Chương 2.3

Bạch Tố Tố không hổ là người sở hữu 73 tòa bất động sản trước hôn nhân, chọn nhà tân hôn cũng rất hoành tráng, đó là một tòa biệt thự có 5 tầng trên mặt đất, diện tích gần 2000m2.

Trong vườn còn có đài phun nước và tượng thiên sứ.

Đằng sau pho tượng còn có một chiếc SUV màu đen đang đậu.

Lan Thanh Thanh ấn chuông ngoài cổng, một lúc sau, một giọng nữ thiếu kiên nhẫn truyền ra từ bộ đàm: "Ai?"

Lan Thanh Thanh nhíu mày.

Bạch Tố Tố nói, tòa nhà này là tài sản tân hôn của cô ấy và Tề Quốc Đống, trong nhà có 4 người, ngoài hai vợ chồng cô ấy còn cha mẹ của Tề Quốc Đống.

Bây giờ trong nhà lại có một cô gái trẻ khác, chắc là Tề Quốc Đống mang từ bên ngoài về.

Vì thế cô nói: "Tôi là người quản lý của tòa nhà, đi kiểm tra phòng cháy chữa cháy định kì, vui lòng mở cổng cho."

Chỉ có vào nhà mới có thể nói chuyện được.

Cô cá rằng người phụ nữ này chưa từng sống trong khu tiểu viện như thế này, không hiểu những vấn đề liên quan đến tài sản của biệt thự."

Quả nhiên, người phụ nữ ngập ngừng: "Gì mà kiểm tra phòng cháy chữa cháy, tôi không nghe ai nhắc cả."

Lan Thanh Thanh nâng giọng nói: "Cái gì? Cô không nghe ai nhắc? Chúng tôi tháng nào cũng phải đến kiểm tra định kì, sao cô lại không nghe ai nhắc? Tôi nhớ rõ nơi này là tòa nhà do cô Bạch Tố Tố làm chủ, cô không phải Bạch Tố Tố, cô là ai?

Đối phương đột nhiên im lặng.

Lan Thanh Thanh tiếp tục tạo áp lực: "Nếu không mở cửa, tôi sẽ báo cảnh sát! Bắt cô vì tội xâm phạm nhà trái phép."

Người phụ nữ cuối cùng cũng chịu khuất phục: "Được rồi, được rồi, đừng báo cảnh sát, tôi mở là được chứ gì."

"Tít" một tiếng, cổng lớn mở ra.

Lan Thanh Thanh đi qua hoa viên và cửa nhà, trực tiếp đi vào đại sảnh biệt thự.

Đúng như cô dự đoán, một người phụ nữ với khuôn mặt thanh tú đứng ngay sau cửa.

Xem ra Tề Quốc Đống cưới được cô vợ mỹ nhân nên chỉ gặp gỡ với những đối tượng là mỹ nhân - cũng là một tiểu mỹ nữ, nhưng cô vợ xinh đẹp kia lại không có ở nhà, không thể làm gì được, anh ta rất áp lực đấy.

Tuy nhiên, điều khiến cho Lan Thanh Thanh kinh ngạc là, người phụ nữ này đang kìm nén sự hoảng sợ, giống như đang làm một cái gì đó xấu xa.

Như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu gì.

Thật kỳ lạ.

Không phải chủ nhà nhưng cô ta vẫn sống ở đây vì dược Tề Quốc Đống cho phép. Lan Thanh Thanh nghĩ khi nghe đến "Quản lý tài sản", cô ta sẽ chột dạ chứ không cần sợ hãi như vậy.

Xét cho cùng, việc nɠɵạı ŧìиɧ với người đã có gia đình đã là vi phạm đạo đức cá nhân. Cô ta có thể bị coi thường nhưng không ai có thể làm tổn thương cô ta được.

Trong chớp mắt, dường như cô đã nhận ra được điều gì đó.

Từ lúc cô ấn chuông cửa đến giờ, trong biệt thự chỉ có duy nhất một người phụ nữ này, giống như không còn ai khác tồn tại nữa.

Hiện tại là ban ngày, Tề Quốc Đống đang khảo sát, hẳn là không có ở nhà. Nhưng ba mẹ anh ta đâu? Đứa bé kia đâu?

Đứa bé một hai tuổi không có mẹ, chẳng lẽ không khóc nháo cả ngày sao?

Cô chợt nhớ Bạch Tố Tố nói, nhà cô ấy chỉ có một chiếc xe trị giá 10 vạn tệ.

Xung quanh khu biệt thự này không có đủ cơ sở vật chất, mua ly kem còn phải chạy 2 km.

Bây giờ một chiếc SUV đang đậu trong hoa viên. Nếu đây là chiếc xe trong lời nói của cô ấy thì chiếc xe duy nhất trong gia đình vẫn còn đó, nhưng người thì không thấy. Mọi người đi đâu rồi?

Hơn nữa. . .

Mười vạn tệ có thể mua chiếc SUV kia sao?

Cô nhớ rõ, khi bà Lan Nhã Như vừa giàu có một chút nên bắt đầu chú ý đến an toàn khi đi lại của bản thân, khi đó đã xem xét các mẫu mã và nhãn hiệu tương tự.

"Không gian rộng lớn, có thể thêm vào rất nhiều thiết bị. Cách âm tốt, có thể thoải mái ngủ ở trong xe. Bên ngoài bền bỉ, dù bị thứ gì nhỏ nhỏ quệt vào thì vẫn không ảnh hưởng gì."

Lan Thanh Thanh nhớ rõ ràng, lúc đó chiếc xe có giá là 50 vạn tệ.

Bà Lan Nhã Như phát tài quá nhanh, hôm thứ Hai Lan Thanh Thanh còn đổ nước vào chia dầu gội để có thể dùng thêm một thời gian nữa, đến chủ nhật còn chưa dùng hết nữa, bà Lan Nhã Như liền trả một lượt toàn bộ số tiền 50 vạn cho chiếc xe kia, rồi đưa cô đến tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.

Coi như Tề Quốc Đống buôn bán lời ra được 20 vạn, cộng thêm cái gọi là "quỹ đen" của hắn thì cũng không mua nổi chiếc xe như này.

Chiếc SUV này không phải của gia đình này.

Lan Thanh Thanh nhạy bén nhận ra được một tia nguy hiểm.

Cô lập tức nói: "Nếu cô chỉ ở nhà một mình thì việc kiểm tra thường xuyên hoãn lại đến cuối ..."

Còn chưa nói xong, tiếng xé gió đã vang lên, tiếp theo một cơn đau nhức truyền đến đầu cô.

Phía sau cửa có người!

Trước mắt cô hiện lên một luồng sáng trắng, cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói hung ác: "Không cần quan tâm cô ta là ai, cứ mang đi."

Sau đó, cô bất tỉnh, rơi vào bóng tối.