"Ông chủ, bỏ thuốc mê người cản thi tội nghiệp này có ích lợi gì? Toàn thân trên dưới liền hai xâu tiền không được mấy cái tiền đồng, đều không đủ tiền mua thuốc mê."
"Đứa nhỏ ngươi biết cái rắm, hắn còn quý hơn vàng!"
Tiểu nhị nhìn Ngô Phong tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị trói trên cây, gãi đầu nghi ngờ, lại nhìn ánh mắt sáng ngời của người béo chủ quán, dường như anh đã hiểu ra.
"Ông chủ, ta có phải nên trở về phòng.."
Béo chủ quán đá tiểu nhị một cái rồi giận dữ nói: "Quay lại cái rắm, đem hắn dội tỉnh đi."
Tiểu nhị từ cửa hàng đem tới một cái thùng và tạt nước vào Ngô Phong.
Một cơn ớn lạnh ập đến, Ngô Phong đột ngột tỉnh lại, cố gắng lau mặt nhưng không thể cử động được.
Trời tối gió lại lớn, thân mình bị trói vào gốc cây ở sân sau, tiểu nhị cầm một con dao thép sáng loáng, đây là muốn gϊếŧ anh ta vì tiền sao? Vừa mới đến một ngày liền muốn trở lại chứ?
"Các ngươi muốn làm gì?" Ngô Phong ngạc nhiên hỏi.
Tiểu nhị hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Khách quan, các món ăn được chuẩn bị như thế nào, ngon hay không ngon a?"
Trời cuối thu, Ngô Phong toàn thân hoàn toàn trần trụi lạnh run khi gió đêm thổi qua.
Ngô Phong trấn định tinh thần, nở nụ cười: "Muốn tiền liền cho người liền, chúng ta không có ân oán gì, ngươi làm sao vậy?"
Không thể cử động, chỉ có thể dùng lời nói để cứu lấy mạng sống của mình.
Tiểu nhị cười không trả lời, nhấc dao đi đến trước mặt Ngô Phong, dùng sống đao tại chỗ bộ ngực hắn tìm kiếm.
"Tôi chưa bao giờ ăn tim kiến, nhưng tôi đã ăn tim người.
Cách làm rất đơn giản, dùng nước sạch đun sôi, sau đó cắt thành từng lát mỏng và rắc một chút muối, đặc biệt là trái tim trắng nhỏ của ngài, đảm bảo ngọt và đàn hồi.
Nghĩ thôi đã thấy thật ngon." Tiểu nhị híp mắt lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Cảnh tượng trước mắt khiến Ngô Phong nhớ lại một bài đăng mà anh ấy đã đọc về cách sống sót sau khi gặp một con hổ trong tự nhiên--
Đừng cố gắng bỏ chạy hay chiến đấu với hổ, vì sức mạnh chênh lệch quá lớn, cách đúng là giang hai tay, trừng mắt nhìn, há miệng hét to: "Chân ngôn ba chữ, đến ăn lão tử a." Cách chết này có chút tôn nghiêm một chút.
Ngô Phong nhìn Tiểu nhị của tiệm đang híp mắt nhìn mình một cái, nghĩ muốn sống không được, dù sao đều là chết, thật sự không bằng chết có tôn nghiêm một chút.
Nghĩ đến Ngô Phong thở ra một ngụm trọc khí, thở gấp đến không thở nổi, mạnh mẽ hét lên: "Chân ngôn ba chữ, đến ăn lão tử a!"
"Ôi má ơi!"
Tiểu nhị đang nheo mắt suy nghĩ chuyện gì đó, bị Ngô Phong đột nhiên hét khẽ run rẩy, không cầm chắc con dao trong tay, anh ta nhảy lùi ra xa một mét.
Người chủ quán ở một bên không ngờ Ngô Phong sẽ làm tới chuyện này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
"Ta sẽ đưa ngươi tới gặp Diêm Vương!"
Tiểu nhị vừa tức vừa buồn bực, cầm dao lên định chém.
"Dừng tay!"
Béo chủ quán ngăn lại Tiểu nhị, đi tới bên cạnh Ngô Phong, mở miệng cười: "Vị khách nhân này đang làm nghề cản thi a."
Ngô Phong nhìn béo chủ quán cười cười, liền thay đổi thái độ, dù sao người ta cũng nhường ngươi đi, ngươi nếu không nể mặt chính là tìm cái chết.
"Chính xác, thời thế loạn lạc, tôi không có gì để ăn."
"Tôi rất kính trọng người cản thi, làm việc thiện tích đức." Béo chủ quán nghiêm nghị nói.
Ngô Phong thầm nguyền rủa trong lòng: "Ta nhổ vào, mặt không đỏ tim không đập, thật đúng là có ý tốt nói ra miệng, làm hết chuyện tổn hại còn biết làm việc thiện tích âm đức sự tình."
Tổ sư gia thưởng phần cơm ăn mà thôi, người cơ khổ làm sao nghĩ những cái kia.
"
" Tại hạ muốn cầu ngài sự kiện, ngài biết Hắc Hồ lĩnh sao? "Béo chủ quán bắt đầu nói vào chủ đề chính.
Ngô Phong gật đầu nói:" Biết, nơi đó không phải còn có Hắc Phong trại sao? "
Béo chủ quán gặp Ngô phong biết rõ ràng, vui như muốn cắn người giống như:" Chính là, tại hạ muốn đi cho bằng hữu đưa chút đồ vật, Hắc Hồ lĩnh là đường phải qua, sợ bị Hắc Phong trại người chặn cướp, ngài dẫn chúng ta qua đi, sau đó sẽ không để ngài chịu thiệt thòi.
"
Thì ra là ở đây đợi chính mình, Ngô Phong trong lòng buông lỏng ra, giả bộ bối rối:" Ta làm sao đưa ngươi tới đó? "
" Đuổi người sống! "Béo chủ quán vuốt ve tiểu hồ ly đen trong tay cười xấu xa.
Khá lắm, lúc này không chỉ tính mạng của anh ấy tạm thời được bảo vệ, mà cơ hội thoát ra cũng có thể đến, Ngô Phong mừng thầm.
" Được rồi, khi nào chúng ta lên đường? "
" Tối ngày mai, nhanh cởi trói, đun một ít nước nóng cho vị pháp sư này, ngâm mình trong bồn tắm, làm ấm cơ thể.
Muốn ăn uống gì thì phân phó tiểu nhị, trước khi xuất phát cần lấy lại tinh thần và thể lực.
"
Ngô Phong không khách sáo, gọi mấy món ăn, ngâm mình trong bồn tắm ăn uống, nghĩ cách chạy trốn trên đường, nhân tiện nghĩ vài biện pháp xấu xa để đối phó với bọn chúng.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, khi mặt trời ló dạng, Ngô Phong gọi Tiểu nhị cùng chủ quán ra ngoài tiệm, khoanh tay, nhìn từ trên xuống dưới hai người, sau đó chau mày.
Béo chủ quán cùng Tiểu nhị ngẩn người, sau đó béo chủ quán mở miệng trước:" Pháp sư, đây là làm thế nào a? "
" Hai người các ngươi, để thuận lợi hành động, các ngươi cần phải luyện tập.
"Ngô Phong nói, hắn rất nghiêm túc, rất biết nghĩ cho người khác.
Béo chủ quán vỗ vỗ vai Tiểu nhị nói:" Không thể không nói người ta là người trong nghề đâu, nghĩ thật chu đáo, ngài nói luyện thế nào, hai ta nghe ngài.
"
" Chủ quán ngươi đứng phía trước, tiểu nhị ngươi đứng phía sau lưng chủ quán, duỗi thẳng cánh tay chạm vào bả vai chủ quán, bất quá không muốn chạm đến, cứ như vậy vẫn đi nhanh, luyện bộ dáng thống nhất là tính được.
"
Chủ quán thì cao và mập, tiểu nhị vừa lùn vừa xấu xí, nhìn hai người luyện tập hình ảnh rất khôi hài.
Ngô Phong trở lại trong quán rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa xem, trong lòng cười trộm:" Còn muốn ăn tim ta, ta mệt chết ngươi cái thằng khỉ gió.
"
" Hai người cứ tiếp tục luyện tập.
Tôi sẽ chuẩn bị một vài thứ cho buổi tối.
"
Ngô Phong nói xong liền đi ra sân sau, cầm một cái xẻng nhỏ đào một chút đất, nhìn xung quanh, thấy hai bên trái phải không có ai, liền cởi thắt lưng quần.
Theo cơ thể run run, cúi người xuống lấy một chút bùn đất cất vào một chiếc hộp nhỏ rồi quay vào nhà.
* * *
" Ai u, tôi không thể nhấc tay lên nữa sau khi tập luyện.
"Tiểu nhị phàn nàn trong bữa tối.
Ngô Phong nhấm nháp chân gà nướng, thầm nghĩ hai người này ngoan ngoãn như vậy, đồ vật đưa cho hẳn là rất quan trọng, loại lời nói của chủ quán có tâm địa đen tối này không thể tin được, nếu dẫn bọn họ ra khỏi Hắc Hồ lĩnh, mình sẽ gặp nguy hiểm một lần nữa, trong đêm phải tìm cơ hội thoát thân thôi..
Đêm đã khuya.
Ngô Phong dùng phấn đem béo chủ quán cùng tiểu nhị trang điểm thành mặt trắng bệch, sau đó cầm lấy bùn đã chuẩn bị từ trước bôi lên cái trán của hai người, rồi dán bùa vàng lên.
Cả hai cau mày tỏ vẻ khó chịu.
" Mùi gì vậy? Sao lại khó chịu vậy? "
" Chủ quán ta cũng ngửi được.
"
Ngô Phong trong lòng cười trộm, nhưng vẻ mặt không lộ ra vẻ gì, nghiêm nghị nói:" Được rồi, đừng ngửi, bùa vàng hương vị, mùi của đồ vật trừ tà đương nhiên không tầm thường, dọn dẹp một chút đồ vật, chuẩn bị xuất phát
Sau khi béo chủ quán phân phó tốt đầu bếp giữ nhà xong, cả ba người rời khỏi nhà trọ.
Ngô Phong trộm quan sát, hai người không mang theo hành lý, cho nên trước ngực của người chủ quán phồng ra, ước chừng đó là thứ cần đưa cho.
* * *
"Người âm đi đường, người dương tránh ra.."
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Ngô Phong đong đưa Nhϊếp Hồn Linh, ba người bắt đầu lên đường, Hắc Hồ lĩnh cách đó không tính quá xa, chính là đi lại khó khăn, đi bộ cũng mất khoảng một tiếng rưỡi.
Trên đường không nói chuyện, cho đến đến rừng ô tùng - Qua rừng ô tùng chính là ranh giới Hắc Phong trại, béo chủ quán thở hồng hộc mở miệng thì thầm:
"Không được, đi không được nữa rồi, nghỉ ngơi một chút đi, cứ đi tiếp như vậy đến Hắc Phong trại liền bại lộ."
Tiểu nhị cũng phụ họa: "Đúng vậy a, nghỉ ngơi một chút đi, cánh tay của tôi sắp gãy rồi."
Ngô Phong nghĩ thầm cơ hội đến rồi, thể lực của hai người họ quá chênh lệch với chính mình, đây chỉ là mới khởi động mà thôi.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ, đã đến lúc chuồn đi thôi..