Quyển 4 - Chương 10: Bạch Liên Hoa Ngây Thơ Hoạt Bát

Vấn đề này làm 001 suy nghĩ, thật ra, bản thân là con trai trưởng của nhà họ Tiêu thì thấy sao cũng khó có khả năng dễ dàng bị người khác trộm mất, trong tư liệu hệ thống cung cấp không hề biểu thị nhà họ Tiêu từng xuất hiện nội loạn nào.

Hm…

“Có khi Ngôn xuất hiện ở nhà họ Diêm không chừng cũng là tác phẩm của nhà họ Tiêu.” Không khó nghe được dã tâm của Tiêu Lãng từ lời nói của y, một người có dã tâm sẽ làm được bất cứ điều gì.

【Bíng boong, ngài đã tìm được nhiệm vụ ẩn: Thân thế bí ẩn của Tiêu Bách, điều tra tại sao năm đó Tiêu Bách bị mang ra khỏi nhà họ Tiêu, phần thưởng nhiệm vụ: điểm cường hoá thân thể, điểm cường hoá kỹ năng, ba đá cường hoá trang bị, độ khó nhiệm vụ: cấp C, cộng thêm 5 điểm thuộc tính cơ bản, chuyển điểm tích luỹ một lần . Thông báo đặc biệt: nhiệm vụ khó hơn thế giới trước, sẽ ảnh hưởng đến an toàn tính mạng của kí chủ trong phạm vị nhất định, xin cẩn thận.】

Lâm Tử Thịnh: …

Cậu có một suy đoán bất ngờ, 001 thông báo nhiệm vụ, có lẽ nên nói vận may của cậu tốt quá chừng?

【Kí chủ đại nhưn, ngài không thể xem nhẹ thông báo đặc biệt cuối cùng nha, nếu ngài không cẩn thận có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng đó.】

Thấy Lâm Tử Thịnh không thèm để ý thông báo, 001 gấp rồi, nên biết rằng, thông báo đều có căn cứ:

【Dù giờ đang là thế giới cấp E, nhưng vẫn có rất nhiều thứ không phải vậy, ví dụ như cây cầu nguyện.】

Sau khi nghe 001 giải thích, Lâm Tử Thịnh cũng hơi lo, thật ra, trong thế giới này hiện giờ bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

(Vì nhân vật của bạn Thịnh bị thế giới nhận định “đã chết” rồi, mà bạn sống nhây sống lầy, nên thế giới có thể diệt bạn bất cứ lúc nào để đảm bảo thế giới vẫn đi đúng theo mạch truyện.)

【Kí chủ đại nhưn vẫn chưa nói suy đoán của anh á, tại sao con trai trưởng của nhà họ Tiêu bị đưa đi mất?】

Sau khi thông báo nhiệm vụ 001 tiếp tục quấn lấy Lâm Tử Thịnh giải thích suy nghĩ lúc nảy của cậu, tại sao Tiêu Bách là con trai trưởng nhà họ Tiêu, cũng là người thừa kế nhà họ Tiêu, lại dễ dàng bị đưa ra ngoài vậy.

“Tôi nói rồi, Tiêu Lãng rất có dã tâm, nhưng bản thân y vừa nhát gan lại vừa sợ phiền phức, còn rất ích kỷ, chỉ sợ y cũng muốn đưa Tiêu Bách đi đâu đó để đào tạo thành cỗ máy gϊếŧ người, đến lúc đó khống chế Tiêu Bách trong tay dĩ nhiên có thể khiến nhà họ Tiêu tiến thêm bước nữa.” Dù đây chỉ là suy đoán của Lâm Tử Thịnh, nhưng cậu nghĩ có lẽ mình đoán không sai.

Nếu không sẽ không còn cách giải thích hợp lý nào khác, đặc biệt là mẹ của Tiêu Bách rất quan tâm đến Tiêu Bách, không thể dễ dàng đánh mất con mình.

【Con người phức tạp ghê.】

001 cảm thán, cặp mắt mèo hơi đồng tình nhìn Lâm Tử Thịnh:

【Còn không bằng tụi tui nha, dù tụi tui đều dùng phương thức đặc biệt để vận hành, nhưng ít nhất đạt được rất dễ.】

(Đại khái tuy bọn 001 chỉ là hệ thống, muốn tồn tại thì ban nhiệm vụ cho người khác, người khác hoàn thành nhiệm vụ sẽ được một loại như năng lượng để dùng, chứ không vì sự tồn tại của mình mà đi hại ai… Tui giải thích chưa được chính xác cho lắm, thím nào hiểu thì vui lòng chỉ tui nha :(.)

Lâm Tử Thịnh không trả lời, thật ra, con người rất phức tạp, tuy còn rất nhiều điều không tốt, nhưng cũng còn nhiều điều tốt, cậu cho rằng thế giới này chỉ có hắc ám, nhưng xem ra, cậu đã tìm được “mặt trời” của mình.

Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Lâm Tử Thịnh, tuy Diêm Dục chưa tỉnh lại, nhưng lại cọ cọ trên vai cậu, vẻ vô tội đó làm Lâm Tử Thịnh mỉm cười.

Đồng dạng, cậu cũng hơi ngoài ý muốn, mình đã thay đổi, Diêm Dục vẫn có thể nhận ra mình, mỗi lần cậu nhìn mái tóc dài máu đỏ vẫn còn cảm thấy xa lạ.

“Ngôn thiếu gia, tóc và mắt của cậu… sẽ không có ảnh hưởng gì với cậu chứ.” Dù vẻ ngoài của Lâm Tử Thịnh trở thành như vậy có hơi kỳ quái, nhưng chỉ cần người này vẫn là Ngôn, bọn họ sẽ tiếp nhận mà không bị chướng ngại.

“Không sao, không có ảnh hưởng gì đến tôi.” Lâm Tử Thịnh lắc đầu, trên thực tế đúng là không có phản ứng xấu nào, chỉ là lộ huyết thống ra ngoài mà thôi.

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, Đại trưởng lão yên tâm, chỉ cần Ngôn không sao thì không cần lo lắng gia chủ bị mất kiểm soát.

Thời gian qua gia chủ ra sao bọn họ đều thấy hết, rất đau lòng, nhưng bọn họ biết không thể nói ra được, nếu nói ra, sẽ chỉ làm gia chủ càng mất kiểm soát, nhưng có điều, chỉ cần Ngôn quay về, gia chủ sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Trở lại đảo chính, Lâm Tử Thịnh đỡ Diêm Dục về phòng ngủ của hắn, sau đó chuẩn bị rời khỏi quay về nghỉ ngơi, một tuần qua vì tố chất thân thể này khá tốt nên ngoại thương của cậu đã khỏi rất nhanh, nhưng chỉ là khép miệng vết thương lại, còn bên trong vẫn rối loạn, cậu cần nghỉ ngơi đầy đủ để khôi phục thân thể.

Nhưng khi cậu định rời khỏi, một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, “Người đêm đó là em, đúng không?”

Diêm Dục nhìn Lâm Tử Thịnh chăm chú làm Lâm Tử Thịnh không hiểu, lời nói của hắn có ý nghĩa gì?

001 luôn trôi nổi giữa không trung dường như đã hiểu được gì đó, thân thể cứng ngát, nhìn Diêm Dục với ánh mắt không thể tin.

Không thể nào, ngày đó nam chính đại nhân còn tỉnh hả?

“Đêm hôm đó, người cắn anh, là em đúng không?” Mặc dù không thấy rõ gương mặt của đối phương, thậm chí vì toàn thân vô lực, ánh mắt của hắn không thể mở ra hết, chỉ mơ mơ màng màng thấy một mái tóc dài màu đỏ, giống hệt với màu máu.

“Anh thấy à?” Nghe Diêm Dục hỏi vấn đề này, Lâm Tử Thịnh không giấu giếm, đã là loại quan hệ này rồi, giấu giếm nhau bất cứ chuyện gì cũng sẽ là một loại tổn thương.

Sau khi nghe cậu trả lời, Diêm Dục xâu chuỗi các vấn đề lại, khó trách ngày hôm sau thoạt nhìn thương thế của Ngôn cũng không nghiêm trọng lắm, nếu em ấy là quỷ hút máu thì có thể giải thích tất cả.

Mở mắt ra nhìn người trước mặt, Diêm Dục mới phát hiện mình yêu em ấy biết bao, vì lúc nảy trong khoảnh khắc biết đối phương không phải là con người, hắn không cảm thấy sợ hãi, hắn không hề nghĩ nếu không cùng loài với mình ắt sẽ có ý xấu, nhưng máu của hắn hoà vào thân thể em ấy, bất cứ ai cũng không thể cướp em ấy khỏi mình.

“Ừm, hôm đó do phải trị thương.” Diêm Dục ôn nhu nhìn Lâm Tử Thịnh, kéo cổ áo ra nhìn cậu, “Giờ cũng được, muốn bao nhiêu anh cũng cho em, nhưng Ngôn em phải đồng ý với anh, sau này trừ anh ra, không thể cắn bất cứ ai, không thể hút máu người khác.”

Cho dù biết có lẽ chỉ lúc đối phương bị thương nên mới cần máu của người khác để chữa trị, nhưng Diêm Dục không thích cảm giác đó, như có thứ gì đó dơ bẩn làm ô nhiễm người quan trọng nhất của mình.

Thấy dáng vẻ nhỏ mọn của người yêu, Lâm Tử Thịnh gật đầu, quả nhiên thấy đối phương cười tươi rói.

Trong không khí ngập tràn hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, không nồng, nhưng người khác không thể xem nhẹ, Lâm Tử Thịnh cảm thấy rõ ràng mùi hương đó đến từ người ở trước mặt.

Loại hương vị ngọt ngào này khiến lý trí Lâm Tử Thịnh ngày càng vơi dần, chỉ có thể dựa vào dục vọng của bản năng trong nháy mắt lại gần người này.

Vì lâu ngày không ra ngoài, làn da của Diêm Dục trắng hơn mấy thế giới trước, vài mạch máu xanh nhạt ẩn dưới làn da, thậm chí còn làm người khác có cảm giác nghe thấy âm thanh máu chảy ở đó, nhịp đập của sinh mệnh.

Vương tay, hơi lạnh trên đầu ngón tay sờ vòng quanh cổ hắn, linh hồn Diêm Dục như bị kích thích , nhưng hắn kiềm chế bản năng lại, để cậu nhẹ nhàng vuốt cổ mình, lúc này, nếu Lâm Tử Thịnh quyết tâm, chỉ cần hơi dùng lực một chút, Diêm Dục sẽ triệt để biến mất trên thế gian này.

“Sợ à?” Lâm Tử Thịnh từ trên cao nhìn xuống Diêm Dục, cặp mắt màu máu ánh lên vẻ ôn nhu hiếm thấy, “Nói em biết, anh sợ không?”

Với câu hỏi này của cậu, mấy cái răng nanh càng dài hơn, thậm chí đã “trượt” khỏi môi, xuất hiện trước mắt Diêm Dục.

Mái tóc dài màu đỏ, cặp đồng tử đỏ thẫm, làn da trắng bệch, đôi môi đỏ thắm, và một cặp răng nanh sắc nhọn như răng Bạch Khuyển, vẻ ngoài này của Lâm Tử Thịnh có thể doạ nhiều người bỏ chạ, nhưng trong mắt Diêm Dục lại là một người đầy mê hoặc, đến nỗi làm hắn có cảm giác huyết mạch bị bành trướng.

Nhất là đã từng bị cắn một lần, trải nghiệm từng bị hút máu đó là loại cảm giác thời gian trôi qua thật lâu, cho nên Diêm Dục hơi kích động chút.

“Nói cho em biết, anh sợ không?” Nhìn thấy Diêm Dục không có phản ứng, hỏi lại lần nữa.

Câu nói này, làm Diêm Dục nở nụ cười, hắn dùng sức kéo Lâm Tử Thịnh lại gần, đè cậu dưới thân, nhìn thấy dáng vẻ quý khí cao ngạo của Lâm Tử Thịnh lúc nảy, khoảnh khắc đó hắn lại muốn để em ấy khóc dưới thân mình, hắn điên mất rồi!

“Sợ? Ngôn, giữa chúng ta, ai sợ ai?” Nhìn cặp răng nanh kia, Diêm Dục không hề sợ hãi, còn muốn liếm một cái, sau đó bị cặp răng nanh bén nhọn làm rách lưỡi, trao một nụ hôn đầy máu, cảm giác đó nhất định sẽ làm người ta hưng phấn mãi.

Nghĩ đến đây, Diêm Dục cúi đầu xuống, chậm rãi hôn Lâm Tử Thịnh, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ qua tất cả răng nanh của cậu, mập mờ khiêu khích, như muốn em ấy điên cuồng với mình.

Răng nanh làm rách đầu lưỡi của hắn, máu tươi chảy trong miệng hai người, ánh mắt Diêm Dục nóng bỏng như lửa, nhưng giờ còn chưa phải lúc, có một vài chuyện hắn phải chờ đến sau hôn lễ mới có thể làm được.

Từ từ tách môi Lâm Tử Thịnh, hắn kéo cổ áo của mình, đưa cổ đến bên môi Lâm Tử Thịnh, “Lại đây.”

Cảm thấy Diêm Dục đến gần, trong khoảnh khắc đó ánh mắt Lâm Tử Thịnh mờ mịt, lần đầu tiên, cậu cảm nhận được chỗ tốt sau khi thức tỉnh huyết mạch.

Khứu giác của Huyết tộc rất nhạy, cảm giác mát mẻ thuộc về Diêm Dục truyền đến đầu mũi, mà giữa loại cảm giác này là một hương vị ngọt ngào, loại khí tức của sinh mệnh làm cậu rất khát khao.

Rốt cuộc, Lâm Tử Thịnh không khống chế dục vọng của bản thân được nữa, cắn mạnh, cùng lúc đó hai người khó chịu hừm một tiếng.

Sau một lát, cả người Diêm Dục đều nằm trên người Lâm Tử Thịnh, dùng sức ôm cậu vào ngực, hắn giống như một người hiến tế, nguyện ý mang mọi thứ của bản thân kính dâng cho cậu ấy, chỉ cần cậu ấy đồng ý dùng chín mình báo đáp lại.

Máu bị hút đi, Diêm Dục cảm thấy nặng đầu, nhưng lại có một cảm giác cực thoải mái chảy trong thân thể hắn, tương tự như trải nghiệm ngày đó, trong lúc đó, thân thể giống như đang bay, thoải mái đến muốn thở dài.

Mà điều Diêm Dục bị dày vò nhất là, trong quá trình hút máu, đầu lưỡi Lâm Tử Thịnh luôn lơ đãng liếm cổ hắn.

Đối với con người, cổ là nơi quan trọng nhất, không thể dễ dàng để người khác chạm vào, chỉ cần chạm nhẹ sẽ phản kháng theo bản năng, mà giờ Diêm Dục đã kiềm chế bản năng, hắn càng cảm nhận được loại cảm giác mềm mại ẩm ướt rõ ràng hơn.

“Ngôn… đủ rồi…” Không phải Diêm Dục lo lắng nếu Lâm Tử Thịnh hút nữa sẽ bị hút khô, mà lo lắng mình sẽ mất kiểm soát, đánh vỡ hết kế hoạch, hắn đã quyết định, nhất định phải cho Lâm Tử Thịnh một đêm đẹp nhất, nếu giờ làm gì đó hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

Lâm Tử Thịnh tuy không hiểu được lòng hắn, nhưng đã ngừng, tính toán lượng máu lúc nảy, còn hút nữa Diêm Dục sẽ gặp nguy hiểm, với lại giờ cậu cũng cảm thấy mình đã “cơm no rượu say”.

Thu lại răng nanh lộ ra ngoài, Lâm Tử Thịnh nhẹ liếm hai cái lên vết thương trên cổ Diêm Dục, nhìn miệng vết thương biến mất sau đó hài lòng gật đầu, cậu không thích Diêm Dục lưu lại vết thương gì trên người.

Diêm Dục chậm rãi chống thân thể của mình lên, dưới ánh trăng Lâm Tử Thịnh còn đẹp hơn ban ngày, em ấy như một yêu tinh hút máu, hiểu rõ em ấy rất khủng bố, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện dâng mọi thứ của mình.

Trên bờ môi của cậu vẫn còn một dòng máu đỏ, làm Diêm Dục không tự chủ được lại cúi xuống hôn, cảm nhận nhiệt độ chân thật của cơ thể cậu, Diêm Dục cảm thấy mình có thể yên tâm rồi, Ngôn của hắn đã về, về thật rồi.



Sáng hôm sau, lúc Diêm Dục tỉnh lại cảm thấy trên giường chỉ có một mình mình, theo bản năng sờ lên cổ, lại không sờ thấy miệng vết thương, sắc mặt đại biến, không lẽ mọi thứ hôm qua chỉ là mơ, Ngôn chưa từng xuất hiện, mọi chuyện chỉ là suy tưởng của hắn?

Nghĩ vậy, cả quần áo Diêm Dục cũng không thay nặng nề đi xuống lầu, mãi đến khi nghe được mùi thức ăn thơm phức như lúc ẩn lúc hiện hắn mới yên lòng, thì ra không phải là giấc mơ, Ngôn đã về thật rồi.

Từng bước từng bước, Diêm Dục đi đến phòng bếp, dù đã tháng 5, nhưng đi chân trần trên gạch cẩm thạch vẫn cảm thấy lạnh giá, Diêm Dục lại không cảm thấy gì, trong mắt của hắn chỉ có người đang bận rộn trong phòng bếp.

Ôm người vào ngực, hắn an tâm hơn, quả nhiên không phải mơ, Ngôn đã về.

Mơ giấc mơ này đã hơn nửa tháng, hôm nay cuối cùng hắn cũng chạm được vào người thật, cả người Diêm Dục đều thả lỏng.

“Buông tay, anh ôm vậy em không làm được gì hết.” Cảm thấy có hai cánh tay ôm chặt hông mình, Lâm Tử Thịnh dở khóc dở cười, hắn ôm chặt vậy sao cậu động đậy được?

“Không làm được thì thôi.” Diêm Dục buông tay, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước ôm người vào ngực, ỷ mình cao ôm trọn Lâm Tử Thịnh, như đang giam cầm cậu, không có cách biến mất trong tầm mắt của hắn nữa, “Ngôn, em về rồi, không phải mơ, tốt quá.”

Giọng Diêm Dục không lớn, nhưng dựa vào nhĩ lực của Lâm Tử Thịnh đương nhiên nghe được, lòng cậu lập tức chua xót.

“Ừm, em về rồi.” Lâm Tử Thịnh không hứa sẽ không bao giờ rời khỏi nữa, vì hai người đều biết đây là việc không thực tế, cậu chỉ nói cho đối phương biết mình về rồi, với lại sau này có cách xa nhau bao lâu, đi rất xa, cậu đều quay về.

“Ừ, về là tốt.” Nghe Lâm Tử Thịnh trả lời, cánh tay Diêm Dục càng dùng sức, như chỉ cần thả lỏng một chút, người trong ngực sẽ hoá thành khói biến mất không còn tăm hơi.

Lúc Đại trưởng lão tiến vào thấy được cảnh này, lời vừa định nói lại nuốt trở vô, gã thật sự không nỡ quấy rầy hai người đó, dù chia lìa chỉ hai mươi mấy ngày, nhưng đối với bọn họ là sinh ly tử biệt, bây giờ còn có thể nhìn thấy nhau là một sự may mắn lớn với bọn họ.

Cuối cùng, đợi gần nửa giờ sau, Đại trưởng lão thấy rằng nếu không lên tiếng hai người họ ôm nhau thêm một hai giờ chắc cũng không rời, cho nên ho khan một trận, quả nhiên, sau đó nhận được ánh mắt giết người của Diêm Dục, ánh mắt khiển trách Đại trưởng lão không hiểu phong tình.

“Gia chủ, có khách đến chơi.” Nếu chỉ là việc nhỏ thì Đại trưởng lão đương nhiên sẽ không quấy rầy hai người vào lúc này, “Y tự xưng là ba của Ngôn thiếu gia, nói muốn gặp gia chủ và Ngôn thiếu gia.”

Đại trưởng lão vừa nói, Lâm Tử Thịnh đã biết thân phận của đối phương, xem ra Tiêu Lãng còn chưa chết tâm.

“Không gặp!” Ba cái gì, giờ biết Ngôn ưu tú thì muốn tìm Ngôn về, mơ đi, chỉ cần hắn còn sống, không ai có thể mang Ngôn đi!

“Gia chủ, vị tiên sinh đó nói nếu ngài không chịu gặp y, vậy mời Ngôn thiếu gia theo y về, dù sao Ngôn thiếu gia cũng là con của y.” Đây cũng không phải là suy nghĩ chủ quan của Đại trưởng lão, mà là nguyên lời nói của Tiêu Lãng, điều này làm Lâm Tử Thịnh cảm thấy bất ngờ.

“Đại trưởng lão, Tiêu Lãng nói thế thật à?” Lâm Tử Thịnh cau mày, hôm qua Tiêu Lãng bất đắc dĩ thả mình ra còn liếc nhìn cậu, giờ lại ung dung, giống như cậu nhất định sẽ theo y về, làm Lâm Tử Thịnh thấy hơi khó hiểu, ánh mắt nhìn Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão lại gật đầu, tỏ vẻ bản thân không hề nói thêm, lúc nảy Tiêu Lãng đã nói như vậy.

Lâm Tử Thịnh không thèm xoắn xuýt, giờ ra xem thì biết liền, nhìn xem Tiêu Lãng dựa vào đâu tin mình nhất định sẽ đi cùng y.

Cứ như vậy hai người Lâm Tử Thịnh và Diêm Dục rời khỏi biệt thư, đến nơi tiếp khách gặp được vẻ mặt thích ý thưởng thức của Tiêu Lãng.

“Tiểu Bách, ba đến đón con về.” Khác với trừng mắt lạnh lùng nhìn cậu hôm qua, hôm nay Tiêu Lãng thoạt nhìn mặt mũi hiền lành mặt mũi hiền lành, hoàn toàn là một dáng vẻ khác, làm Lâm Tử Thịnh hơi bỡ ngỡ, cha này mới từ chỗ quái lạ nào lại đây?

Nhưng Lâm Tử Thịnh vẫn không nói gì, đứng sau lưng Diêm Dục, mặc kệ Tiêu Lãng nói cái gì, thân phận hiện tại của cậu là ám vệ thiếp thân của Diêm Dục, đứng sau lưng Diêm Dục là chính xác nhất.

Biểu tình của Lâm Tử Thịnh khiến biểu lộ ngay lúc đó của Tiêu Lãng cứng ngắc lại, ánh mắt không thể tin, sau đó ngừng lại, lại mỉm cười nói: “Mấy ngày trước là do ba hơi gấp, nên nói hơi nặng, con đã quấy rầy gia chủ nhà họ Diêm lâu rồi, chúng ta cần phải về.”

Vào lúc này, Lâm Tử Thịnh bỗng cảm thấy có chỗ kì lạ, vừa rồi nghe Tiêu Lãng nói, cậu cảm thấy mình hơi mơ hồ, tuy cảm giác mơ hồ biến mất rất nhanh, nhưng trong giây phút đó cũng đã ảnh hưởng một ít đến Lâm Tử Thịnh, nên cậu không thể không chú trọng!

“001, lúc nảy là gì, tại sao tiếng nói của Tiêu Lãng ảnh hưởng đến tôi!” Lâm Tử Thịnh đứng sau lưng Diêm Dục hơi nheo mắt nhìn Tiêu Lãng, ánh mắt căm thù, ông ta nghĩ rằng không ai nhận ra mục đích chính mà hôm nay ông ta đến đây sao.

【Giống như một loại sóng âm có thể khống chế huyết mạch đặc biệt, đối với người bình thường bị ảnh hưởng cực kỳ nhỏ, nhưng đối với người có huyết mạch đặc biệt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn, may là huyết mạch Huyết tộc của kí chủ đại nhân đổi từ Thương thành, nếu là huyết mạch tự nhiên của thế giới này, chỉ sợ đã bị y ảnh hưởng, lập tức đi cùng y.】

Ngữ khí 001 rất nghiêm túc, hiển nhiên ngay từ đầu nó cũng không ngờ thế giới này sẽ có đồ vật kì quái.

Tiêu Lãng nhìn thấy ánh mắt đó của Lâm Tử Thịnh liền buông lỏng, nở nụ cười hài lòng, quả nhiên mọi chuyện đều như y nghĩ, đứa con trai này trốn khỏi phòng thí nghiệm!

Nhưng như vậy cũng không phải là không có chỗ tốt, chỉ cần đã tiếp nhận thí nghiệm, định trước không thể chạy thoát khống chế của y, nói vậy, y cũng có thể gián tiếp có ảnh hưởng đến nhà họ Diêm, có thể nói, thời gian nhà họ Tiêu quật khởi là ngay lúc này!

“Tiểu Bách, về với ba đi, hiện giờ mẹ con rất nhớ con, đã nhiều năm con không ở cạnh mẹ, con không nhớ mẹ sao?” Tiêu Lãng dịu dàng nói, cùng sắc mặt ôn hoà, từng câu từng chữ đều dùng sóng âm thay đổi thành ám chỉ cực mạnh, khiến Lâm Tử Thịnh bất giác tuân theo lời của mình!

Nhưng Tiêu Lãng không ngờ, Lâm Tử Thịnh bất thình lình bịt đầu của mình, dáng vẻ rất đau khổ, lập tức khiến Diêm Dục hoảng hốt lo sợ.

“Ngôn, em sao vậy?” Lâm Tử Thịnh đang yên đang lành đứng cạnh hắn lại có vẻ đau đớn như vậy, Diêm Dục lo lắng, chỉ có thể cẩn thận vỗ về em ấy.

Tiêu Lãng cũng không ngờ chuyện sẽ thành thế này, lúc nảy nó vẫn tốt mà, tại sao lại đau đầu, không lẽ do sóng âm ảnh hưởng, nhưng lúc trước thí nghiệm cũng không bị ảnh hưởng gì mà.

“Tiêu gia chủ, hôm nay thân thể Ngôn không khoẻ, xin lỗi chúng tôi không tiếp ông được.” Diêm Dục gật đầu với Tiêu Lãng, sau đó mang Lâm Tử Thịnh về phòng nghỉ ngơi, về phần Tiêu Lãng, hừm, một người xa lạ thì có quan hệ gì với hắn.

Cứ như vậy, Diêm Dục luôn ở cạnh Lâm Tử Thịnh, thấy cậu bình tĩnh lại mới ra khỏi phòng xử lý chuyện của mình.

Mà Diêm Dục không biết, Lâm Tử Thịnh mà hắn cho rằng đã ngủ lại từ từ mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí còn lạnh lùng.

【Kí chủ đại nhân, tại sao ngài giả bộ bệnh?】

Có lẽ hai người lúc nảy không biết, nhưng 001 có thể cảm nhận lúc nảy Lâm Tử Thịnh không có bất cứ vấn đề gì, vẻ đau khổ lúc nảy chỉ do cậu giả vờ.

【Không lẽ hồi nảy cảm thấy có chỗ nào không đúng hả?】

“Không phải có chỗ không thích hợp, mà tôi đã hiểu tại sao năm đó Tiêu Lãng lại mang đứa con trai trưởng của y ra khỏi gia tộc.” Lâm Tử Thịnh hít sâu một hơi, ánh mắt chán ghét: “Nếu không đúng lúc gặp sóng âm đó có lẽ vĩnh viễn tôi đều không biết Tiêu Lãng muốn làm gì.”

Lời nói của Lâm Tử Thịnh rất khó hiểu, tuy cậu hiểu ánh mắt của Tiêu Lãng, nhưng giải thích như vậy 001 không hiểu gì hết, chỉ có thể ngờ nghệch bay bay trên không, đợi Lâm Tử Thịnh giải thích.

“Sóng âm khống chế huyết mạch đặc biệt là cái gì, 001 mày nghĩ hoài mà không hiểu à?” Lâm Tử Thịnh gợi ý, nhưng 001 vẫn không hiểu được, huyết mạch đặc biệt chính là huyết mạch đặc biệt, có có vấn đề gì hả?

【Chính là chủng tộc có huyết mạch đặc biệt á, ví dụ như Người Sói nà, còn có Huyết tộc nữa.】

Nói hết mấy chuyện mình nghĩ ra, 001 vẫn không hiểu Lâm Tử Thịnh muốn nói điều gì.

“Vẫn chưa hiểu luôn hả, Người Sói với Huyết tộc có đặc điểm chung nào, chính là gen nhân loại dung hợp với gen phi nhân loại thành một chủng tộc mới, Người Sói là gen giữa người và sói, Huyết tộc là gen giữa người và dơi hút máu, năm đó Tiêu Bách bị đưa đi vì làm thí nghiệm dung hợp gen, cho nên con của y trở thành công cụ lợi hại nhất của y.”

Tiêu Bách chính là con ruột của Tiêu Lãng, nhưng y lại làm ra chuyện này, nghĩ sao cũng cảm thấy ác tâm!

001 hiển nhiên bị nguyên nhân này làm sợ ngây người.

Hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả con mình hà y cũng lợi dụng, dù có được huyết mạch khác sẽ làm con người càng mạnh mẽ hơn, nhưng đồng dạng cũng có càng nhiều nhược điểm, chuyện này không phải chuyện tốt.

Dường như biết 001 đã hiểu, Lâm Tử Thịnh khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Có lẽ từ đầu Tiêu Lãng hy vọng thí nghiệm này có nhược điểm, chỉ có biết được nhược điểm mới là vũ khí tốt nhất, bởi vì vĩnh viễn không cần lo lắng vũ khí sẽ cắn trả.”

Mặc dù cách Lâm Tử Thịnh giải thích hơi hắc ám, nhưng thực tế lại rất hợp tình hợp lý.

Giờ 001 đã hiểu người này nhẫn tâm thế nào:

【Cho nên y ôn nhu với phu nhân của y là do…】

Nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Lâm Tử Thịnh, ngẫm lại biểu hiện hôm nay của cậu, dù Lâm Tử Thịnh không nói gì 001 cũng biết được đáp án.

Vừa lúc đó 001 nhận được thông báo của hệ thống chủ:

【Bíng boong, nhiệm vụ ẩn: Thân thế bí ẩn của Tiêu Bách, điều tra tại sao năm đó Tiêu Bách bị mang ra khỏi nhà họ Tiêu (đã hoàn thành), phần thưởng nhiệm vụ: điểm cường hoá thân thể, điểm cường hoá kỹ năng, ba đá cường hoá trang bị, độ khó nhiệm vụ: cấp C, cộng thêm 5 điểm thuộc tính cơ bản, chuyển điểm tích luỹ một lần.】

Sau khi thông báo nhiệm vụ kết thúc, 001 cảm thấy hơi choáng, nguy hiểm tính mạng đã nói đâu, suy đoán dị là xong luôn đó hả?

Đang định thổ tào hệ thống chủ, chợt có một nhiệm vụ xuất hiện:

【Bíng boong, ngài nhận được nhiệm vụ ẩn (2): điều tra địa điểm thí nghiệm, huỷ phòng thí nghiệm, phần thưởng nhiệm vụ: điểm cường hoá nhân vật, điểm cường hoá kỹ năng, một đá cường hoá trang bị, độ khó nhiệm vụ: cấp B, cộng thêm 10 điểm thuộc tính cơ bản, x1 mảnh vỡ Tàng bảo đồ, thông báo đặc biệt: nhiệm vụ cấp B, có thể tạo thành ảnh hưởng không thể biết được đến kí chủ đại nhân, lượng sức mà làm.】

Sau khi thông báo nhiệm vụ xong 001 trầm mặc thật lâu, nhiệm vụ ẩn liên hoàn rất hiếm thấy, nhiệm vụ cấp B xuất hiện ở thế giới cấp E càng hiếm thấy hơn, mặc dù nhiệm vụ thưởng khá phong phú, nhưng hệ số nguy hiểm cũng không thể so với trước được, không chừng có thể mất mạng.

Tiêu Bách chính là con ruột của Tiêu Lãng, nhưng y lại làm ra chuyện này, nghĩ sao cũng cảm thấy ác tâm!

001 hiển nhiên bị nguyên nhân này làm sợ ngây người.

Hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả con mình hà y cũng lợi dụng, dù có được huyết mạch khác sẽ làm con người càng mạnh mẽ hơn, nhưng đồng dạng cũng có càng nhiều nhược điểm, chuyện này không phải chuyện tốt.

Dường như biết 001 đã hiểu, Lâm Tử Thịnh khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Có lẽ từ đầu Tiêu Lãng hy vọng thí nghiệm này có nhược điểm, chỉ có biết được nhược điểm mới là vũ khí tốt nhất, bởi vì vĩnh viễn không cần lo lắng vũ khí sẽ cắn trả.”

Mặc dù cách Lâm Tử Thịnh giải thích hơi hắc ám, nhưng thực tế lại rất hợp tình hợp lý.

Giờ 001 đã hiểu người này nhẫn tâm thế nào:

【Cho nên y ôn nhu với phu nhân của y là do…】

Nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Lâm Tử Thịnh, ngẫm lại biểu hiện hôm nay của cậu, dù Lâm Tử Thịnh không nói gì 001 cũng biết được đáp án.

Vừa lúc đó 001 nhận được thông báo của hệ thống chủ:

【bíng boong, nhiệm vụ ẩn: Thân thế bí ẩn của Tiêu Bách, điều tra tại sao năm đó Tiêu Bách bị mang ra khỏi nhà họ Tiêu (đã hoàn thanh), phần thưởng nhiệm vụ: điểm cường hoá thân thể, điểm cường hoá kỹ năng, ba đá cường hoá trang bị, độ khó nhiệm vụ: cấp C, cộng thêm 5 điểm thuộc tính cơ bản, chuyển điểm tích luỹ một lần.】

Sau khi thông báo nhiệm vụ kết thúc, 001 cảm thấy hơi choáng, nguy hiểm tính mạng đã nói đâu, suy đoán dị là xong luôn đó hả?

Đang định thổ tào hệ thống chủ, chợt có một nhiệm vụ xuất hiện:

【bíng boong, ngài nhận được nhiệm vụ ẩn (2): điều tra địa điểm thí nghiệm, huỷ phòng thí nghiệm, phần thưởng nhiệm vụ: điểm cường hoá nhân vật, điểm cường hoá kỹ năng, một đá cường hoá trang bị, độ khó nhiệm vụ: cấp B, cộng thêm 10 điểm thuộc tính cơ bản, x1 mảnh vỡ Tàng bảo đồ, thông báo đặc biệt: nhiệm vụ cấp B, có thể tạo thành ảnh hưởng không thể biết được đến kí chủ đại nhân, lượng sức mà làm.】

Sau khi thông báo nhiệm vụ xong 001 trầm mặc thật lâu, nhiệm vụ ẩn liên hoàn rất hiếm thấy, nhiệm vụ cấp B xuất hiện ở thế giới cấp E càng hiếm thấy hơn, mặc dù nhiệm vụ thưởng khá phong phú, nhưng hệ số nguy hiểm cũng không thể so với trước được, không chừng có thể mất mạng.

【Kí chủ đại nhân, tui biết anh nhất định rất muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tui rất không ủng hộ anh làm, rất nguy hiểm đó.】

001 do dự một chút sau đó tiếp tục nói:

【Nhiệm vụ vượt cấp phần thưởng phong phú, nhưng nếu ngài ngủm giữa chừng thì không những bị tách khỏi thế giới, còn có thể tạo thành gánh nặng rất lớn với linh hồn của ngài, tuy không đến mức hồn phi phách tán, nhưng sẽ bị giảm cường độ linh hồn, sau này sẽ không ổn định, đối với những nhiệm vụ sau của ngài sẽ vô cùng bất lợi.】

Dù biết có nói với Lâm Tử Thịnh cũng không nhất định sẽ có ích, nhưng 001 vẫn muốn nói, đã theo kí chủ qua bốn thế giới, 001 đã sớm toàn tâm toàn ý cân nhắc cho Lâm Tử Thịnh, với nó mà nói, vận may của kí chủ đại nhân rất tốt, bọn họ hoàn toàn có thể chạy thêm nhiều thế giới nữa để bù đắp những thứ kia, không cần dốc sức liều mạng ở đây.

Nghe 001 giải thích Lâm Tử Thịnh cũng biết nhiệm vụ này nguy hiểm, nhưng cậu không muốn từ bỏ dễ dàng: “Cảm ơn cưng đã thông báo, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần, có lẽ tôi có thể thành công, cưng đừng lo, chỉ cần gặp nguy hiểm tôi nhất định sẽ trở về trước.”

Độ nguy hiểm cao mới được hồi báo nhiều, dù 001 đã nói đến vậy, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu con người mãi mãi không đối mặt với nguy hiểm thì làm sao phát triển được?

001 nhìn Lâm Tử Thịnh, ánh mắt quả nhiên là vậy, như từ đầu liền biết Lâm Tử Thịnh sẽ làm sao, bất đắc dĩ thở dài:

【Nếu kí chủ đại nhân đã quyết định sẽ làm sao, cứ làm như anh muốn, bất quá chuyện này nên nói nam chính đại nhân một tiếng, thứ nhất nam chính đại nhân có thể trợ giúp anh, thứ hai, nếu anh xảy ra chuyện, sợ là hắn thật sự chịu không nổi.】

Biết 001 nói không sa, Lâm Tử Thịnh gật gật đầu từ từ ra khỏi phòng, hiện giờ sắc mặt của cậu dù nhìn qua đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn hơi trắng bệch, khiến người khác cảm thấy lúc nảy nhất định cậu rất khó chịu.

Đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên nhìn thấy Diêm Dục đang xử lí vài chuyện, lúc nhìn thấy Lâm Tử Thịnh, mặt hắn thả lỏng không ít, nhưng sau đó lại nhăn mày: “Nếu lúc nảy không thoải mái sao không nghỉ ngơi nhiều hơn?”

Sau đó lại suy nghĩ, như đã hiểu điều gì, hỏi: “Muốn nói gì với anh hả?”

Lâm Tử Thịnh gật đầu nhưng không nói liền, mà trầm mặc một chút sau đó mới từ từ nói: “Lúc nảy không phải em khó chịu, mà đang đối kháng với một âm thanh.”

Đối kháng một thanh âm?

Câu nói không đầu không đuôi làm Diêm Dục giật mình, ý chí của Lâm Tử Thịnh hắn biết rõ rành mạch, cần chống cự lại thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

“Lúc nảy nghe giọng nói của Tiêu Lãng em có ý định muốn rời khỏi anh.” Lâm Tử Thịnh nói cảm giác lúc đó với Diêm Dục, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Trong nháy mắt Diêm Dục tạc mao, là sao, lúc Tiêu Lãng nói chuyện có chứa ám chỉ gì hả!?

Nếu Ngôn nói như vậy, vậy hôm nay y không chỉ đơn thuần đến gặp Lâm Tử Thịnh mà còn muốn dẫn em ấy rời khỏi.

Nghĩ đến loại khả năng này Diêm Dục tái mặt hắn không nghĩ đối phương lại dùng thủ đoạn đó, y thật sự không muốn sống nữa chăng, lại dám dùng thủ đoạn đó với người quan trọng nhất của hắn, đúng là…

“Ngôn, đừng lo, em sẽ không đi đâu, anh nhất định không để em đi!” Ánh mắt Diêm Dục đầy vẻ hung ác, hắn tuyệt đối không thể mất Ngôn, cho dù là ai có ý nghĩ với Ngôn đều là kẻ thù của hắn, mặc kệ là suy nghĩ gì, cho dù cha con cũng không được!

“Ừm, không đi, nhất định không đi.” Nói xong, Lâm Tử Thịnh từ từ ngủ trong lòng ngực Diêm Dục, thấy em ấy như vậy, tâm Diêm Dục cũng nhu hoà mềm mại trở lại, nhưng càng tức giận hơn, người mình yêu suýt chút bị người ta mang đi bất kể là ai cũng không chịu được, nếu Tiêu Lãng không sợ chết thì hắn sẽ thành toàn cho!

Thấy nam chính đại nhân toả ra hắc khí, 001 hơi sợ, nam chính đại nhân càng ngày càng khủng bố không biết kí chủ đại nhân sao chịu được nữa!

【Kí chủ đại nhưn, anh làm vậy không có chuyện gì hả anh xác định nam chính đại nhưn sẽ không đại khai sát giới chứ?】

Thế giới này cho dù giết người có lí do nhưng nếu giết quá nhiều gây sát nghiệt vẫn có hại.

“Cưng có chắc là anh ấy giết người chứ không phải giải thoát cho mấy người kia à, 001 có nhiều thứ không do mình chọn, nhưng không hề muốn , đặc biệt là chuyện biến bản thân thành nửa người nửa thú không phải ai cũng có thể chấp nhận.” Có một số chuyện 001 không biết, nhưng cậu biết được không nhiều cũng ít, những thí ngiệm đó không phải thế giới này mới có, ở thế giới của cậu cũng có, nhưng cậu không tham dự mà thôi.

Dường như cảm nhận được sự tức giận của Lâm Tử Thịnh, 001 không nói gì, trực giác nói cho nó biết nếu trêu chọc kí chủ đại nhân vào lúc này không khác gì muốn chêt, cho nên chuồn đi thì tốt hơn!

“Ngôn, đừng lo anh nhất định sẽ không để em gặp không may, sẽ không để em bị gì, nếu ai có ý định gì với em, anh sẽ khiến gã biến mất không còn trên cõi đời này nữa.” Giọng nói Diêm Dục vô cùng bình ổn, nhưng vẫn có thể nghe ra một ít sát khí bên trong, 001 đã hiểu, nam chính đại nhân xem trọng kí chủ đại nhân còn hơn mạng của mình, nếu kí chủ đại nhân thật sự xảy ra chuyện…

Lâm Tử Thịnh cũng thở dài, tình ý sâu đạm này cậu nên hồi báo làm sao?

“Diêm Dục, đừng lo, em sẽ không đi, mãi mãi cũng không.” Giọng nói Lâm Tử Thịnh vang lên, khiến Diêm Dục sững sờ, đây là lần đầu tiên Ngôn gọi tên của hắn, không lẽ rốt cuộc Ngôn đã chịu chấp nhận hắn rồi sao?