Trong các vách ngăn khác không có ai, Tuân Lan trực tiếp lên tiếng: “Có chuyện gì thế?”
Nữ quỷ đương nhiên là ngạc nhiên khi Tuân Lan thế mà có thể nhìn thấy cô.
Sắc mặt Kỳ Niên có chút lạnh lùng, nói: “Cô ấy nói Lâm Minh Hi chuẩn bị bắt tay với tên họ Vương kia tính kế cậu.”
Tuân Lan hiểu rõ, Kỳ Niên thoạt trông có hơi có vẻ ngập ngừng khó nói ra, nhưng anh không nói Tuân Lan cũng hiểu. Ở cậu không có thứ gì mà Lâm Minh Hi có thể tính kế cả, chỉ đơn giản là chuyện từ gương mặt này đến trên giường thôi.
Tuân Lan hỏi nữ quỷ: “Xin hỏi cô tên gì?”
“Tôi tên Liễu Gia Ngọc…” Nữ quỷ nói, “Tôi cũng từng là nghệ sĩ của công ty Tử Quang.”
Liễu Gia Ngọc ký hợp đồng với công ty Tử Quang ba năm trước, không lâu sau khi vào công ty, Lâm Minh Hi đã rất quan tâm chăm sóc cô với tư cách là một đàn anh cùng công ty. Rồi một ngày nọ, Liễu Gia Ngọc được Lâm Minh Hi mời tham dự một buổi tiệc tư nhân. Sau đó, cô uống vào một ly rượu.
Sau khi uống xong ly rượu này, Liễu Gia Ngọc lộ ra trạng thái say, cô cũng cho rằng mình say rồi, lúc Lâm Minh Hi nói muốn đưa cô về nhà thì cô yên lòng để Lâm Minh Hi đỡ cô rời đi mà không có bất kỳ sự đề phòng gì.
Rời khỏi buổi tiệc, Lâm Minh Hi lại giao cô cho một gã đàn ông mà cô không quen biết nhưng cũng xuất hiện trong buổi tiệc.
Lúc đó Liễu Gia Ngọc vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức, cô nghe Lâm Minh Hi nói với gã đàn ông: “Tối nay cô ta là của ông, chơi vui vẻ.”
Những lời này như sét đánh vào tai Liễu Gia Ngọc, cô lập tức tỉnh lại. Cô nhận ra chuyện không ổn, ý thức của cô ngày càng tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể vẫn yếu ớt bủn rủn như trước, thậm chí cũng không có sức để kêu cứu.
Gã đàn ông đó cũng đủ tuổi làm ba của cô rồi.
Trong trạng thái tỉnh táo, cô bị gã đàn ông đó tra tấn một đêm.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, gã đàn ông đã không còn ở trong phòng nữa, nhưng TV trong phòng đang chiếu hình ảnh của đêm qua.
Liễu Gia Ngọc như rơi xuống vực thẳm, chợt hiểu ra đây là lời cảnh cáo của đối phương đối với mình, cô hoang mang, vừa lo lắng vừa sợ hãi, sau khi trở về nhà cô cũng không dám nói gì.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Liễu Gia Ngọc liền gọi điện thoại chất vấn Lâm Minh Hi, hỏi tại sao hắn ta lại làm như vậy, cô tin tưởng vị đàn anh là hắn nhiều như vậy mà!
Lâm Minh Hi trong điện thoại lại thuyết phục cô đừng quá quan tâm đến những chuyện này, chỉ ngủ với người ta một đêm thôi, cũng không để cô lỗ đâu.
Quả nhiên, ngày hôm sau, người đại diện đã vui vẻ nói với Liễu Gia Ngọc rằng vai nữ chính mà cô bị cướp trước đó đã trở lại về tay các cô. Đó là lần đầu tiên Liễu Gia Ngọc có thể đóng vai nữ chính, nhưng cô không hề vui vẻ nổi.
Vài ngày sau, Liễu Gia Ngọc lại bị Lâm Minh Hi gọi đến bữa tiệc kiểu đó, bọn họ lấy video đêm đó uy hϊếp cô.
Liễu Gia Ngọc sợ hãi bỏ chạy.
Cô lái xe về nhà, luôn mãi do dự không biết nên thỏa hiệp hay báo cảnh sát, nhưng trước khi cô kịp nghĩ ra kết quả, trong trạng thái hoảng hốt lo sợ cô đã tông vào một chiếc xe, chủ xe say rượu lái xe, tốc độ cực kì nhanh, cô tử vong ngay tại chỗ.
Liễu Gia Ngọc đã qua đời hơn hai năm, sau khi chết vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Minh Hi. Cô mới biết Lâm Minh Hi có một “vòng tròn”, trong “vòng tròn” có rất nhiều người giống như ông Vương, mỗi người đều có “sở thích” riêng, ví dụ như ông Vương kia, gã ta nam nữ ăn hết.
Những người này cũng có một ham mê biếи ŧɦái, đó là ghi hình lại lúc “làm việc” và khoe ra như chiến tích với đồng bọn.
Bọn họ chuyên tính kế những minh tinh mà bọn họ để mắt tới, phần lớn đều là minh tinh nhỏ, mới vào nghề không lâu, không có chỗ đứng không có nhân mạch*, chịu thiệt cũng không dám nói gì. Hoặc thỏa hiệp, từ từ tham gia vào nhóm, hoặc rút lui khỏi giới này, quên nó đi rồi bắt đầu lại cuộc sống.
* Nhân mạch - (人脈): Ý chỉ các mối quan hệ trong giới giải trí, nhân mạch càng rộng thì địa vị và sức ảnh hưởng càng cao.
Cũng có người nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng sức mạnh khi những người này cùng hợp lực quá lớn. Cô minh tinh nhỏ đòi báo cảnh sát kia chưa gì đã bị cho phơi bày trên mạng bên nước ngoài, sau đó truyền về trong nước, trong clip chỉ có gương mặt cô là rõ ràng. Mặc dù sau đó cô đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng can thiệp vào điều tra, nhưng trước khi có kết quả thì cô đã bị dư luận bức điên trước.
Mặc dù cuối cùng thủ phạm cũng phải trả giá, nhưng so với tổn thương mà các cô phải chịu thì cái giá đó vẫn quá nhẹ. Hơn nữa, nó cũng không hề tạo thành bất kì ảnh hưởng nào đến “vòng tròn” đó, càng không có bất kì tác dụng răn đe nào, hiệu quả duy nhất là lúc bọn họ làm loại việc đó càng thận trọng hơn thôi.
Sau đó, bọn họ đã trả thù lại minh tinh nhỏ kia, ảnh hưởng đến gia đình cô, lấy cô làm tấm gương sẵn có để giáo dục những minh tinh nhỏ “không hiểu chuyện” kia.
Nhờ đó, cái “vòng tròn” này giờ đây càng vững chắc hơn.
Trong “vòng tròn” này, ông Vương là khách quen, Lâm Minh Hi là người chịu trách nhiệm dắt mối, nhóm “ông Vương” vừa mắt người nào đều sẽ do Lâm Minh Hi ra mặt. Có rất nhiều “ông Vương”, cũng có rất nhiều ”Lâm Minh Hi.”
Bây giờ Tuân Lan cũng đang bị nhắm đến.
“Liên lạc với Lưu Phi, nhờ hắn giúp cậu.” Kỳ Niên nói với Tuân Lan.
Sắc mặt Kỳ Niên trầm như nước, lần đầu tiên Tuân Lan nhìn thấy nhiều biểu cảm như vậy trên mặt anh.
“Không vội…” Tuân Lan nói, cậu hỏi Liễu Gia Ngọc, muốn tìm nhược điểm của những người này, để cậu xem nên ra tay từ đâu.
Liễu Gia Ngọc nói: “Tôi cũng không biết nhiều về những người khác, tôi chỉ biết bọn họ sẽ ghi video thành đĩa CD và lưu giữ thành bộ sưu tập.”
Về phần Lâm Minh Hi, trên điện thoại của hắn ta có thông tin liên lạc của mọi người trong “vòng tròn”, đặc biệt là những “ông Vương” đó. Bọn họ chỉ lo hưởng thụ, công việc giai đoạn đầu tự nhiên là giao cho người giống Lâm Minh Hi đi làm. Bọn họ nhắm đến ai đều luôn liên hệ qua điện thoại hoặc WeChat.
Tuy nhiên, trên điện thoại của Lâm Minh Hi có nhiều chứng cứ, trừ khi là trộm điện thoại của hắn ta, sau đó lại cầu nguyện điện thoại của hắn ta không khóa, nếu không cũng chỉ vô ích.
Có vẻ rất khó, nhưng cửa đột phá đã có, Tuân Lan chuẩn bị trở về suy nghĩ cách đối phó.
Tuân Lan đi toilet một lúc lâu, Lôi Tuấn đi tìm tới, thấp giọng mắng: “Sao gọi mà cậu không nghe máy hả, anh còn tưởng cậu lọt vào bồn cầu luôn rồi!”
Tiểu Chu đáng thương rụt cổ, cũng bị mắng một trận, Tuân Lan bảo y ở bên ngoài chờ cậu nên luôn canh giữ bên ngoài.
Lúc đi ra thì đã không thấy Lâm Minh Hi và ông Vương đâu, chắc đã rời đi rồi.
Trên đường trở về, Lôi Tuấn nói sắp đến năm mới rồi nên ngoại trừ thỉnh thoảng có tiệc tối và nghi lễ gì đó cần phải tham dự thì hắn sẽ không giao việc gì cho Tuân Lan, nhưng vẫn phải nhớ xem kịch bản trong email.
Lôi Tuấn cảm thấy tương lai của Tuân Lan đầy tươi sáng, năm sau nhất định sẽ phát triển càng tốt, hiện tại là thời điểm ít ỏi cậu có thể thảnh thơi.
Lôi Tuấn cũng hỏi Tuân Lan dự định đón năm mới như thế nào, hỏi cậu có muốn đến nhà hắn cùng ăn tết không.
Tiểu Chu xen lời, nói cũng có thể đến nhà y.
Tuân Lan cảm ơn ý tốt của họ, nói cậu sẽ đón năm mới với những người bạn mình quen. Lôi Tuấn hỏi bạn nào, Tuân Lan chỉ nói: “Bạn học cũ...”
Trong mắt Lôi Tuấn, mặc dù Tuân Lan thỉnh thoảng sẽ làm theo ý của mình một chút, nhưng về bản chất cậu vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không gây rối làm bừa chuyện gì, sau khi nghe nói là bạn học cũ thì không hỏi nữa.
Lưu Phi hành động rất nhanh, qua ngày hôm sau của buổi tiệc thì đã liên lạc với Lôi Tuấn để đề cập đến việc làm đại ngôn nước hoa của W.M.
Đại ngôn cho nước hoa này Lôi Tuấn biết, rất nhiều minh tinh trong nước đã để mắt đến từ lâu. Bởi vì Tuân Lan đã từng hợp tác với W.M một lần, cho nên trước đó thật ra Lôi Tuấn cũng đã gửi tin cho bên W.M để kiếm hợp tác.
Mặc dù lúc trước đã từng tham gia show catwalk của W.M, nhưng đó trong mắt Lôi Tuấn chỉ hoàn toàn là một niềm vui bất ngờ thôi. Quảng cáo nước hoa lần này Lôi Tuấn vốn không ôm hi vọng gì nhiều, cảm thấy đại ngôn này không thật sự có thể rơi vào tay Tuân Lan, hắn thấy mọi người đều gửi nên mình cũng gửi thôi, chỉ đơn giản là thế.
Vì vậy, khi một lần nữa nhận được cuộc gọi từ W.M, Lôi Tuấn không chỉ ngạc nhiên mà còn rất nghi ngờ.
Lôi Tuấn đã làm người đại diện gần mười năm, hơn ai hết hắn biết rõ Tuân Lan hiện tại đang ở cấp bậc nào. Tuân Lan debut nửa chừng, ngoài khuôn mặt được trời ưu ái ra thì bối cảnh gia đình và thậm chí thực lực hiện tại của cậu đều rất bình thường, nhưng dưới tình huống như vậy lại được thương hiệu cao cấp quốc tế chỉ định hợp tác hai lần liên tiếp, đây nếu không phải là số đỏ thực sự được W.M coi trọng, thì là như một số người trên mạng nói, sau lưng có người chống.
Nhưng Lôi Tuấn cũng biết rất rõ, Tuân Lan thậm chí còn không có mấy người bạn nữa là, anh cho cậu ấy nghỉ cậu ấy có thể nằm lười nguyên một ngày, chẳng rảnh đâu kiếm kim chủ. Cho nên Lôi Tuấn thật sự không hiểu nổi, rất có cảm giác ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì.
Lôi Tuấn nói với Tuân Lan về nghi ngờ này, Tuân Lan cũng tỏ vẻ: Em cũng ứ biết nữa.
Không biết thì thôi bỏ, Lôi Tuấn cũng lười dành nơ-ron đi nghiên cứu, hắn cảm thấy dù sao bánh có nhân đã nhét vào trong tay luôn rồi, không ăn thì phí, cho nên vui vẻ giúp Tuân Lan nhận đại ngôn này.
Mặc dù W.M đã liên lạc với Lôi Tuấn trước về chuyện này, nhưng khi làm theo quy trình thì công ty chắc chắn sẽ biết. Vì vậy chỉ trong một buổi chiều, khắp nơi trong công ty đều đang truyền tin đồn rằng người phát ngôn cho loại nước hoa mới của W.M đã được quyết định, là Tuân Lan của công ty họ.
Lâm Minh Hi đã lâu không đến công ty, kết quả thỉnh thoảng trở về lại một lần thì nghe thấy tin tức như vậy. Lâm Minh Hi cho người đi hỏi thăm thì được biết lại là W.M chủ động liên lạc và chỉ định cho Tuân Lan, hắn ta muốn cướp vẫn không được.
Lâm Minh Hi rất tức giận, Tuân Lan là cái thá gì mà chuyện tốt nào cũng luôn đổ dồn vào cậu ta. Người khác thì vội vàng nịnh bợ bằng mọi cách nhưng cũng không thể giành được hợp tác về tay, đến lượt cậu thì được người khác nhiệt tình dâng lên.
Khi Lâm Minh Hi lần đầu nhìn thấy Tuân Lan ở công ty đã cảm thấy thằng nhóc này sẽ là mối đe dọa đối với hắn ta trong tương lai, bây giờ quả nhiên đã trở thành sự thật. Nhìn thấy Tuân Lan từng bước vươn lên, dựa theo đà này, nhanh thôi Tuân Lan sẽ đuổi kịp hắn ta, đến lúc đó tài nguyên của công ty phần lớn sẽ nghiêng về phía Tuân Lan, hắn nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Không thể để nó tiếp tục phát triển như vậy nữa, Lâm Minh Hi nghĩ đến những gì Vương tổng dặn, không khỏi nheo mắt.
Lâm Minh Hi đang lập mưu tính đối với Tuân Lan, Tuân Lan cũng đang lập kế đối với hắn.
Nói thật, cậu không thân với Lâm Minh Hi, thậm chí còn không biết Lâm Minh Hi sống ở đâu. Thứ như điện thoại này ngày nay mọi người đều không để rời tay, muốn trộm nó, độ khó quá cao.
Cậu cũng tìm hiểu về chủ tịch Vương kia đôi chút, trong nhà trước đây làm kinh doanh bất động sản, mấy năm nay mới thò chân vào giới giải trí, những “ông Vương” khác cũng tương tự. Tóm lại đều là hạng ỷ có tiền, coi thường pháp luật, không coi người ra gì.
Muốn lấy được đồ từ trên mấy ông tổng này khó khăn hơn, cho nên đi một vòng, Tuân Lan vẫn nhắm đến Lâm Minh Hi.
Ngày hai mươi tám tháng Chạp, Tuân Lan sẽ tham dự một buổi tiệc rượu cuối cùng của năm.
Thực ra cậu đến những nơi này đều chỉ cho quen, Lôi Tuấn có ý để cậu làm quen với những dịp tương tự, bởi vì trước đây nguyên chủ ra vào những dịp như vậy đều luôn rụt rè.
Địa điểm tổ chức tiệc rượu là tại một khách sạn cách trung tâm thành phố không xa, ngay khi Tuân Lan vào đã lặng lẽ tìm kiếm nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Lâm Minh Hi.
Liễu Gia Ngọc đã đi theo Lâm Minh Hi tới buổi tiệc từ lâu, chỉ vào một người cho Tuân Lan xem, nói: “Để ý tên phục vụ rượu đó, gã ta là người của Lâm Minh Hi, gã sẽ cho thuốc vào rượu của cậu. Nếu cậu vô tình uống trúng, Lâm Minh Hi sẽ tách người đại diện và trợ lý của cậu ra rồi đưa cậu đang “say” đi.”
Phương pháp này Liễu Gia Ngọc đã thấy Lâm Minh Hi sử dụng rất nhiều lần, mà lần nào cũng thành công.
Tuân Lan nhướng mày, tỏ vẻ đã biết.
Tuân Lan dạo quanh tiệc rượu một lúc lâu, trên tay quả nhiên vẫn là nước trái cây, thỉnh thoảng sẽ nhấp một ngụm. Trong lúc ấy, Lâm Minh Hi thừa dịp Lôi Tuấn không ở bên cạnh cậu mà đi đến tán gẫu với Tuân Lan một lúc, có lẽ là cố ý để cho những người có mặt ở đây thấy họ quen biết nhau, đợi lát nữa khi đưa cậu đi cũng không khiến người khác thấy có gì bất thường.
Một lúc sau, Tuân Lan vốn đang đứng vững đột nhiên bị ai đó va phải, nước trái cây trong tay vẩy ra một chút.
Người đυ.ng cậu chính là gã phục vụ rượu mà Liễu Gia Ngọc từng chỉ.
Đến rồi…
Tuân Lan thầm nghĩ.