu. Một tư liệu tuyệt vời.

– Tôi có nhiều thắc mắc…

– Chuyện đó sẽ được giải đáp vào chiều nay. Và giờ, chúng ta sẽ tìm hiểu tâm tư tình cảm của con người này. Xem nào. Trong phòng không hề có hình ảnh của hắn, hắn không có xu hướng sùng bái bản thân, dù rằng hắn khá điển trai. Quần áo không nhiều, chủ yếu là sơ mi, ha ha, hắn vẫn còn trong vòng tay lễ giáo. Anh biết không, áo sơ mi quá nhiều mà không hề có áo thun hay những bộ đồ thời trang cần thiết, ta biết rằng những kẻ đó luôn lánh xa những quán bar, phòng trà, những đêm dạ hội. Nhưng chưa đủ, ta còn biết cả đời sống gia đình đã sinh ra con người này, hắn lớn lên trong gia đình quá nhiều nề nếp, nó khắc sâu vào đầu hắn như một định kiến. Hắn không nhiều tiền, có những chiếc áo cũ kĩ quá mức mà chưa được thay. Ồ, hắn có chung với cô gái hội chứng xa lìa gia đình, không có bất kỳ hình ảnh nào của gia đình ở đây, điều này không đúng với trái tim người miền Tây. Đồ đạc gọn gàng và ít ỏi, cho thấy hắn chuyển chỗ ở rất nhiều lần, vì một kẻ ở cố định lâu năm tự nhiên đồ sẽ nhiều dần lên. Đến tủ sách nào, hắn đọc phần lớn những quyển sách mà tôi đọc, a ha, có cả Kant, Plato, hai quyển sách bằng tiếng Pháp của Descartes, hắn biết tiếng Pháp nếu ta nhìn độ mòn của trang sách cho thấy được lật khá nhiều. Trời đất, nó có đủ cả những danh tác của Spinoza, Locke, Berkeley, Hume, Comte, Bentham và Mill. Anh nghĩ gì về kẻ sở hữu những danh tác này?

– Đều là triết gia duy lý và duy nghiệm.

– Chính xác, hắn tôn sùng lý trí và thực nghiệm, không hề có bất kỳ quyển sách nào của Bergson, Whitehed, Kierkegaard hay Nietzsche. Hắn không biết đến hiện sinh, chủ nghĩa thực dụng, triết học tiến trình, phân tích hay ngôn ngữ. Thậm chí ngay cả một quyển về hiện tượng học cũng không có. Điều này cho thấy, hắn được một kẻ nào giáo dục, và kẻ đó đã cung cấp những quyển sách có chọn lựa cho hắn. Những danh tác này chưa hề được in tại Việt Nam, hắn đào đâu ra những nguyên bản bằng tiếng Anh và tiếng Pháp này. Ôi, tôi muốn làm kẻ thối tha mà ôm tất cả tủ sách này về.

– Anh còn nhận xét gì?

– Khì khì, không gì cả, tôi chỉ đến để kiểm chứng suy nghĩ của mình. Bây giờ, anh căn dặn người của anh không được bắt hắn khi hắn trở về nhà. Cũng không cần theo dõi hắn, vì bất kỳ ai theo dõi hắn cũng gặp nguy hiểm. Anh cứ tin tôi, rất nguy hiểm. Nguy hiểm đến mức độ nào thì tôi chưa đánh giá được. Chiều nay chúng ta có hẹn với một người phụ nữ đúng không?

– Quả thật như anh nói, bà ta xanh mặt khi đọc tờ giấy của anh và miễn cưỡng chấp nhận cuộc hẹn. Anh đã viết gì trong đó?

– Anh đưa tay ra, cho mượn cây viết, đây, cái tên này có gợi cho anh điều gì không?

– Bernard Lawrence Madoff? Ông trùm lừa đảo phố Wall?

– Đúng. Đó là nội dung tờ giấy.

– Tôi hào hứng lắng nghe.

– Khi hình ảnh một người đàn bà đa nghi, kỹ tính mà lại được lòng nhiều người. Tôi chắc rằng bà ta luôn tạo cho người xung quanh một cảm giác rất dễ chịu và giọng nói dịu dàng. Chắc chắn bà ta có đời sống đạo đức, láng giềng khen ngợi, đình chùa luôn có mặt vào mùng một ngày rằm.

– Đúng như vậy.

– Đó là phẩm chất của một tên trùm lừa đảo.

– Anh còn nhớ Madoff năm 2008 chứ? Hắn tạo ra một mô hình lừa đảo Ponzi cao cấp, lấy tiền người này trả lãi cho người khác, và không phải ai cũng được phép đầu tư vào công ty của hắn. Phải có người quen giới thiệu, và ai cũng có thể gọi điện cho hắn và hắn luôn bình tĩnh trả lời mọi câu hỏi một cách thân tình. Hắn không đưa ra viễn ảnh giàu có như những tay lừa đảo khác, mà hắn đưa ra một mức lãi suất hợp lý và đều đặn, với lời hứa chắn chắn tiền luôn sinh lãi ở mức lãi suất đó. Nó đánh thắng trên hai mặt trận: đa nghi và hám lợi của người Mỹ. Nếu mức lãi suất cao, thì kẻ đầu tư chắc chắn nghi ngờ, chỉ cần vừa phải nhưng đều đặn, thì chẳng ai nghi ngờ và họ sẽ hốt sạch tiền túi của mình đưa cho hắn. Hắn có lối ăn mặc giản dị, gần gũi và nụ cười thân ái, nhưng chẳng ai thấy hắn tin tưởng ai, thật nghịch lý. Hắn chăm chỉ làm từ thiện và lừa cả tiền của nhiều quỹ từ thiện. Cho đến khi hắn gây thiệt hại đến 50 tỉ đô.

– Bà Lan đó đang làm mô hình Ponzi?

– À há, tên mụ ấy là Lan à? Khi tôi nhận ra con người có nhiều mặt đối lập đó, tôi biết ngay đó là kẻ lừa đảo ghê gớm. Nếu dính về tài chính, thì lập tức tôi nghĩ ngay đến trò huy động vốn, một kẻ tầm thường sẽ huy động vốn kiểu chơi hụi, một kẻ thông minh và có kiến thức, sẽ dùng mô hình chưa xuất hiện ở Việt Nam. Mô hình Ponzi.

– Hahaha, thảo nào vừa thấy tên Madoff thì bà ta xanh mặt.

– Thôi, về nhà nhanh, chiều nay chúng ta có ít nhất ba vị khách.

– Ba?

– Một, buổi chiều là bà Lan. Hai, buổi tối, tôi và anh chờ được ám sát, tôi đoán chừng có ít nhất hai người. Thôi, nhanh nào, chúng ta phải để chú chuột con về hang của mình chứ. Tôi thật ra rất thích nhìn cảnh tượng chuột con thân yêu của chúng ta điên cuồng lên khi bị mất đi tài liệu, ha ha.

– À, sao anh biết khi hắn về nhà trọ mà biết có tôi bám theo thì hắn sẽ chuyển sang một chỗ khác?

– Một chú chim non khi hoảng loạn, chúng sẽ tìm về tổ ấm, nơi mà chúng tin chắc có được sự bảo vệ. Chúng ta sẽ sớm biết kẻ bảo vệ đó là ai. Vào tối nay. À, anh đã điều tra về con mụ Dobney chưa?

– Tôi không có bất kỳ thông tin về bà ta, nhưng chắc chắn là chưa xuất cảnh, phía hải quan cho thấy bà ta chưa hề ra khỏi Việt Nam.

– Tôi e rằng sắp tới sẽ có thêm vài vụ án mạng nữa. Tìm cho nhanh con mụ ấy, nếu cần thiết, tôi sẽ tham gia vào tìm mụ.

– Sao anh nói vậy?

– Nếu có kẻ thiết kế một vụ án thì phải có khách hàng, ở đây, từ người cha đến Trần Mạnh Khoa không hề cho thấy họ là khách hàng, còn ai trồng khoai đất này ngoại trừ con mụ Dobney kia?

– Chúng ta về nhanh, anh có muốn ghé nhà của anh chút không?

– Tôi cần tắm rửa và thay đồ cho cái hẹn chiều nay.

***

Chiều hôm đó, những cơn nắng gay gắt còn gieo rắc khu vực Q7 đến Nhà Bè; nhìn bầu trời u ám bên kia Q1, tôi đoán rằng đâu đó của Saigon đang có nhận trận mưa. Trừ nơi đây. Cuộc hẹn với bà Lan lúc ba giờ, tôi có mặt nhà Phi lúc hai giờ. Phi thả mình trên trường kỷ và thảo luận với tôi về sự kiện của buổi sáng đó.

– Giờ anh có thể giải tỏa thắc mắc của tôi rồi chứ?

– Đồng ý.

– Đầu tiên, sao anh biết là Mạnh Khoa có mặt trong khuôn viên bệnh viện?

– Khi anh vừa kể buổi sáng lúc 4h30, có người ngồi với bàn cờ vua thì tôi biết có sự bất thường. Người đánh cờ làm gì lúc 4h30? Có ai lúc đó? Cờ là một thú vui gϊếŧ thời gian của kẻ nhàn rỗi, nên thời gian chơi cờ phải là thời gian nhàn rỗi nhất trong ngày. 4h30 sáng không phải là giờ nhàn rỗi, và bệnh viện cũng không phải là nơi nhàn rỗi, đánh cờ phải ở công viên, trước trường học, sau lưng cư xá chứ không thể nào trước bệnh viện ồn ào mà mỗi tấc đất đều có thể hái ra tiền. Mà giới bình dân Việt Nam, nhất là ở quận năm, thì có mấy ai biết chơi cờ vua? Họ chỉ biết chơi cờ tướng thôi. Kẻ đánh cờ là đáng ngờ nhất. Điều này phù hợp với suy nghĩ trước đó của tôi, Trần Mạnh Khoa phải có người dạy dỗ hoặc tạo điều kiện cho hắn phát triển, kẻ đó nếu là thầy hắn, thì khuôn viên bệnh viện là giảng đường, kẻ học là Khoa thì kẻ dạy là ai? À há, kẻ dạy phải ở đâu đó gần đó, và sự bất thường của người chơi cờ tôi biết đó là người dạy, đã có người dạy thì phải có người học. Thêm nữa, ông ta xuất hiện rất sớm, một phần vì muốn biết kẻ nào đang đeo bám học trò yêu của ông ta, ngồi trước cổng bệnh viện từ sớm là cách tốt nhất kiểm soát kẻ nào theo dõi bệnh viện. Tiếc rằng, anh đến trước lão và phát hiện ra lão.

– Tuyệt vời.

– Khi tôi đi vào khuôn viên bệnh viện, tôi biết Mạnh Khoa phải ở một nơi mà người ra vào không để ý, mà nơi đó phải có tầm nhìn bao quát tất cả. Tôi chú ý đến những góc nhỏ trên khuôn viên và nhiều bóng tối nhất. Người ta không thể ngoài sáng nhìn vào tối, nhưng ngược lại thì rất tốt. Và tôi phát hiện một nơi duy nhất khuôn viên có bóng tối, nằm trong góc, tầm nhìn rộng. Quả thật, hắn ở đó.

– Sao anh năm lần bảy lượt tha cho hắn dù anh biết rõ hắn ở đâu?

– Vụ án này chúng ta đã phá ngay từ ngày đầu và tôi nhận ra rằng tất cả chỉ là một ván cờ bày sẵn. Những con tốt thí trên bàn cờ cho thấy có những thứ phía sau đó, nếu vội vàng, vụ án tưởng chừng khép lại, nhưng như rễ của loài cỏ hoang, dù chúng ta cắt đầu chúng, rễ chúng nhanh chóng bén sâu vào đất và đợi cơn mưa rào rồi trồi đầu lên. Tôi muốn diệt cỏ tận gốc. Thêm nữa, có hai nhân vật chưa xuất hiện, tôi đang chờ họ.

– Ai?

– Kẻ bảo vệ Trần Mạnh Khoa và kẻ có quyền lực trong một ngày mà xóa sạch dữ liệu của Trần Mạnh Khoa từ Saigon đến Vĩnh Long.

– Đó không phải là người đánh cờ sao?

– Không ông bác đánh cờ chỉ là người thầy, kẻ vẽ đường cho hươu chạy và thiết kế tinh vi cho mỗi vụ án. Ông ta không có nhiều quyền lực, chỉ là một tay quân sư quạt mo cho ai đó. Nhìn dáng vẻ khắc khổ trên khuôn mặt đó tôi biết kẻ đó không có nhiều quyền lực, bởi kẻ có quyền lực không bao giờ nhìn mệt mỏi như vậy. Mà lão thông minh hiếm có, lão chờ đợi tôi như tôi chờ đợi lão, thông qua đối đáp, tôi biết rằng lão ta thuộc về người quen của chúng ta. Anh còn nhớ chú Sáu Liêm ở Lăng Ông Bà Chiểu chứ? Mỗi khi chúng ta gặp khó khăn, cần chút ít mưu mẹo thì chú là người cho chúng ta những mưu kế mà từng kẻ phải rơi vào bẫy chúng ta. Tính chất tạo dựng âm mưu làm tôi liên tưởng họ có một mối quan hệ gần gũi, tôi chợt nhìn kỹ trên khuôn mặt đó, từ vành tai, sống mũi, đôi chân mày rất giống chú Sáu Liêm; tôi biết họ có quan hệ họ hàng. Khi anh gọi điện cho tôi Khoa trọ gần ngã ba Nguyễn Văn Cừ và An Dương Vương, thì tôi biết lão cũng ở gần nơi đó, vì dáng vẻ cô đơn và kiên nhẫn suốt mấy tiếng ngồi trên vỉa hè không nói chuyện cùng ai, rất phù hợp với Mạnh Khoa thì tôi hiểu kẻ cô đơn phải ở gần nhau. Lão phải ở gần học trò của mình, dạy cho nó những gì tinh hoa của lão. Với một học trò xuất sắc như vậy, thì người thầy phải là một tài năng mô phạm. Tôi nghĩ ngay đến việc lão phải từng là giảng viên, tự nhiên tôi nghĩ đến Đại học Tự nhiên ở ngay Nguyễn Văn Cừ, tôi hỏi dò lão, lão xúc động mạnh. Vậy lão đã từng là giảng viên của trường đó.

– Hahaha… rồi sao nữa?

– Rồi tôi thấy trên bàn cờ vua đó thiếu mất hai con tướng, nó rất nhiều ý nghĩa. Lão thầy đánh cờ chỉ là hiện thân của một kẻ chơi cờ phía sau. Tôi không biết, nhưng dường như còn có một kẻ chi phối cả lão, kẻ quyền lực trên mọi quyền lực, người thực sự đánh bàn cờ người chứ không phải bàn cờ vua.

– Còn chuyện ám sát tối nay?

– Tôi biết tâm lý kẻ cô đơn sẽ hoảng loạn khi ai đó bước vào tâm hồn hắn. Tôi không chỉ bước vào mà còn chọc nguấy trong đó. Đầu tiên, sự xuất hiện bất ngờ của tôi ở nơi trọ cũ làm hắn hoảng sợ. Sau đó, tôi tiến đến gặp trực tiếp hắn là điều nằm ngoài dự liệu của hắn. Tôi cố gắng dùng suy nghĩ của mình đặt vào tâm trạng hắn, hắn có nhiều điểm giống tôi, vậy suy nghĩ sẽ có điểm tương đồng. Từ đó, hắn có cảm giác tôi đọc được suy nghĩ của hắn, mọi tâm tư thầm kín của hắn. Hắn bỏ chạy. Và sau đó, tôi còn cuỗm luôn cả tư liệu mà hắn dày công nghiên cứu, thì thật sự làm hắn nổi giận. Dẫu sao hắn vẫn còn trẻ con, hắn sẽ mất kiểm soát mà không nghe lời dạy bảo của ai đứng sau hắn, hắn phải trả thù, trả thù bằng mọi cách. Hắn không thể biết nơi ở của tôi, nhưng anh thì hắn biết, nhất là cùng ở khu Waterfront, nơi hắn đã từng vào ra. Hắn sẽ trở lại để lấy lại những gì đã mất và trả thù những kẻ đã đan tâm xâm phạm vào thế giới riêng của hắn.

– Hahaha… hôm nay xem ra chúng ta có nhiều khách rồi.

– Để đảm bảo an toàn, anh đưa chị giúp việc ra một khách sạn và nghỉ qua đêm ở đó vài ngày. Thật ra, tôi không chắc hắn sẽ hành động vào tối nay. Nhưng với tâm lý bồng bột của tuổi trẻ, hắn sẽ phải đến ngay hôm nay.

– Được, tôi sẽ giăng bẫy chú chuột con này.

– Và kẻ bảo vệ bí ẩn của hắn.

– Kẻ bảo vệ?

– Anh không để ý lần đầu gặp hắn, chúng ta biết rằng hắn có nhiều hơn một người. Và lần nào phát hiện hắn cũng chạy, chạy đi đâu? Đến nơi mà có kẻ mai phục sẵn. Tôi luôn nghi ngờ bước chân dụ dỗ của hắn, nên tôi mới căn dặn anh không nên theo dõi hắn quá sâu là vậy. Vì tôi chưa mường tượng được kẻ bảo vệ hắn nguy hiểm thế nào.

– À há, có chuông rồi.

– Mở cửa đón người đàn bà nham hiểm nhất mà chúng ta biết nào.

***

Khi Phi mở cửa, người đàn bà xộc thẳng vào phòng khách, thái độ cao ngạo của người bị lật tẩy cố tìm cho mình một lí do chống chế nó. Bà ta nhanh chóng ngồi xuống ghế, mở ví cất nhanh chìa khóa và thẻ xe vào. Bà ta cao giọng hỏi.

– Tôi sẽ tiếp chuyện với ai trong hai cậu? Mục đích cuộc gặp này là gì? Tôi không có thì giờ nhiều.

– Thưa chị Lan – Tôi mở lời – Chị phải tiếp chuyện và trả lời những câu hỏi của cả hai, chắc chắn, không liên quan đến mô hình Ponzi của chị, coi kìa, chị đừng căng thẳng quá, chúng tôi không phải luật pháp và tôi tin rằng trong mô hình kia cũng có không ít bàn tay của quan chức chính phủ, nên chị luôn tin rằng chị được bảo vệ. Nếu không có vụ án Huyền Như, tôi tin chắc chị chẳng đến đây. Không cần căng thẳng, mời chị ngồi.

– Tôi biết chị là người không có thời gian – Phi tiếp lời khi ngồi trên ghế – Vậy tôi vào vấn đề, mối quan hệ của chị với Lamech.

– Anh đã điều tra chúng tôi mà còn hỏi sao?

– Chị không cần thách thức – tôi nghiêm nghị – tôi biết Lamech là kẻ gợi ý cho chị mô hình Ponzi. Mục đích của lão là gì, chúng tôi không cần quan tâm. Tôi muốn biết, lão ta nhờ chị cất giữ cái gì?

– Sao! Sao anh… tôi không giữ cái gì của ngài Lamech cả!

– Này chị Lan. Mời chị ra về, tôi nhắc chị rằng, không lâu sau vụ án Huyền Như thì sẽ đến chị, một con tốt thí trên bàn cờ. Chi có một người con trai phải không? Cậu bé học ở đâu của nước Mỹ? Chị không cần xúc động mãnh liệt như vậy. Tôi đoán rằng, tham vọng kết thúc mô hình Ponzi này và trốn sang Mỹ là một kế hoạch tương lai. Nhưng. Nó sẽ không bao giờ là kế hoạch trọn vẹn, mời chị ra về, tôi không thể làm gì nếu chị không thành thật, Phi, mời anh mở cửa.

Người phụ nữ hếch mặt đi nhanh ra cửa. Khi cánh cửa đóng sầm lại, Phi tròn mắt nhìn tôi.

– Anh không cần phải lo – tôi cười – bà ta sẽ quay lại. Trong thời khắc khẩn cấp, đàn bà thường phản ứng chậm hơn đàn ông về lí trí. Tôi chắc rằng vừa ra khỏi cửa, bà ta sẽ cân nhắc việc lợi-hại, rồi sẽ trở vào thôi. Đấy, lại chuông cửa, thảo nào đàn bà qua nhiều thời đại vẫn cho thấy họ là người kỹ tính. A ha, chào chị Lan, tôi biết chị sẽ trở lại.

– Tôi sẽ nói những điều cần nói, và tôi không nói những gì bên ngoài nó.

– Chúng tôi tôn trọng sự riêng tư cần thiết – Phi mỉm cười.

– Ngài Lamech nhờ tôi giữ thứ này.

– Một hộp gỗ như hộp thuốc lá, – tôi nhanh chóng đưa tay ra – tôi mượn được chứ?Cảm ơn chị, chắc chắn ông ta phải nhờ vả kèm đe dọa nên chị mới phải mang nó theo bên mình như bảo vật. Chị tò mò muốn biết nó mà không mở được nó, một vài dấu vết móng tay còn ở rãnh, khe của hộp. Phi, anh xem thử, đây có phải là ngôn ngữ Do Thái không?

– Đúng, hình ngôi sao Đa-vít còn ở hai góc của hộp. Chiếc hộp này có họ hàng…

– Họ hàng với Dibbuk, chiếc hộp ma quái của người Do Thái, tương truyền rằng có thể hút được cả linh hồn. Anh cho tôi mượn xem, tôi cần ra phía cửa sổ nhiều ánh sáng để thấy rõ nó. À, chị Lan này, Lamech hẳn xem con trai chị là con tin, chắc chị chưa hề nghĩ đến điều đó phải không?

– Sao? Ông ta không thể làm như vậy, con tôi có gặp nguy hiểm không? Nó vẫn gọi điện cho tôi hàng tuần, hình ảnh nó trên facebook vẫn cập nhật hàng ngày. Nó đâu thể nào gặp nguy hiểm. Lamech sẽ không làm thế với con tôi, đúng không các anh? Nó rất tôn trọng Lamech và Lamech cũng quý nó như người trong nhà mà. Tôi còn nhớ nó được gia đình ngài Lamech đón tiếp và cho nó ở tại gia đình của họ, nó luôn bảo là nó hạnh phúc và thích nước Mỹ.

– Một con tin sẽ được thoải mái – Phi giải thích – Chừng nào đối tác vẫn còn nghe lời. Chị có bao giờ thử từ chối lời đề nghị của Lamech chưa? Thử đi, chị sẽ biết con trai của chị chính là con tin của lão.

– Ôi, tôi nào biết… Tôi sẽ yêu cầu nó dừng việc học và chuyển sang nước khác.

– Đó là việc phải làm – tôi xoay người lại – Bàn tay của Lamech vẫn còn quyền lực trên phạm vi nước Mỹ. Đầu tiên, trong tuần này, chị hãy bảo con chị sang Úc thăm gia đình và chị hãy đến Úc gặp cậu bé. Rồi nhanh chóng chị chuyển nó đến Anh, và tìm gấp một trường tư nào đó cho nó học. Trong vòng từ đây đến giữa tháng năm, con trai chị sẽ là mục tiêu của Lamech. Tôi tin chắc như vậy. Vâng, tôi kết thúc cuộc nói chuyện tại đây, xin cảm ơn sự thành thật đáng quý ở chị, hẳn rất lâu rồi chị mới thành thật. Tôi trả lại vật nguy hiểm mà Lamech đã trao cho chị. Chị giữ cho cẩn thận. Nó có thể đem nguy hiểm đến cho chị. Phi, anh tiễn chị Lan về hộ tôi, chị ấy cần một sự giúp đỡ lúc này về mặt tinh thần.

Nhìn Phi đưa bà Lan ra khỏi cửa, tôi nhanh chóng kéo rèm cửa, đóng kín các cửa sổ, một bóng tối bao trùm phòng khách. Phi nhanh chóng trở vào và ngạc nhiên.

– Sao anh lại đóng kín cửa phòng?

– Tôi chỉ lo sợ vẩn vơ. Anh nhìn xem, đây là cái gì? Anh thấy không, nó thật lấp lánh, nếu tôi rọi đèn pin vào nó, anh xem này, chưa viên ngọc nào lộng lẫy như nó. Nó vuông vức đến hoàn hảo. Anh có đoán được lai lịch của nó không?

– Viên ngọc trên priestly breastplate?

– Chính xác! Khi vừa nhìn thấy nó, tôi nghĩ ngay đến cái phiến trên ngực của những thầy tư tế cao cấp Do Thái, High Priest.

– Nó được nhắc nhiều trong kinh thánh của người Do Thái.

– Một biểu trưng của quyền lực, Phi à. Một thầy tư tế cao cấp Do Thái mới được mang chiếc khiên đính ngọc. Mỗi khiên có mười hai viên ngọc, đây là một trong số mười hai viên thạch bảo đó. Đẹp tuyệt vời.

– Ở đây anh có nó?

– Trong chiếc hộp gỗ kia.

– Hả?

– Khi tôi vừa nhìn thấy chiếc hộp gỗ, tôi đã biết nó chứa đựng cái gì, anh còn nhớ dòng chữ ngoằn ngèo trên hộp không? חֹשֶׁן ẖošen, tiếng Hebrew cổ, nó có nghĩa …

– … The priestly breastplate!

– Tuyệt vời, tôi đã biết ngay cách mở nó, một thủ thuật rất cổ mà tôi đã hứng thú với nó từ những ngày tôi học ở Pháp. Tôi quen một nghệ nhân làm rubik gỗ, ông ta cũng thường làm những chiếc hộp ma thuật mà phải mở nó bằng một vài thủ thuật của ngón tay. Tôi tranh thủ gợi ý cho bà ta về đứa con để bà ta xúc động, nhanh chóng, tôi đến cửa sổ và mở nó ra, đóng nhanh hộp lại. Khì khì… Tôi đã giải mã xong phần của Lamech.

– Anh có thể cho chút ánh sáng vào cuộc nói chuyện ban nãy không?

– Rất đơn giản, mô hình Ponzi xuất từ tay trùm lừa đảo nước Ý, Charles Ponzi, hắn đến Mỹ và nhận ra cái thói hám lợi lẫn đa nghi của xứ này. Hắn đã tạo ra mô hình lừa đảo, để rồi mô hình đó bất tử với tên hắn. Những xứ như Việt Nam, hẳn sẽ xa lạ với mô hình này, nhất là thực hiện một cách chi tiết và triệt để, nếu bà Lan thực hiện nó một cách hoàn hảo, lừa gạt được luật pháp, lôi kéo được cả thành viên chính phủ, thì tôi tin chắc đã có kẻ bày ra chi tiết mô hình này cho mụ. Phải là Lamech. Mục đích gì thì chúng ta tìm hiểu sau. Nhưng chắc chắn là để bà Lan này phải chịu sự chi phối của lão, lão sẽ tìm cách để có con tin, lão nhận ra bà Lan này có một con trai. À, anh thắc mắc sao tôi biết bà ta có con trai ư? Nếu anh có con trai, đừng yêu quý nó đến mức để hình nó trong ví, khi bà ta mở ví để cất chìa khóa thì tôi nhận ra rồi. Nên Lamech sẽ gợi ý đầy thân thiện cho bà ta về việc gửi con sang Mỹ học, nước nhà đang điêu đứng vì giáo dục lạc hậu, sự gợi ý kia làm bà Lan không nghi ngờ. Và con tin đã vào tròng.

– Ha ha… Viên ngọc này, nó có ý nghĩa gì trong câu chuyện.

– Rất có ý nghĩa, tôi đã phá xong đầu dây của Lamech. Chi tiết hơn, tôi sẽ trình bày sau cho anh. Và giờ, anh nhanh chóng đưa chị giúp việc, anh tài xế và cả chú chó Samoyed ra khách sạn trong vài ngày. Đêm nay, chúng ta đón chờ người ta đến ám sát. Nhanh nào, cần chuẩn bị chu đáo, không khéo kẻ ám sát buồn lòng.

– Nhưng anh chưa cho biết làm cách nào anh biết bà Lan đang giữ món đồ của Lamech?

– Nếu anh bị người khác biết mình đang giữ vật gì đó, anh có dám giữ nó bên người không? Nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất, giao nó cho bà Lan giữ, vì lão ta có con trai bà ta làm con tin.

—————–