Chương 6.1: Đạo sĩ

Lan Thanh Thanh rửa tai lắng nghe.

Thất tỷ do dự nhìn con cáo nhỏ trong lòng: "Những điều tao sắp nói, có thể mày sẽ không dám tin."

Lan Thanh Thanh nói: "Không có gì mà tôi không dám tin cả."

Làm con gái của quý bà Lan Nhã Như hơn hai mươi năm, dù không rèn luyện được cái gì khác, thì khả năng chấp nhận cũng phải rèn được rồi.

Bây giờ dù Thất tỷ nói với cô rằng, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của quý bà Lan Nhã Như, mục đích là để hạ bệ công ty luật mới mở của cô, khiến cô không còn lựa chọn nào khác phải về nhà thừa kế gia sản, cô cũng tin.

Đây đều là vì cô tin tưởng quý bà Lan Nhã Như.

Không ngờ, Thất tỷ lại nói: "Thật ra, Bạch Tố Tố không phải là người."

Lan Thanh Thanh trừng mắt nhìn.

Cô nhất thời có chút nghi hoặc.

Trong mối quan hệ tay ba giữa Thất tỷ, Bạch Tố Tố và Tề Quốc Đống, Thất tỷ và Tề Quốc Đống là thủ phạm, Bạch Tố Tố là nạn nhân. Dù có mắng đối phương không phải là người, thì cũng nên là Bạch Tố Tố mắng họ mới phải, sao lại đến lượt Thất tỷ mắng Bạch Tố Tố không phải là người chứ?

Nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Thất tỷ, cô ý thức được, đây không phải là một câu nhục mạ, mà là một câu trần thuật.

Thất tỷ đang nghiêm túc.

Ba tuần trước, Thất tỷ với Tề Quốc Đống cấu kết với nhau.

Một tháng trước, tỷ ta ngồi xe đến Hải Thành, dành một tuần lần theo dấu vết, thu thập tài liệu, cuối cùng nhắm vào Tề Quốc Đống, một người tiêu tiền như rác.

Có tiền, tự cho là đúng, nhìn có chút ngốc, trong nhà có một cô vợ tốt nhưng vì vợ quá tốt khiến hắn cảm thấy có chút tự ti, vì vậy âm thầm hận cô ấy.

Những người đàn ông như vậy, Thất tỷ đã thấy qua vô số. Chỉ cần chút thủ đoạn, là có thể quyến rũ được.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, chỉ qua hai lần gặp gỡ tình cờ, đã quyến rũ được Tề Quốc Đống vào khách sạn.

Thất tỷ không phải là kiểu phụ nữ thỏa mãn với việc làm kẻ thứ ba. Cô nghĩ rằng kiểu phụ nữ như vậy không có mục tiêu. Làm kẻ thứ ba làm gì có tương lai? Đàn ông nói bỏ liền bỏ. Dù có sinh con, cũng không được chia bao nhiêu tiền.

Nếu đã làm, thì phải làm vợ, biến tài sản trước hôn nhân của đàn ông thành tài sản chung của vợ chồng. Như vậy thì sau này có ly hôn, cũng có thể được chia một nửa tài sản.

Thất tỷ bằng chiêu này đã lừa được tài sản của hai ba người đàn ông, lần này cô ta định lặp lại chiêu cũ.

Cô biết rõ, người đàn ông có gia đình mỹ mãn như Tề Quốc Đống, muốn ngủ với anh ta thì dễ dàng, nhưng muốn anh ta vì mình mà ly hôn thì khó lại càng khó.

Loại đàn ông như vậy rất gian xảo, sao có thể vì hoa dại ven đường mà buông tha bảo mẫu chăm chỉ nhẫn nhục miễn phí?

Nhưng vì căn biệt thự lớn năm tầng, khó mấy đi nữa cũng phải thử.

Thất tỷ tạo cho mình hình tượng một quý bà giàu có, giả vờ si tình đối với Tề Quốc Đống, chia rẽ quan hệ giữa hắn và Bạch Tố Tố, kích động lòng hận thù ẩn sâu của hắn đối với Bạch Tố Tố.

Cô vốn cho rằng đây sẽ là một trận kháng chiến trường kỳ, đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đấu tranh lâu dài. Không ngờ, chỉ vài tuần mà thôi, Tề Quốc Đống liền dao động, còn là dao động có hơi mạnh mẽ.

Thất tỷ nhớ lại, ngày đó cô hẹn Tề Quốc Đống đi dạo phố, buổi tối qua đêm ở bên ngoài. Đi dạo một chút, họ đi ngang qua một cửa hàng xem tướng và bói toán nhỏ.

Không giống với những sạp bói toán dựng tạm dưới chân cầu, cửa hàng này nhìn hết sức chính quy, cửa hàng gọn gàng, bên trong đốt hương, treo bùa vàng và kiếm gỗ đào, ở giữa có một tấm hương án, một đạo sĩ râu trắng ngồi ở trước hương án.

Khi Tề Quốc Đống đi ngang qua cửa hàng, vẻ mặt hết sức do dự, giống như muốn vào nhưng lại sợ sau khi đi vào kết quả nhận được không như ý.

Thất tỷ biết, anh ta thi công chức ba năm, gần đây kết quả năm thứ ba sắp có, có lên hay không phụ thuộc vào lần này, lúc này đang là thời điểm bất an. Mặc dù cô không hiểu tại sao một người sống trong biệt thự còn phải thi công chức, nhưng không gây trở ngại việc cô "ủng hộ ước mơ của Tề Quốc Đống".

Cô hoạt bát cười một tiếng, ôm cánh tay Tề Quốc Đống, kéo anh ta vào cửa hàng: "Đi nào, tính thử xem chúng ta có thể tu thành chính quả hay không!"

Tề Quốc Đống làm bộ như “Anh cũng không muốn vào, đều là bị em ép”, nhưng thân thể lại rất thành thật đi theo.

Sau khi vào cửa hàng, lão đạo sĩ đó mở mắt, nhìn từ trên xuống dưới họ một lượt, đột nhiên hét lớn: "Có quý nhân, có quý nhân tới!"

Vừa nói, từ sau hương án lao ra, nắm lấy tay Tề Quốc Đống: "Quý nhân à, ta xem tướng cho người ta suốt năm mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng gặp quý nhân chân chính, hôm nay ta đã gặp được rồi! Ta không xứng xem tướng cho ngài, mời ngài vào phòng sau, để sư phụ của ta xem cho ngài!"

Thất tỷ khen ngợi.

Đạo sĩ bây giờ để mời chào làm ăn, cũng thật độc đáo, mấy lời nói ngắn ngủi đã khiến khách hàng vốn định mời anh ta xem tướng, bây giờ cũng phải nâng cấp tiêu dùng, vào phòng sau mời sư phụ của hắn xem.

Dù sao cũng không phải tiền của mình, cô vui vẻ nhìn Tề Quốc Đống bị người khác lừa gạt.

Quả nhiên, khi Tề Quốc Đống vừa nghe thấy hai chữ "quý nhân", mắt hắn lập tức sáng lên, nắm lấy tay đạo sĩ, vội vàng hỏi: "Ông nói tôi là quý nhân? Tôi đã được định sẵn là giàu sang sao?"

Lão đạo sĩ chậm rãi gật đầu: "Theo lão thấy, ngài định sẵn có số làm quan, có vận làm giàu, sau tuổi trưởng thành sẽ giàu sang vô cùng. Nhưng mà..."

Thất tỷ chấn động tinh thần.

Đến rồi, đến rồi, vạn sự chỉ sợ một chữ "nhưng".