Chương 7.1: Không muốn trở thành Lan Nhã Như tiếp theo sao?

“Vì vậy cô theo Tề Quốc Đống về nhà?” Lan Thanh Thanh nhìn Thất tỷ với vẻ khó hiểu: “Còn muốn bán Bạch Tố Tố đi.”

Thất tỷ gật đầu: “Nếu là cô, chẳng lẽ cô không động lòng? Chỉ cần có phương pháp, một người phụ nữ xinh đẹp bình thường cũng có thể bán được giá trên trời, huống hồ là một người phụ nữ từ hồ yêu biến thành. Hơn nữa, cô ta là hồ yêu, không phải là người. Tôi bán một con súc sinh, sao có thể coi là phạm pháp được?”

Nghe Thất tỷ nói vậy, hai con tiểu hồ ly trong lòng Lan Thanh Thanh lập tức xù lông, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, muốn lao vào cắn Thất tỷ.

Lan Thanh Thanh vội kéo hai con tiểu hồ ly lại, vuốt lông để an ủi chúng.

Nếu như những gì Thất tỷ nói là thật, thì hai tiểu hồ ly này chính là hai đứa con của Bạch Tố Tố. Nghe thấy mẹ bị nói như vậy, chúng dĩ nhiên không kiềm được tức giận.

Trong lòng Lan Thanh Thanh nửa tin nửa ngờ với những lời giải thích của Thất tỷ, dù sao Thất tỷ còn không có bằng chứng thực tế nào, chỉ nói suông mà muốn cô tin rằng trên đời này có yêu quái, nói thế nào thì cũng không thể.

Thái độ của Lan Thanh Thanh đối với ma quỷ cũng giống như quý bà Lan Nhã Như, chính là - tin rằng chúng tồn tại ở đâu đó trên thế giới, nhưng không tin rằng chúng sẽ xuất hiện trước mặt mình.

“Tôi cũng không biết mình có động tâm không, dẫu sao tôi cũng không thiếu chút tiền bán hồ ly đó.”

Lan Thanh Thanh lãnh đạm nói.

“Hơn nữa, muốn tôi tin Bạch Tố Tố là hồ yêu, cô phải đưa ra bằng chứng.”

Thất tỷ cắn răng: “Cô muốn bằng chứng phải không, được!”

Cô ta hướng cằm về phía ghế phụ: “Cắt đệm ghế ra, bên trong có một tấm thẻ SD, điện thoại của tôi ở trong tựa đầu.”

Lan Thanh Thanh đặt hai con tiểu hồ ly xuống đất, dặn chúng không được lao vào cắn Thất tỷ, rồi dùng dao cắt đệm ghế phụ, lấy điện thoại của Thất tỷ từ tựa đầu ra. Cô cắm thẻ SD vào điện thoại, đọc được một đoạn video.

“Ngày đó Tề Quốc Đống đưa tôi về nhà, nói muốn đuổi Bạch Tố Tố trước mặt tôi. Tôi đã đề phòng, giấu một camera nhỏ trong cổ áo.”

Thất tỷ cười một tiếng: “Sau này nếu muốn bán hàng, có video này cũng dễ lấy tín nhiệm của người khác.”

Video mơ hồ và rung lắc, rõ ràng là quay lén. Trong hình, Tề Quốc Đống nắm tóc Bạch Tố Tố, dùng sức lắc mạnh: “Cô còn chối! Đại sư nói hết rồi, tài vận của cô đều lấy từ tôi, nếu như không phải là cô, đời này tôi sẽ đầu thai vào nhà họ Hạ! Tiền, nhà đó đều là của tôi! Cô nói, có phải hay không!”

Hai đứa trẻ đáng yêu ôm chân hắn, khóc lớn: “Bố! Không được đánh mẹ!”

Tề Quốc Đống nghe đến phiền lòng, một cước đạp bay chúng: “Mấy đứa con hoang, đừng gọi tao là bố!”

Bạch Tố Tố hét lên một tiếng, lao tới bảo vệ đức trẻ: “Anh dám đánh con tôi!”

Tề Quốc Đống hai mắt đỏ ngầu: “Cô nói xem, tôi có phải đáng ra đầu thai vào nhà họ Hạ không! Có phải do cô phá, tôi mới...”

Anh ta run rẩy chỉ vào góc màn hình, nơi hai ông bà già ôm nhau hoảng sợ: “... Mới đầu thai vào nhà hai người quỷ nghèo này!”

Bạch Tố Tố lau nước mắt: “Là tôi.”

Tề Quốc Đống nghẹn thở.

“Nhưng mà.” Bạch Tố Tố vừa khóc vừa nói: “Nếu anh đầu thai vào nhà họ Hạ, sẽ chết yểu...”

“Cô câm miệng!”

Tề Quốc Đống trong miệng đọc thần chú gì đó, chỉ thấy Bạch Tố Tố tê tâm phế liệt phát ra một tiếng kêu thảm thiết, máu chảy ra từ mũi miệng, nằm ở đất, rồi hóa thành một con hồ ly lông trắng như tuyết.

Hai đứa trẻ mà cô ta bảo vệ dưới thân cũng biến thành hai con tiểu hồ ly. Con hồ ly lớn kêu lên hai tiếng ai oán, giống như bị thứ gì đó xua đuổi, trốn ra khỏi nhà, để lại hai con tiểu hồ lý run lẩy bẩy tại chỗ.

Tề Quốc Đống bắt lấy hai con tiểu hồ ly, thô bạo nhét vào l*иg đã chuẩn bị từ sớm. Tiểu hồ ly vùng vẫy, nhưng không thoát khỏi bàn tay hắn.

Tiếng Thất tỷ truyền tới từ ngoài khung hình: “Quốc Đống...”

Giọng cô ta nức nở: “Em không ngờ đến trên đời lại có người phụ nữ độc ác như vậy. Nhiều năm qua, anh đã chịu khổ rồi.”

Tề Quốc Đống quả nhiên lập tức ôm cô ta vào lòng, hai người ngay tại chỗ Bạch Tố Tố vừa bị đánh ân ái một hồi, video đến chỗ này kết thúc.

Lan Thanh Thanh không biết nói gì.

Mặc dù chưa được kiểm tra chuyên môn, nhưng bằng mắt thường quan sát, cô thấy video này không giống cắt ghép.

Cô phức tạp nhìn hai con tiểu hồ ly trong lòng, chỉ thấy chúng cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, phản ứng dữ dội với nội dung trong video.

Chẳng lẽ... hai em thực sự là tiểu yêu quái?

Cô thử nói: “Nếu hai em thực sự là con của Bạch Tố Tố, thì giơ móng trước bên trái lên.”

Hai con tiểu hồ ly đồng loạt giơ móng trước bên trái lên.

“Móng trước bên phải.”

Lại đồng loạt giơ móng trước bên phải.

“Tìm sợi dây mà chị vừa giấu ra.”

Con hồ ly nhỏ hơn vẫn còn ngơ ngác, con hồ ly lớn đã nhảy ra khỏi lòng cô, lấy ra sợi dây mà cô giấu từ dưới ghế.

Lan Thanh Thanh: ...

Sự thật trước mắt, không tin nữa thì không lễ phép.

Cô gãi gãi tai tiểu hồ ly trong lòng, lẩm bẩm nói: “Thế gian này thực sự có hồ yêu...”

Hơn nữa hồ yêu lại xuất hiện trước mặt cô.

Cô phục hồi tinh thần lại, hỏi Thất tỷ: “Cô nói bí mật này có thể mang lại lợi ích vượt quá tưởng tượng cho chị, như vậy... Cô định bán mẹ con Bạch Tố Tố cho ai?”

Trừ việc bán đi ba con hồ ly, cô không nghĩ ra Thất tỷ còn có thể dùng phương pháp gì kiếm lợi từ Bạch Tố Tố.

Biểu tình Thất tỷ do dự một chút, Lan Thanh Thanh lập tức đưa lưỡi dao tới gần, Thất tỷ vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói.”

“Tôi sẽ bán chúng cho lão đạo sĩ đó.”

Lan Thanh Thanh nhướng mày: “Lão đạo sĩ ở tiệm bói toán?”

Thất tỷ gật đầu.

Ngày đó, sau khi rời đi cùng Tề Quốc Đống, quỷ thần xui khiến cô lại một mình quay lại tiệm. Người tiếp đón cô vẫn là lão đạo sĩ đó.

Cô để lão đạo sĩ tính giúp một chút, xem khi nào vận làm giàu tiếp theo của cô sẽ xuất hiện ở đâu. Lão đạo sĩ nói, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

“Lần đầu tiên tôi và Tề Quốc Đống đến cửa tiệm, ông ta đã nhìn ra Tề Quốc Đống sống cùng hồ yêu. Lúc đó, ông ta đã quyết tâm có được hồ yêu đó.”

“Nhưng ông ta nói tuy Bạch Tố Tố là hồ yêu, nhưng mang nặng nhân quả. Nếu ông ta trực tiếp ra tay bắt, nhân quả nghiệp báo sẽ cắn trả lại ông ta. Vì vậy, ông ta muốn Tề Quốc Đống, người có liên quan đến nhân quả của Bạch Tố Tố, tự tay vứt bỏ cô ta, cắt đứt nhân quả giữa người với yêu, chờ Bạch Tố Tố bị trọng thương, không có chỗ trốn thì bắt cô ta. Chẳng qua là...”