Chương 2: Bán mình vào phủ (2)

Thiếu niên áo đen siết tay, nuốt nuốt nước bọt, hắn đứng dậy, bước lên hai bước rồi lại quỳ xuống, chậm rãi nói: “Tổng quản đại nhân chớ giận dữ, tổn thương quý thế vì bọn thấp hèn chúng ta thì thật tổn thọ cho chúng nô tài. Hắn vốn là hạng thô lỗ, miệng nói lời nhơ bẩn, đúng là nên đánh chết, cũng tốt cho một hồn phách vô tội được đầu thai. Nhưng nô tài nghe nói Vương phủ sắp tới sẽ có hỉ sự, hắn chết vốn là rất đáng, nhưng chỉ e máu đen đem xúi quẩy đến cho Vương phủ, vậy thì hắn có phân thây trăm mảnh cũng không đủ bồi tội.”

Tổng quản buông chén trà, nhìn chăm chú thiếu niên một hồi, đoạn gật đầu nói: “Ra cũng là một đứa mồm miệng lanh lợi, trông người tế da nộn thịt thế kia, chắc là công tử đại gia bị gạt bán hả, đã đọc sách chưa?”

Thiếu niên chưa kịp đáp, Vương bà đã hoảng hốt nói: “Mấy chữ hắn còn chẳng biết, làm sao đã đọc sách được, tổng quản ngài cất nhắc hắn rồi.”

“Không giống.” Tổng quản giơ một ngón tay khảy khảy.

“Nô tài xuất thân từ nhà buôn bán, theo lệ không được ứng thi, cố gia phụ chưa cho đi học đường.”

“Vậy chắc biết tính sổ sách.”

Thiếu niên nhướn mày nghĩ nghĩ một lát, rồi kính cẩn đáp: “Vì trong nhà chỉ là thứ tử (*), nên không được tiếp xúc với cửa hàng.”

Tổng quản buông câu cuối: “Càng không đúng.“ Bất quá, thiếu niên cũng không phí công, hán tử thấp lùn được miễn phạt, hắn và Vương bà cùng bị thị vệ đuổi ra ngoài, tiền bán người lẫn tiền đi lại đều không được một xu. Thiếu niên thầm tán thưởng, nhưng nghĩ lại lại lo lắng cho sinh kế của Vương bà, chưa nói ngộ nhỡ hán tử thấp lùn kia bán mất khoảnh đất chôn cất phụ thân hắn… nhất thời hắn không biết nên cười hay nên khóc nữa.

Một tiểu tư bộ dạng thanh tú chạy đến bẩm báo: “Vương gia phân phó, Tửu Trì Nhục Lâm (*) phải dựng xong trước ngày Vương phi nhập phủ. Hôm nay Nguyễn thị thϊếp tự sát làm Vương gia giận lắm, ngài lệnh tổng quản phải mau tìm người thay thế. Đến lúc đó, Thuần thị lang và hai vị công tử phủ An quốc trưởng Công chúa đều đến tham dự tỷ thí. Vương gia nói, nhất định phải tìm được người xinh đẹp trắng trẻo, mũi tên phải phân đủ bốn màu vàng, bạc, đỏ, đen, để lúc kiểm tra trên bia ngắm phân định kết quả mới dễ.”

“Yêu cầu cao quá đấy.” Tổng quản hít sâu một hơi, cười nói: “Được rồi, về bẩm vởi Vương gia ta biết rồi. Ngày mai phải khéo cho mấy vị công tử đến phủ được thích ý a.”

“Giờ mà tìm người xinh đẹp trắng trẻo à. Không bằng chọn luôn ngươi đi, tiểu thiếu gia trắng trẻo mịn màng.” Tổng quản trỏ tay về phía thiếu niên nọ, “Tên là gì hả?”

“… Hạ An.”

“Tên rất hay, vì tên này của ngươi sẽ không chọn ngươi nữa.” Tổng quản cười hì hì, lại chỉ một thanh niên diện mạo ôn nhu cạnh hắn, rồi nói với nam tử trung niên thoạt trông có vẻ có địa vị trong viện: “Ta sợ mặt mũi Hạ An quái dị thế kia sẽ hù dọa Vương gia mất, vạn nhất không bắn trúng mũi tên nào chẳng phải liên lụy cả chúng ta sao. Ngươi an bài cho hắn xa xa đi, đừng để dơ mắt Vương gia, cả ta nhìn cũng ăn cơm mất ngon.”

Thiếu niên cúi đầu, thầm nghĩ không phải chỉ có mấy vết bầm thôi sao, làm gì nghiêm trọng đến mức ăn cơm không ngon. Bất quá Vương bà đã cẩn thận dặn dò, cố cách xa Vương gia một chút, vậy cũng tốt.

Vương gia của quý phủ này, thiếu niên có biết đến. Tên gọi Dung Ly, là Hoàng tử thứ bảy của đương kim Thánh thượng, mẫu phi nguyên là Hiếu Nhân hoàng hậu, nhưng vì bất nhân bất hiếu, bị truất phong hào, phế Hậu vị, biếm vào lãnh cung, khi ấy trong cung Dung Ly vốn phải là nhân vật số một trong cuộc tranh đua Thái tử vị, mà mười tuổi hắn liền bị phong làm Thanh Nhàn vương, sớm chuyển ra khỏi hoàng cung. Đến nay, đã được mười lăm năm.

Thanh Nhàn vương vị, nguyên bản đâu có danh vị này, chính là đương kim Thánh thượng tự mình đặt ra, riêng vì Dung Ly mà có. Con người Dung Ly cũng như vương vị của hắn, từ nhỏ đã thanh nhàn. Hoàng tử khác mười lăm tuổi sẽ xuất cung lập phủ, mỗi ngày phải tới Chính Thiên điện dự buổi chầu sớm, học tập chính sự. Riêng hắn thì không, năm mười lăm tuổi ngày nào cũng thỉnh nghỉ bệnh, Hoàng thượng lấy cớ hắn suy nhược, thường thường mệt mỏi để miễn cho lâm triều, từ đó về sau, không bao giờ hắn tham dự triều chính nữa.

Thiếu niên nghĩ thầm, không biết Thanh Nhàn vương này suy nhược ra sao, mà cư nhiên còn có thể bắn tên? Nếu có cơ hội, hắn thật muốn lén nhìn một cái. Bất quá Vương phủ lớn như vậy, chẳng biết chừng nào mới gặp được.

Tổng quản dắt gã thanh niên được tuyển đi rồi, nam tử trung niên nọ họ Trương, là một chủ quản trong phủ, chuyên phụ trách điều động nhân sự. Hắn sắp đặt chu đáo cho mấy người còn lại, ngoại trừ thiếu niên và hai nam tử mặt mũi ngăm đen, còn bốn người kia đều được chủ quản đích thân dẫn đi.

Hai nam tử ngăm đen được một tiểu tư đến lãnh, tiểu tư đó cao giọng dặn dò toàn những việc liên quan đến trù phòng, hẳn là họ sẽ bị điều đến nhà bếp.

Thiếu niên bồn chồn đứng đợi nửa canh giờ nữa, mới thấy một đầy tớ trông thô kệch chừng hai bảy hai tám xuất hiện, đồ hắn mặc rõ ràng xấu xí hơn các tiểu tư trong viện, chỉ có áo ngắn vải thô, quần xanh vá víu, mới đến còn cúi chào cả lượt tất cả các tiểu tư có mặt, rồi mới sầm mặt quay sang thiếu niên, xẵng giọng nói: “Còn không theo mau lên.”

Hai người đi không xa lắm, tới một khu viện tiêu điều. Bất quá dù trông lụi bại, nhưng viện này cũng không nhỏ, phía Bắc có ba gian phòng ở lớn, phía Đông và phía Tây có hai gian, người ra vào đều ăn bận rách rưới, mặt mũi đen đúa. Thiếu niên dù bị rơi vào cảnh phải bán mình làm nô dịch, nhưng kỳ thực chưa từng phải nếm thử cuộc sống đầy tớ, giờ hắn trợn mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt rõ là không dám tin.

Người làm tới nhận hắn ban nãy không có tên, mọi người đều gọi hắn ta là A Phúc. Hắn vắn tắt giới thiệu rằng, ở viện này toàn là hạ nhân thấp kém nhất trong phủ, chính là loại người hôm nay chết, ngày mai không được cả manh chiếu quấn thây, rồi cứ thế bị lôi ra ngoài cho chó ăn thịt.

Gian phía Đông và phía Tây để cho người lao động ngụ, một gian phía Bắc là chỗ ở của quản sự, một gian để chứa đồ, gian còn lại là nhà bếp và nhà tắm, ngăn bằng vải bố, kỳ thực nhà tắm chỉ là hai cái thùng lớn, đun nước nóng rồi nhảy vào gội rửa mà thôi, bất quá lao động về ai nấy đều mệt muốn chết, chẳng mấy người muốn đi tắm rửa. Nhà bếp cũng chỉ có hai cái bếp lò, không phải đại trù phòng của Vương phủ, chỉ để nấu nướng cho hạ nhân trong viện này.

Trong viện có một cái giếng cổ, nhưng nước trong ấy không ăn được, cạnh viện có một con sống, cũng đánh chết không được đυ.ng vào. Muốn nấu nước phải ra khỏi viện, đi thẳng, quẹo trái quẹo phải, rồi đi thẳng tiếp, tới một giếng nước ở bãi cỏ hoang múc về. A Phúc dặn dò thật kĩ càng, bảo thiếu niên ngàn vạn lần không được đυ.ng vào nước sông, cũng không được tự tiện sang viện khác múc nước.

Thiếu niên đáp dạ, rồi không nói gì nữa. A Phúc thấy hắn không ưng trò chuyện, cũng chẳng muốn bị mất mặt, liền giao người cho quản sự luôn, rồi bỏ vào bếp nấu cơm.

Quản sự hỏi danh tính, tuổi tác, quê quán thiếu niên, ghi chép cả vào sổ, vừa ghi vừa thở dài: “Nghĩ sao mà lại phân đứa gầy yếu như ngươi đến chỗ ta, không phải ngươi đắc tội tổng quản chứ?”

“Không có, mà cũng không phải tổng quản đích thân sắp đặt đâu.”

“Ta biết, sắp đặt nhân sự là Trương Kỳ Thiên, hắn là con giun trong bụng tổng quản, nhất định ngươi chọc giận tổng quản nên hắn mới phân ngươi tới đây. Trông tướng tá ngươi xem, nếu sống qua được một năm ở đây, phải thắp hương bái Bồ Tát đó.”

Thiếu niên cắn môi không đáp, nói đi nói lại cũng vô ích.

“Đừng sợ, không việc gì, nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, ta không bắt khiêng đất vác đá đâu, ngươi vào nhà bếp giúp A Phúc đi, nhóm bếp chắc không mệt chết đâu hả.”

Thiếu niên vừa định gật đầu, đã thấy một người tiến đến, trông bước đi tập tễnh, hắn ta quệt khuôn mặt đỏ bừng, cười nói: “Vừa xong nghe quản sự nói nhà bếp thiếu người, ấy chính là một công việc béo bở, ngài chiếu cố ta với nhé.” nói xong, liền thọc tay vào tay áo rách, moi ra ít bạc.

Quản sự nhìn nhìn một hồi: “Ai cha, tiểu tử này, sao ngươi phát tài vậy a?”

“Mấy hôm trước Nguyễn thị thϊếp tới đây thả đèn hoa sen, tiểu nhân giúp nàng một chút, được tiểu tư của nàng thưởng cho, tròn một lượng đó.”

Quản sự nhất thời cau mặt: “Bạc của người chết.” Miệng tuy nói vậy, nhưng mà vẫn không buông bạc ra.

Người kia hỏi: “Không phải Nguyễn thị thϊếp được sủng ái lắm sao, làm sao đã chết?”

“Sủng ái cái gì, trong Vương phủ chúng ta có chủ tử nào được khoái hoạt quá một tháng hả. Nghe nói Vương gian hẹn người ta luyện bắn tên, muốn lấy người sống làm bia ngắm, Vương gia chọn Nguyễn thị thϊếp. Nguyễn thị thϊếp ấy ra oai được mấy bữa, còn tưởng mình thành chủ tử rồi, nhất thời không hiểu chuyện, liền treo cổ.”

“Sống chết mặc nàng ta, ngài cứ giúp ta đi mà. Ngài trông chân ta này, bị tảng đá lớn như vậy đè phải, xương gãy cả rồi, bề trên giục gấp, chẳng cho ai nghỉ ngơi. Ngài nhìn xem, đây là chân người nữa sao?” nói xong, liền cuộn ống quần, dùng tay nhấc cái chân bị thương lên.

Thịt tươi đỏ hỏn lộ ra, vì không được trị liệu, miệng vết thương đã viêm trắng nhợt, còn không ngừng rỉ rỉ nước. Giữa máu thịt bầy hầy, một con dòi trắng nhoi đầu ra ngoe nguẩy. Người nọ thấy thế, liền tiện tay bắt ra, vứt xuống đất, còn dùng chân lành đạp nát bét.

Thiếu niên nhịn không nổi, chống tay vào tường nôn ọe.

Người nọ lại cầu khẩn: “Quản sự à, nếu ta còn một đường sống, tuyệt đối sẽ không phiền đến ngài. Chân này của ta là hỏng rồi, nhưng ta không muốn chết, ta còn đương phát sốt đây, thật sự không làm được việc nặng, xin ngài dun rủi giúp cho…”

Quản sự còn đương do dự áng áng lượng bạc trong tay, thiếu niên đã vội nói: “Ta không biết nhóm bếp nấu cơm đâu, cứ để vị đại ca này làm đi.”

----------

(*) thứ tử: con vợ lẽ

(*)Tửu Trì Nhục Lâm: ao rượu rừng thịt, thường dùng ám chỉ sự xa hoa phung phí, còn ở đây là công trình kiến trúc, xây dựng để mừng Vương phi sắp nhập phủ