[Cuối cùng cũng được xem diễn biến tiếp theo rồi]
[Thiên Diễn mấy giờ thì cập nhật vậy!!]
[Cơm đến rồi——— Đói quá———]
Trên chiếc máy tính bảng đầy pin, hàng loạt bình luận hiện lên liên tục, chồng chất lên nhau, dày đặc đến mức khiến người ta muốn mắc chứng sợ lỗ.
Ngu Đồ cầm lấy chiếc máy tính bảng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trên mặt mang theo vẻ bi tráng như thể sắp phải ra pháp trường.
"Chẳng lẽ thật sự vẽ tôi vào truyện tranh sao?" Cậu nhắm chặt mắt trong đau khổ, "———Đó chẳng phải là hành hình công khai hay sao?!"
Mười ngày trước, Ngu Đồ vẫn chỉ là một nam sinh bình thường vừa kết thúc kỳ thi đại học. Khi vừa ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, đi ngang qua một con hẻm nhỏ, cậu bị lôi lên một chiếc "xe dù".
Cậu không nhận ra nhãn hiệu của chiếc xe, nhưng nhìn nội thất rộng rãi và cảm giác khi chạm vào ghế ngồi bọc da thật thì chắc hẳn là rất đắt tiền.
Còn người đàn ông ngồi đối diện cậu, trang phục của anh ta trông còn———
Sang chảnh ngút trời.
Một chiếc phát quan nạm đá quý lấp lánh cố định mái tóc dài, một nửa số tóc buông từ đỉnh phát quan xuống lưng, trên người mặc chiếc áo sơ mi lụa thêu hoa văn như cuộn giấy cổ xưa đã bạc màu, cúc áo mở đến tận ngực, phía dưới là quần cưỡi ngựa bằng gấm vân màu đen với họa tiết núi non sông nước tinh xảo, nhưng dưới chân lại đi một đôi bốt Dr. Martens được trang trí bằng đủ loại kim loại.
Người đàn ông này vắt chéo chân, tay chống lên ghế, hơi nghiêng người về phía trước: "Cậu là?"
Ngu Đồ nhìn thấy từ trong cổ áo sơ mi của anh ta trượt ra một viên châu lớn bằng ngón tay cái, bên trong viên châu ẩn hiện những đường vân màu xanh lục, khi anh ta hỏi thì những đường vân màu xanh lục đó dường như lóe lên.
Ngu Đồ lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, trong ba lô sau lưng cậu là điện thoại di động đã được cài đặt phím tắt báo động, chỉ cần cậu lấy được là có thể báo cảnh sát ngay lập tức.
"Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý với cậu." Người đàn ông đối diện mỉm cười, ánh mắt dán chặt vào cậu, "Ngu Đồ."
——— Anh ta gọi tên cậu.
"Anh điều tra tôi?"
Sự cảnh giác lúc này đã lên đến đỉnh điểm.
Nếu không nhớ là không được chọc giận kẻ lập dị trước mặt, Ngu Đồ đã sớm lấy điện thoại ra báo cảnh sát rồi.
"Đương nhiên là tôi đã điều tra cậu." Người đàn ông ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, cảm giác áp bức kỳ lạ như mãnh thú đang khóa mục tiêu vừa rồi tan biến trong tích tắc, "Dù sao thì tôi đang giữ một phần di sản cần cậu thừa kế."
Ngu Đồ: "..."
Được rồi, giờ cậu cảm thấy không phải bị bắt cóc, mà là bị lừa đảo.
"Tự mình xem đi." Người đàn ông dường như lười giải thích xem Ngu Đồ có tin hay không, tay anh ta buông thõng bên người, không biết từ đâu lôi ra một xấp tài liệu, "Xem xong thì ký tên."
Ngu Đồ cẩn thận nhận lấy, đập vào mắt là hai chữ "di sản" viết tay, bay bổng như rồng múa phượng bay.
Trông thật không chính thức chút nào.
Cậu mở bìa ngoài ra, bên trong lại bất ngờ nghiêm túc, cậu đọc đến cuối cùng mới phát hiện ra mình được tặng hai bất động sản, một là căn nhà hai tầng, một là quán trà đã đóng cửa nhiều năm.
Cậu chú ý đến tên người tặng "Gia Mộc Anh".
Cậu chắc chắn rằng mình không quen người này.
"Người này là ai? Ông ta không có con cái sao? Tại sao lại để lại những thứ này cho tôi?"
"Vì sao Ngọc Xuyên tiên sinh lại để lại đồ cho cậu," người đàn ông cụp mắt xuống, "làm sao tôi biết được?"
"Kiểm tra thật giả xong thì ký tên đi, tôi còn có việc khác." Anh ta nói, "Không có thời gian giải thích từ từ cho cậu đâu."
Xã hội bây giờ đã đủ phát triển, chỉ cần truy cập vào trang web chính thức của tòa án để tra cứu là có thể biết được mình có bản án, di sản, khoản nợ,... hay không, đảm bảo chính xác tuyệt đối, không thể làm giả.
Ngu Đồ bán tín bán nghi truy cập vào trang web của tòa án, sau khi nhập số chứng minh nhân dân của mình, cậu nhấp vào mục tra cứu———
Không biết từ lúc nào, tên cậu lại xuất hiện thêm một phần di sản, giống hệt với những gì được in trên giấy tờ trong tay cậu.
Và đặc biệt có ghi chú rõ ràng, nhất định phải trao tận tay cậu vào ngày cậu tròn 18 tuổi.
"Ký tên đi."
Người đàn ông lại nghiêng người về phía trước, viên ngọc có đường vân màu xanh lục được xâu bằng một sợi dây bạc cực mảnh, lắc lư trên không trung.
Ngu Đồ nhìn thấy nó lại lóe sáng một lần.
Dù không biết tại sao trên danh nghĩa của mình lại xuất hiện một phần di sản kỳ lạ như vậy, nhưng thông tin trên trang web của tòa án không thể là giả được. Ngu Đồ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn ký tên mình lên xấp tài liệu.
Vừa ký xong, người đàn ông lập tức rút lại một bản, sau đó nhanh chóng đuổi khách: "Giờ cậu có thể đi rồi."
Lúc Ngu Đồ chuẩn bị mở cửa xe, anh ta lại nói: "Khoan đã."
Ngu Đồ quay đầu lại, trong mắt lại hiện lên vẻ cảnh giác.
Người đàn ông nắm lấy viên ngọc có đường vân màu xanh lục trên cổ, giật mạnh, sợi dây bạc biến mất không dấu vết.
"Cầm lấy." Trong mắt anh ta rõ ràng là tiếc nuối và không nỡ, nhưng vẫn cố nhét viên ngọc vào tay Ngu Đồ.
Ngu Đồ nắm lấy viên ngọc ấm áp, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đẩy ra ngoài, cửa xe sau lưng "ầm" một tiếng đóng sập lại, dứt khoát không chút lưu luyến.
Ngu Đồ: "?"
Cậu quay đầu lại, dưới ánh hoàng hôn, nhìn qua khe hở cửa kính xe đang kéo lên, cậu nhìn thấy người thanh niên kỳ lạ ngồi trong xe, mái tóc đen nháy mắt đã bạc trắng như tuyết.
Tối hôm đó, sau khi nhận được di sản từ trên trời rơi xuống và viên ngọc, Ngu Đồ đã có một giấc mơ kỳ quái, nhưng sau khi tỉnh dậy thì quên sạch sẽ, chỉ còn lại cảm giác nghẹn ngào trong lòng, nuốt không được, nhổ không ra.
Cậu bỗng dưng có một thôi thúc mãnh liệt muốn đến xem thử phần di sản đó.
Vì vậy, cậu lập tức lấy điện thoại ra mua vé, chạy đến địa chỉ được ghi trên di chúc———
Một thị trấn hẻo lánh, nằm cạnh ngọn núi hoang.
Cậu ngồi xe suốt một ngày một đêm, đến chiều tối mới đẩy cửa căn nhà hai tầng ra.
Khác với dự đoán của cậu, mọi thứ bên trong đều rất sạch sẽ, rõ ràng là đã nhiều năm không có người ở, nhưng không hề có mạng nhện, rêu xanh, rắn rết, kiến
gián,... mà ngược lại, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.
Cây tre bên tường xanh mướt, những bông hoa trước nhà đua nhau khoe sắc, ngay cả chiếc bàn đá và chiếc ghế đá trong sân cũng không hề có bụi bẩn khi sờ vào.
Chỉ khi bước vào trong nhà mới cảm nhận được đôi chút cô quạnh của một ngôi nhà không người ở———Sofa gỗ chạm khắc, bàn trà trống trơn, rèm cửa buộc gọn gàng buông xuống góc tường...
Ngu Đồ bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn, mặc dù cậu cũng không biết mình đang buồn vì điều gì.
Đến tối, sau khi tắm rửa, khóa cửa cẩn thận, nằm trên chiếc giường phơi nắng ấm áp mà cậu vừa mua ban ngày, cậu mới chợt nhận ra———
Người để lại di chúc cho cậu không hề đưa chìa khóa, vậy rốt cuộc cậu đã vào được căn nhà này bằng cách nào?