Chương 4.1

Không chút phóng đại, Ngu Đồ tối sầm mặt mũi.

Nếu không phải mười mấy năm giáo dục tốt đẹp khiến cậu không thể làm ra hành động quá vô lý, cậu có thể sẽ ngay lập tức đóng sầm cửa lại và khóa năm ổ khóa lớn trước mặt nam chính.

Trải nghiệm còn đáng sợ hơn cả xã tử, chính là vừa nhìn thấy đối tượng khiến bạn xã tử, năm tiếng sau lại xuất hiện trước mặt bạn.

Ngu Đồ: "..."

Cậu không hiểu!

Thị trấn nhỏ cạnh núi hoang có nhiều nhà như vậy, tại sao nam chính lại chọn đúng nhà cậu!

Có lẽ thấy cậu im lặng hơi lâu, Cố Hồng Ảnh đứng ngoài cửa lùi lại một bước, vẻ mặt vô cùng thành khẩn:

"Tôi không có ác ý, chỉ là gặp chút sự cố bất ngờ, có thể cho tôi mượn chỗ rửa mặt một chút, rồi gọi điện cho người nhà được không?"

Cố Hồng Ảnh tự biết hình tượng hiện tại của mình có hơi tệ, dù sao từ nửa đêm hôm qua lăn lộn đến trưa hôm nay, leo núi hoang gần mười tiếng đồng hồ, chắc chắn là rất lôi thôi, người bị gõ cửa nghi ngờ cảnh giác cũng là chuyện bình thường.

"Tôi đã hỏi mấy nhà rồi, tôi thật sự không phải người xấu."

Cố Hồng Ảnh đã cầu cứu vài lần, nếu nhà này cũng không chịu giúp, cậu chỉ đành đổi nhà khác.

Ngu Đồ nhìn Cố Hồng Ảnh bên ngoài cửa, người bê bết bẩn thỉu, mặt mũi lem luốc, chắc chắn các ông bà hàng xóm sẽ không tin cậu ta———dù sao một tuần trước cán bộ trong thị trấn vừa đi từng nhà tuyên truyền phòng chống lừa đảo, phổ biến cho mọi nhà về sự đa dạng của các hình thức lừa đảo hiện nay, trong đó có một hình thức là đóng giả trẻ con lôi thôi để lấy lòng thương hại, sau khi vào nhà thì quan sát tình hình, rồi tìm cơ hội ra tay.

Chiều cao của nam chính hoàn toàn không giống trẻ con, cao to vạm vỡ lại còn nguy hiểm hơn trẻ con, cũng khó trách các ông bà sợ hãi.

Cố Hồng Ảnh nói xong đã hơi nản lòng, thấy Ngu Đồ vẫn ngây người, cậu thở dài, quay người chuẩn bị đến nhà khác thử vận may.

Tam Thanh trên đầu cậu dùng cánh vỗ vỗ đầu cậu:

"Ứng phó với sự cố bất ngờ cũng là bài học bắt buộc của cuộc sống mà, mới bị từ chối năm lần, à không, bây giờ là sáu lần rồi, quen là được thôi!"

Cố Hồng Ảnh: "..."

Cảm ơn, cậu không hề được an ủi chút nào.

Có lẽ vì đã xem qua khía cạnh hài hước của Cố Hồng Ảnh trong truyện tranh, lại trải qua sự xã tử không bị phát hiện trước mặt cậu ta, mặc dù bị nam chính gõ cửa làm giật mình, nhưng nhìn bóng lưng ủ rũ của cậu khi rời đi, Ngu Đồ vẫn mềm lòng.

"Đợi đã."Ngu Đồ mở hé cửa, "Tôi cho cậu mượn điện thoại gọi điện nhé."

Một người một chim đã đi một đoạn đường đồng loạt quay đầu lại.

Tam Thanh kinh ngạc đứng dậy từ trên đầu Cố Hồng Ảnh: "Chết tiệt, đứa trẻ ngây thơ này! Với hình tượng hiện tại của Cố Hồng Ảnh, vậy mà còn dám cho cậu ta mượn điện thoại?"

Cố Hồng Ảnh: "..."

Tại sao rõ ràng là đang khen người khác, mà cậu lại cảm thấy mình bị ám chỉ?

"Cậu đợi tôi ở đây một lát, tôi vào lấy điện thoại."

Thấy Cố Hồng Ảnh đi tới, Ngu Đồ dặn dò một câu rồi đi vào nhà, đợi cậu cầm điện thoại ra chưa kịp đưa cho nam chính, thì nghe thấy bụng nam chính kêu ùng ục, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Cảnh tượng này trông thật đáng thương, đến mức Ngu Đồ buột miệng nhanh hơn não: "Tôi nấu cơm trưa hơi nhiều, cậu có muốn ăn cùng không?"

Cố Hồng Ảnh: "!!!"

Lúc này cậu thật sự cảm động, nếu phía sau cậu có đuôi, chắc bây giờ đã vẫy thành cánh quạt rồi: "Ăn ăn ăn! Cảm ơn cảm ơn! Cậu thật là người tốt!!"

Ngu Đồ: "..."

Bây giờ nói câu vừa rồi của cậu chỉ là khách sáo còn kịp không?

Đã tự mình mời rồi, thì dĩ nhiên không thể nuốt lời. Ngu Đồ đứng sang một bên: "Vào trước đi."

Cố Hồng Ảnh vui vẻ bước qua ngưỡng cửa, đôi dép cá mập há to mồm phát ra tiếng kêu lạch cạch vui tai trên sàn nhà.

"Có thể cho tôi mượn nhà vệ sinh rửa tay được không?" Cố Hồng Ảnh giơ hai bàn tay bẩn thỉu lên, "Ăn cơm phải giữ vệ sinh chứ."

Ngu Đồ chỉ đường cho cậu, Cố Hồng Ảnh đi về phía nhà vệ sinh, Tam Thanh liền bay xuống từ trên đầu cậu, đậu trên cành hoa trong sân.

Trong nhà vệ sinh, Cố Hồng Ảnh im lặng trước gương.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt bẩn đến mức có thể đi đóng vai ăn mày, mái tóc rối bù thậm chí còn có vài chiếc lá rụng màu xanh lá cây, trên áo ngủ toàn là bùn đất, như thể vừa lăn lộn trong vũng bùn, rồi ra phơi khô.

Với bộ mặt hiện tại của cậu, các ông bà kia không báo cảnh sát, đã là có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ rồi.

Cố Hồng Ảnh cúi xuống rửa mặt bằng nước lạnh trước vòi nước, nhìn dòng nước trong veo dần trở nên đυ.c ngầu, rồi chảy xuống bồn rửa mặt, đột nhiên cảm thấy lời cảm thán vừa rồi của Tam Thanh, thật sự rất có lý.