Chương 1: Bán mình vào phủ (1)

【Quyển thứ nhất: Cuộc sống bi thảm ngày đầu ở Vương phủ】

––––––––

Bờ tường cong chạy dài từ một điểm xa tít tắp, thỉnh thoảng lại có vài cành liễu rủ qua gờ tường, len lén ngắm thế gian bên ngoài. Mà càng trái ngược là, từ mấy chiếc xe ngựa thô sơ chạy qua Vương phủ đều có vài cái đầu ló ra, ngóng lấy ngóng để, như thể muốn nhìn xuyên cả phủ đệ ăn thịt người trong miệng thế gian này.

Vương bà đi theo giờ đang ngồi ngoài khoang xe ngựa, cặp sư tử đá oai nghiêm dữ tợn phục trước cổng Vương phủ càng lúc càng trông rõ hơn, bà ta xoa xoa hai tay, thở dài, xốc tấm mành bố bụi bặm lên, cố nặn ra một nụ cười hết sức khó coi, rồi nói với thiếu niên mặc áo đen vải thô: “Con cũng nghĩ chín chắn một chút, già này còn phải nuôi sống cả một đại gia đình.”

Thiếu niên vẫn điềm nhiên, không nhìn ra vui giận gì, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Nhũ mẫu đừng lo, ta tự biết chiếu cố mình được.”

Lúc này, ngựa đã ngửa đầu hí vang, xe dừng bánh, một hán tử chừng ngoài bốn mươi tuổi, mặt mày hung tợn nhảy xuống trước, mặt mày hắn trông rõ đang nóng nảy, hắn giục ầm lên: “Tới rồi, tụi bay cút xuống mau lên.” Miệng nói vậy, nhưng cũng chẳng trông chờ đám người trong xe chịu nghe lời, hắn cầm luôn sợi dây thừng thò ra từ khoang xe, ra sức giật mạnh một hơi, đám người đang lục tục xuống xe lập tức bị kéo chúi đi mấy bước, mấy người đi cuối cũng lảo đảo theo.

Thiếu niên áo đen bị trói tận cuối hàng, dây thừng vừa giật đi, hắn bị ngã nặng nhất. Té từ trên xe ngựa xuống, lăn lóc đến thềm cổng lát cẩm thạch lạnh cứng của Vương phủ. Vương bà vội vàng đỡ hắn dậy, thấy mặt hắn đã bầm tím cả, mà chẳng những không xót xa bà còn thở phào, rồi bà phủi phủi đất cát trên người giúp hắn, khẽ thì thầm: “Giờ không cần sạch sẽ tươm tất, cứ để tổng quản an bài cho con việc gì nặng nhọc bẩn thỉu một chút, cách xa Vương gia ra, bất kể thế nào, giữ mạng mới quan trọng. Lão gia…”

“Được rồi, mụ già này nhai nhải lắm quá, đi thỉnh tổng quản đại nhân ra mau, bọn ta còn lấy tiền mua rượu uống.” Hán tử thấp lùn lôi xềnh xệch vợ về phía đại môn, Vương bà thở hắt ra một tiếng “Nghiệp chướng!”, rồi đi lên xin người của Vương phủ vào đưa tin.

Hán tử thấp lùn lừ mắt với thiếu niên áo đen, dọa dẫm hắn: “Giữ mồm giữ miệng, cái gì không nên nói thì nhịn trong bụng cho chết đi. Vào phủ liệu mà biết quy củ, đừng tưởng mình vẫn là đại thiếu gia nữa.”

Thấy thiếu niên áo đen không thèm để ý, hán tử thấp lùn cả giận, hắn sấn lên, nhệch mồm đe: “Nếu để ta nghe được tin gì thất thiệt, coi chừng ta cho phụ thân ngươi nằm dưới đất rồi vẫn không yên đâu.”

Rốt cuộc thiếu niên áo đen cũng phản ứng, hắn mở miệng nói, giọng cố ra vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng: “Ta vào Vương phủ này rồi, đương nhiên tính danh, thân phận đều đổi khác, coi như không còn can hệ gì với trước kia nữa, chuyện gì ta cũng quên rồi. Ta đã bán mình đổi bạc cho ngươi rồi, ta và ngươi chẳng thiếu nợ gì nhau hết, cha ta ở đó ngươi không đi cúng bái thì thôi, không được tới quấy rầy người.”

Hán tử thấp lùn tính nói gì đó thì một tiểu tư trong Vương phủ đã xuất hiện, chuẩn bị dẫn bọn họ vào. Mới thấy hạ nhân của Vương phủ, hán tử thấp lùn đã vội giấu ngay vẻ hung tợn, cười giả lả lấy lòng, rồi vội vàng lôi đám người định vào cổng. Mà chưa gì đã bị ngăn lại, gã tiểu tư kia nhìn hắn đầy khinh bỉ, gắt gỏng nói: “Cổng chính để cho ngươi đi hả, mà đừng nói cổng chính, cả cửa ngách cũng phải là quan viên có hàm tứ phẩm mới được bước vào, cổng chính là dành riêng cho Hoàng thân quốc thích.”

Gã tiểu tư hùng hổ nói một tràng, hán tử thấp lùn chẳng những không tức giận, còn khúm núm cúi đầu, cúi đầu đi theo vào cửa sau Vương phủ. Dọc đường đình đài lầu các mái hiên phủ rộng đấu chéo vào nhau, hòn giả sơn nước chảy quanh co, trăm hoa khoe sắc. Hiển nhiên họ không đi vào bằng đường lớn, mà chọn lối đi nhỏ yên tĩnh, vắng người qua lại. Đường đi quanh co, ai nấy đều dõi mắt nhìn phía trước, nhìn đến quên cả tình cảnh của mình lúc này.

Đi chừng nửa canh giờ, chân ai cũng muốn mỏi nhừ rồi, thì tới một đại viện mở rộng cửa, gã tiểu tư mới nói: “Được rồi, đợi trong này, tổng quản xong việc sẽ tới.”

Hán tử thấp lùn cung kính đáp dạ một tiếng, rồi khom lưng tiễn gã tiểu tư ra khỏi viện. Vương phủ nhìn đâu cũng thấy thị vệ đeo đao, hán tử thấp lùn liền yên tâm quấn dây thừng lên một cành cây, rồi tìm một chỗ thoải mái trong viện, móc bao rượu ra, hớp ừng ực.

Đám bị trói tổng cộng có tám người, họ cũng ngồi xuống quanh gốc cây. Thiếu niên áo đen không muốn ngồi bệt dưới đất, lại bị dây cột nên không đi ra xa được, hắn đành đứng ngây tại chỗ. Vương bà đứng cùng hắn, nhìn hài tử bạch ngọc xưa kia trăng sao vây quanh, luôn được che chở, giờ cả người lấm lem đất cát, nửa mặt bầm xanh tím, cả tính mạng cũng bị bán cho người ta, bà không khỏi đỏ hoe mắt.

Thấy vậy thiếu niên áo đen cũng không đành lòng, hắn mở miệng nói: “Nhũ mẫu đừng thương tâm, chăm lo thân thể mới là quan trọng. Ta là nam nhi đường đường, sức vóc cường tráng, đi làm nô tài cho người ta cũng có sao? Mà thiết nghĩ nguyệt ngân trong Vương phủ hẳn là không ít, ta kiệm ăn kiệm dùng một chút, không chừng qua mười mấy năm là có thể tự chuộc thân rồi.”

Không nói thì thôi, hắn mới nói vậy, nước mắt Vương bà đã nhỏ lã chã. Nào đâu có cơ hội chuộc thân nữa, chưa nói nô tài ký văn tự bán đứt có được nguyệt ngân hay không, dù rằng Vương phủ hào phóng, ai dám chắc hắn sẽ sống được đến lúc tích đủ bạc chuộc thân? Thanh Nhàn Vương phủ này chính là chỗ ăn thịt người, tháng nào cũng mua thật nhiều nô bộc vào phủ, nhưng tuyệt nhiên không thấy phóng thích một ai bao giờ. Người Vương phủ ra ngoài nói rằng trong phủ không thiếu hạ nhân, vậy những nô tài mua về biến đi đâu? Vương bà ngoảnh mặt đi, không dám quay lại nhìn bộ dạng tràn trề hy vọng của thiếu niên áo đen nữa.

Đợi suốt hơn hai canh giờ, quá trưa hồi lâu rồi, tổng quản mới ung dung xuất hiện. Hắn vừa bước chân qua cổng viện, lập tức có tiểu tư khôn khéo chạy ra, hô mọi người cùng quỳ xuống.

Lại có người bê ghế gỗ lim ra, tổng quản thản nhiên ngồi, rồi nhíu mày hỏi: “Có bấy nhiêu đây thôi hả?”

Hán tử thấp lùn vội đáp: “Đúng là không đươc nhiều lắm, bất quá đều là hàng thượng đẳng, ngài nhìn qua mấy đứa này xem.” Nói xong, hắn xếch cằm mấy người lên, để tổng quản trông rõ mặt bọn họ.

Tổng quản nhìn một lượt, cũng vừa lòng. Đến lượt thiếu niên áo đen ngẩng lên, hắn lập tức nhăn mày. Hán tử thấp lùn thầm kêu hối hận, nam tử áo đen này là hàng tốt nhất của hắn, đúng ra phải bán giá thật cao, nhưng vừa xong lỡ làm nó bị sưng mặt, giờ trông mới thật khó coi.

“Hàng thế này mà dám đưa đến Vương phủ, xem ra ngươi chán sống rồi phải không?” Tổng quản nhận chén trà tiểu tư dâng, thổi thổi cho khói bốc lên, khiến gương mặt trẻ trung quý khí càng thêm cao vời xa cách.

Hán tử thấp lùn túm tóc thiếu niên, khiến hắn ngửa mặt thêm một chút, rồi cười xu nịnh: “Tổng quản ngài nhìn kĩ xem, đứa nhỏ này thật ra không tồi đâu, nếu Vương gia trông thấy, nhất định sẽ muốn thu nó vào hầu trong phòng.” Thiếu niên vừa nghe thế đã run rẩy cả người, hắn cắn vách lợi, cố không để lộ biểu cảm gì.

Tổng quản quăng chén trà xuống đất, mắng: “Tên mạt hạng nhà ngươi, Vương gia để ngươi treo trên cửa miệng thế hả, còn dám lớn mật làm ô uế tục danh của Vương gia, người đâu mau hầu hắn mấy trượng cho ta.”

Hán tử thấp lùn sợ khϊếp vía, vội vàng quỳ phục xuống xin tha, Vương bà cũng dập đầu lia lịa theo. Tổng quản lại nhận chén trà mới, nhẩn nha thưởng thức, trong khi mọi người đều kinh hãi, cúi mặt không dám nói gì, nhất thời khắp viện chỉ nghe thấy tiếng hai người líu ríu xin lỗi.

Rất nhanh đã có mấy gã tiểu tư khiêng một băng ghế gỗ đến, cùng hai cây trượng khổ rộng bằng gan bàn tay, nước sơn đỏ cũ kĩ, màu sắc loang lổ, có chỗ thâm nâu, lại có chỗ màu két lại thành đen sậm. Thiếu niên nhịn không được ngẩng đầu lén nhìn, ngón tay hắn lập tức run run, ấy hẳn là máu rất nhiều người dính lại, mới ra màu sắc như thế.

Gã tiểu tư định xốc người lên ghế để đánh, tổng quản lại ném chén trà vỡ choang: “Nô tài ngu xuẩn, thứ đê tiện hèn hạ như nó mà được ngồi ghế của Vương phủ ta hả?”

“Dạ, dạ.” gã tiểu tư vội dẹp băng ghế qua một bên, đoạn lôi người ra đánh luôn. Nghe ngữ khí tổng quản, ai còn dám cẩu thả, trượng nào đánh xuống cũng thật nặng tay.

Đánh năm mươi trượng, hán tử thấp lùn lúc đầu còn la hét như heo chọc tiết đã muốn tắt tiếng, hắn nằm lê lết dưới đất miệng ú ớ rêи ɾỉ. Chủ quản ra lệnh thấy cũng đủ rồi, liền khom người hỏi: “Thỉnh tổng quản đếm xem.”

“Đếm đếm cái gì, đánh chết đi.” Tổng quản lại đã có chén trà mới, hắn uống rất hưởng thụ, lại híp híp mắt, lười biếng nói.

Chủ quản quệt mồ hôi: “Đánh, đánh mạnh lên.”

Vương bà kêu khóc càng thê thảm hơn, trán đã rớm máu vì dập đầu, giờ nghe được mấy câu ấy, bà ta vừa khóc vừa nhào lên muốn níu gấu áo tổng quản, gã tiểu tư hầu hạ đời nào để bà ta được thỏa ý, vừa lăm le chực xông lên đã có một tiểu tư xông ra giữ chặt bà ta lại.