Quyển 4 - Chương 7: Bạch Liên Hoa Ngây Thơ Hoạt Bát

“Sao vậy?” Diêm Dục từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Lâm Tử Thịnh như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng chợt hơi bất an.

Lúc Ngôn ở cạnh hắn, mọi chuyện đều sẽ do em ấy làm chủ, sẽ rất ít khi để lộ dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ như thế này, tại sao lại bất thường, nhất định đã xảy ra chuyện!

Lâm Tử Thịnh lắc đầu, cậu nghĩ những chuyện đó hoàn toàn không quan trọng, không cần nói với Diêm Dục, với lại dù có nói cũng không có gì thay đổi, chỉ khiến người biết lo lắng mà thôi.

“Nói dối, anh cảm thấy em đang giấu anh gì đó.” Ở trước mặt người khác có lẽ Diêm Dục không nhạy cảm lắm, nhưng ở cạnh Lâm Tử Thịnh, dù có việc gì hắn cũng có thể cảm thấy trước tiên, cảm giác này làm Diêm Dục hết sức vui vẻ, đây là một loại ăn ý không thể diễn tả bằng lời!

Mà bây giờ hắn càng cảm thấy may mắn vì có loại cảm giác này, bởi vì hắn có thể cảm nhận được Ngôn nhất định đang che giấu chuyện gì đó, với lại còn không hề muốn nói cho hắn biết tí nào!

“Đại trưởng lão nói tôi phải cẩn thận.” Thở dài, thấy dáng vẻ này của Diêm Dục Lâm Tử Thịnh biết nói dối cũng vô dụng, trực tiếp nói lời mà hôm nay Đại trưởng lão đã nói nói với Diêm Dục, “Đại trưởng lão nói gia chủ tiền nhiệm có thể sẽ khiến tôi chết.”

Tất nhiên, điều này Lâm Tử Thịnh có thể hiểu được, một tên ám vệ lại bẻ cong đứa con trai đắc ý nhất, cho dù là ai cũng muốn giết chết cái tên ám vệ đó được không?

Diêm Dục nghe vậy cả người cứng đơ, hiển nhiên hắn cũng nghĩ đến khả năng này, âm thầm cảnh giác trong lòng, khoảng thời gian này nhất định không thể để Ngôn rời khỏi tầm mắt của mình.

“Ngôn, đừng lo, không sao, không sao đâu.” Hắn nhất định sẽ không để cho bất kỳ người nào xúc phạm đến Ngôn, còn người nói chuyên giữa hắn với Ngôn cho ba biết, nên chết sớm một chút mới được!

Lâm Tử Thịnh gật đầu không nói gì thêm, cậu biết Diêm Dục đang hứa với cậu, hứa sẽ bảo vệ cậu, thực tế cậu cũng không để ý mấy chuyện này lắm, tuy hệ số nguy hiểm ở thế giới này tăng lên không ít, nhưng muốn cậu chết phải có một vài thủ đoạn cao hơn nữa!

Cứ thế, hai người an tĩnh ăn bữa sáng, trong lòng tính toán chuyện sẽ xảy ra, cùng với việc làm sao để bảo vệ người bên cạnh an toàn.

Quả nhiên, mọi chuyện giống như Diêm Dục nghĩ, sau khi Bạch Linh Linh “biến mất” một tuần liền, gia chủ tiền nhiệm báo cho Diêm Dục một tin, nói là muốn tổ chức một buổi tiệc ở đảo chính, hi vọng Diêm Dục chuẩn bị cho tốt.

Nhưng cho dù là Diêm Dục hay Lâm Tử Thịnh đều hiểu, lời này của gã là đang tuyên chiến với Diêm Dục.

Năm đó gia chủ tiền nhiệm bị Diêm Dục đuổi đi, đã ghi hận trong lòng, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội trả thù gã nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình!

“Tôi biết ngay lão già đó sẽ không an phận mà!” Xem tin tức truyền đến, Diêm Dục thật sự không muốn để ý đến hiếu đạo nữa, muốn đại nghịch bất đạo giết chết lão ta!

“Giải quyết một lần là được, dù có ám vệ ở cạnh thì nhân thủ của chúng ta cũng nhiều hơn, lúc đó trước khi mọi thứ kết thúc, khiến ông ta để mạng lại đây là được!” Lâm Tử Thịnh rất không khách khí, mở miệng nói lại muốn tính mạng của đối phương.

Lâm Tử Thịnh không phải thị sát thành tính, mà do hiểu gia chủ tiền nhiệm là hạng người gì, tuy rằng nghe được mấy chuyện của gia chủ tiền nhiệm từ miệng của Diêm Dục và Diêm Lạc, nhưng hai người họ cũng không thật sự hiểu rõ gã ta. (Thị sát thành tính: giết chóc thành tính, hở ra là giết, hay hiểu đơn giản là giết người riết quen.)

ngại lừa hôn hoặc ép hôn những người không nguyện ý, thậm chí vì để những người đó không thể tách khỏi mình, còn bắt nhốt người nhà của bọn họ lại, vì để những người đó sinh con dưỡng cái cho gã, mà sau khi họ sinh con xong, mang những người vợ bé không có giá trị đến chợ đen.

Nên biết rằng một người con gái nếu được gia chủ của một gia tộc ẩn thế vừa ý, nhan sắc của họ đều vo cùng xuất sắc, hơn nữa trước khi đem ra đấu giá đều được dạy dỗ cẩn thận, đàn bà vừa xinh đẹp vừa da^ʍ đãng đương nhiên có thể bán với giá cực kì cao, đó cũng là một khoản thu nhập thêm của gã, nhiều năm qua không giết đã có bao nhiêu người phụ nữ bị gã giết hại.

“Ừm, anh biết rồi, lần này nên suy nghĩ cẩn thận sau đó chúng ta sẽ giải quyết gã cho xong!” Người không nên tồn tại thì nên biến mất cho sớm!

Thật ra Diêm Dục cũng đã từng điều tra chỗ ở của nhóm mẹ nhỏ đã từng biến mất của hắn, nhưng dường như có một thế lực nào đó cản lại, bất kể hắn nỗ lực thế nào tin tức cũng rất hạn chế, cho nên tuy Diêm Dục bỏ qua, nhưng trong lòng cũng có một ít phỏng đoán.

Vì là vợ chính của gia chủ tiền nhiệm, cho nên mẹ của Diêm Dục thoát khỏi vận mệnh bị bán đấu giá, nhưng gia chủ tiền nhiệm đối xử với bà cũng không tốt, trong mắt gã bà chỉ là một máy móc sinh dục, cũng là một người trong nhà họ Trình, trừ việc đó thì bà chẳng là thứ gì cả, cho nên sinh hoạt trong nhà cũng không được thoả mãn.

Nếu không phải vì bà sinh được một người thừa kế khiến gã hài lòng, có lẽ tình huống trong nhà của mẹ Diêm Dục sẽ càng thê thảm hơn.

“Ngôn, em biết không, sau khi mẹ anh qua đời, anh nghĩ trong lòng rằng mình đã thành một đứa bé mồ côi, vì trong lòng anh, anh không có ba.” Đối với Lâm Tử Thịnh, Diêm Dục không cần giấu giếm, trong lòng nghĩ gì thì hắn nói hết toàn bộ, “Trong sinh mệnh của anh không có nhân vật gọi là ba, luôn chỉ có một mình mẹ nuôi dưỡng anh nên người, mà trong mắt gã, mẹ không phải là vợ gã, mà chỉ là công cụ lúc nào cũng đều bị lợi dụng, có thể tuỳ tiện vứt đi.”

Vì có quan hệ với nhà họ Trình nên hành vi của gã đã thu liễm rất nhiều, sau khi nhà họ Trình rơi đài gã như trở thành một người khác, giẫm mẹ vào trong bùn, nếu không phải vì có hắn, có lẽ mẹ sớm đã không chống đỡ nổi nữa.

Mấy ngày tiếp theo, cho dù là Lâm Tử Thịnh hay Diêm Dục đều chuẩn bị thật tốt, sau đó nghênh đón bữa gặp gỡ sắp đến, lần gặp gỡ này đối với hai người tuyệt đối là một khảo nghiệm rất lớn.

Nhưng đang chuẩn bị, đến ngày thứ ba lại có một người ngoài ý muốn đến — Diêm Lạc.

“Tiểu Thất, sao em lại đến đây?” Diêm Lạc cứ ở trên đảo Thất Nguyệt không hề đi đâu, cho nên Diêm Dục sắp quên mất còn có em ấy.

“Chuyện của bọn anh em đã nghe nói rồi, cho nên đương nhiên là đến giúp.” Diêm Lạc nhướng mày, tuy rằng cô không hề muốn giúp hai người nhưng hiện tại nếu không giúp qua cửa ải này e là hai người đó sẽ khổ sở lắm.

Nhưng Diêm Lạc vẫn rất tức giận, cô nghĩ sao cũng không nghĩ đến anh hai lại có tâm tư đó với anh Ngôn, cô đưa anh Ngôn về có phải đưa dê vào miệng cọp rồi không.

Nhưng thấy anh Ngôn cũng không phản đối, Diêm Lạc hiểu, hiện giờ anh Ngôn rất vui, ít nhất lúc ở chung với anh hai cô thấy anh ấy rất hạnh phúc.

“Em không giúp được, chuyện lần này khá phiền phức, đừng mang bản thân em vô luôn.” Vì hắn là con trai trưởng, cho nên ba sẽ không làm gì hắn, nhưng đối với con gái thứ con của vợ kế thì không nhất định, dù sao chỉ là con gái thứ, cho dù chết một hai đứa gã ta cũng không thiếu con cái, sẽ không đau lòng.

Nói cho cùng thật ra đối với ba Diêm, dù là Diêm Dục cũng có thể hi sinh được, nhưng bất quá do thân thể hiện giờ của gã có vấn đề nên không có biện pháp khiến phụ nữ mang thai, nếu Diêm Dục thật sự xảy ra vấn đề, e rằng nhà họ Diêm sẽ đoạn tử tuyệt tôn, nếu không ba Diêm nhất định sẽ diệt trừ hai người cùng một lúc.

“Nhưng nếu em không giúp, hai anh cũng không có cách vượt cửa ải khó này mà.” Diêm Lạc nghĩ nên hấp dẫn một số lực chú ý của ba Diêm, như vậy tỉ lệ hai người họ bình an sẽ lớn hơn một ít.

Nhưng cô cũng biết Diêm Dục nói đúng, nếu cô liên luỵ vào, có lẽ không có cách thoát thân.

“Tiểu Lạc, cảm ươn em, nhưng chuyện này em không nên liên luỵ vào mới tốt, đừng lo, anh không sao đâu.” Vươn tay xoa đầu Diêm Lạc, nhìn cô đầy ôn nhu, khiến Diêm Lạc không tự chủ được gật đầu một cái, đợi đến lúc phản ứng lại mình đã làm cái gì thì không còn đổi ý được nữa.

Nhưng cô không đi liền, mà ở lại trên đảo bố trí cho bữa tiệc sắp tới, ba Diêm sẽ xuất hiện ở đây tất nhiên trong lòng có gai , nhiều người ra sức có thể để gã bớt tìm một ít phiền phức.

Diêm Dục và Lâm Tử Thịnh hiểu rõ đạo lý này, cho nên không từ chối.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến thời gian ba Diêm nói, ba Diêm đương nhiên xuất hiện trên đảo, nhìn đảo chính quen thuộc, trong mắt của gã toàn là dã tâm.

Nhà họ Diêm có một quy củ, một khi gia chủ đủ 50 tuổi hoặc người thừa kế có thể tự mình đảm nhận nổi, nhất định phải tách khỏi đảo chính mở rộng thế lực của mình, cho dù là ai cũng không thể thay đổi quy củ này!

Nhưng ba Diêm không cam lòng, trong tay nắm rất nhiều nguyên không dùng lại phải đi mở rộng thế lực của mình dù là ai cũng không nguyện ý.

Cho nên ba Diêm luôn không muốn kết hôn sinh con, càng không muốn xác định người thừa kế, trong khi gã cho rằng mọi chuyện đều giống như gã suy nghĩ, năm gã 30 tuổi gã bị hội trưởng lão cảnh cáo, nếu còn không kết hôn sinh con, lúc gã 50 tuổi phải chọn một người trong dòng thứ làm gia chủ.

Chuyện đó đã hù được ba Diêm, nếu vị trí gia chủ rơi vào tay dòng thứ, gã sẽ không có được chỗ nào tốt, cho nên gã lập tức lập gia đình với mẹ của Diêm Dục, hơn nữa còn sinh ra Diêm Dục.

Vốn gã không định bồi dưỡng Diêm Dục thành một người thừa kế hợp pháp, chỉ cần Diêm Dục không ra gì, cho dù Diêm Dục trở thành gia chủ nhà họ Diêm, cuối cùng nhà họ Diêm còn không phải bị gã nắm trong tay sao?

Nhưng gã tưởng tượng thì đẹp lắm, lúc gã muốn nuôi Diêm Dục thành phế thì bị trưởng lão phát hiện mục đích của gã, đoạt nó đi, với lại lúc nó 12 tuổi tuyên bố địa vị người thừa kế của nó, lúc Diêm Dục 15 tuổi tuyên bó nó đã trở thành gia chủ, lúc đó gã mới 45 tuổi, vốn còn 5 năm, lại bị các trưởng lão và nghịch tử đuổi hạ vị, gã không thể cam tâm!

Vì vậy lúc biết nghịch tử kia thích một thằng đàn ông, mà thằng đàn ông đó lại là ám vệ của nó, ba Diêm thấy cơ hội của gã đã đến, nếu Diêm Dục cứ như vậy sẽ không có con, có tư cách gì ngồi lên vị trí gia chủ!

Thấy nó chiếm nửa cái biệt thự trên đảo chính, ánh mắt ba Diêm càng tràn đầy lửa nóng, bước nhanh đến biệt thư, gã sắp quay lại rồi, không vui sao được!?

Nhưng khi ba Diêm bước vào biệt thự sau đó lại phát hiện bầu không khí ở đây không giống như gã tưởng tượng, Diêm Dục không ở cửa chờ gã, càng không có cầu xin ta thứ như gã nghĩ, bảo trụ vị trí gia chủ thật tốt, không có, không có cái qué gì hết!

Không đúng! Khác hẳn so với tưởng tượng của gã.

Thở phì phò đi tới phòng khách, mười mấy người vây quanh ngồi thành hình nửa vòng tròn, người ngồi giữa đương nhiên là Diêm Dục, người đứng phía sau hắn là Lâm Tử Thịnh — ám vệ của hắn.

“Diêm Dục, lễ nghi của mày vậy đó hả, nhìn thấy ba mày còn không nhường chỗ ngồi nhanh lên!” Gã đã hậm hực cái bảo toạ gia chủ này lâu lắm rồi, giờ có cơ hội, không thể nhìn Diêm Dục ngồi ở đó được.

Người xung quanh đều an tĩnh nhìn ba Diêm, không hề nhúc nhích, chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn, mỗi người ngồi đây đều là con của ba Diêm, nhưng những người đó ngoại trừ oán hận thì không còn bất kì tình cảm nào với gã ta, vì ba Diêm từ trước đến giờ không xem bọn họ là con, mà khoe “dòng dõi” của bản thân, là công cụ khoe “năng lực” của gã, với người như gã không ai nguyện ý gọi gã một tiếng ba.

“Gia chủ tiền nhiệm, ngài về đây có việc gì thì nói đi.” Đại trưởng lão nhìn dáng vẻ diễu võ dương oai của ba Diêm, ánh mắt tràn đầy may mắn, lúc trước hên là nhận nuôi gia chủ, nếu không thì đứa bé này bị nuôi phế rồi, “Nếu ngài không có chuyện gì kính xin mau rời khỏi, ngài nên biết một khi gia chủ thoái vị không thể lên đảo chính được.”

Sau khi nghe Đại trưởng lão nói, thái dương của ba Diêm nổi gân xanh, nhìn người xung quanh như nhìn kẻ thù của mình.

Thật ra trong lòng của gã, người ở đây chính là kẻ thù của gã, vì những người này đều là chướng ngại để gã đạt được vật gã muốn.

“Tất nhiên là có việc, nếu không tôi đâu rảnh rỗi tới đây.” Nhìn Diêm Dục, ánh mắt ba Diêm đầy ác độc, đánh giá Diêm Dục và Lâm Tử Thịnh từ trên xuống dưới sau đó cao giọng nói, “Các vị trưởng lão, chắc các ông còn chưa biết người thừa kế các ông chọn đã làm ra chuyện gì, nó đã yêu một thằng đàn ông, người như nó còn có tư cách làm gia chủ nhà họ Diêm à?”

Gã nói lớn tiếng, chờ ánh mắt khiếp sợ của các trưởng lão, bọn chúng sẽ đẩy nó từ trên vị trí kia xuống!

Nhưng vượt qua ngoài dự liệu của gã,mọi người có mặt chỉ yên tĩnh nhìn gã một cái, sau đó không nói gì, giống như bọn chúng đã biết chuyện này rồi.

Giống như đã biết?

Ba Diêm dường như mới phát hiện điều gì, sắc mặt trở nên khó coi, “Thì ra các ông đã biết rồi, các ông đồng ý?”

Nếu không phải vậy, sao bọn chúng có thể thờ ơ khi nghe những lời đó được.

“Đương nhiên chúng tôi đã biết.” Đại trưởng lão nhìn hai người một ngồi một đứng giả làm con rối thật hài hoà ở bên kia, thật vui vẻ, “Thậm chí chúng tôi đều vui vì chuyện đó, chuyện Diêm Phàm ngài làm năm đó đừng tưởng không ai biết, tại sao ngài định Bạch Linh Linh và Bạch Lỵ Nhi làm vị hôn thê của gia chủ, tôi nghĩ ngài rõ hơn ai hết.”

Nói đến đây, Đại trưởng lão không ủng hộ lắc đầu, “Vốn tôi nghĩ ngài vì tốt cho gia chủ, nhưng giờ tôi coi như đã thấy rõ hết rồi, một người ngây thơ hoạt bát không rành thế sự, một người tâm tư đố kị nặng không có đầu óc, quan hệ giữa hai người đó ở nhà họ Bạch là thủy hỏa bất dung, hiện giờ nhà họ Bạch đã nằm trong tay của ngài, gia chủ, tôi nói đúng chứ?”

Giọng nói của Đại trưởng lão rất trầm ổn từng chữ từng câu đều nói rất rõ ràng, thành công làm Diêm Phàm mặt tái nhợt, gã không ngờ từng chuyện bản thân mình làm đối phương đều biết hết. Hơn nữa còn biết rất rõ ràng.

“Dù là tôi làm thì sao.” Coi như đã vạch mặt, vậy gã nhất định phải đuổi Diêm Dục xuống khỏi vị trí gia chủ, “Cho dù thế nào, Diêm Dục đã yêu đàn ông, nó không có tư cách ngồi lên vị trí này!”

“Nhưng…” Nói đến đây, ba Diêm dùng ánh mắt yêu thương nhìn Diêm Dục, giống như muốn tốt cho hắn, “Trong gia tộc cũng không phải không có tiền lệ lấy vợ là đàn ông.”

Chuyện này không phải do Diêm Phàm vì hãm hại Diêm Dục mà bịa chuyện, đây đúng là chuyện có thật, quan hệ giữa ám vệ và chủ nhân thông thường đều rất thân mật, trong quá trình cùng chung hoạn nạn, tình cảm thay đổi thành tình anh em là cực kì bình thường, nhưng cũng có trường hợp giống Diêm Dục thay đổi thành tình yêu.

Diêm Phàm là một thằng đàn ông hoa tâm cặn bã cực kì hiếm hoi trong nhà họ Diêm, thông thường bọn họ đều rất xem trọng vợ của mình, mà một khi đã xem ám vệ là vợ sẽ trở nên kiên quyết đến cố chấp, cho nên đã từng có vị gia chủ liều chết chống lại muốn cưới ám vệ làm vợ.

Vì vậy nếu Diêm Dục muốn cưới Lâm Tử Thịnh cũng không phải không thể, nhưng hệ số nguy hiểm quá cao, với lại người gặp nguy hiểm không chỉ Diêm Dục mà còn có Lâm Tử Thịnh.

Vì khảo nghiệm đó không nhằm vào gia chủ, mà nhằm vào ám vệ, gia chủ vì ám vệ có can đảm khiêu chiến với quy củ trong nhà đã đại biểu cho quyết tâm của hắn, như vậy tiếp theo phải thấy được sự đáp lại của ám vệ.

Cho nên muốn để mọi người trong nhà đều thừa nhận thân phận Lâm Tử Thịnh là “chủ mẫu đương gia”, nhất định phải chấp hành một nhiệm vụ rất nguy hiểm, chỉ khi nhiệm vụ thành công an toàn trở về hai người mới có thể chính thức ở chung.

“Gia chủ tiền nhiệm, cái quy củ đó đã sớm bị huỷ bỏ rồi, cho nên nếu gia chủ muốn, có thể cưới Ngôn về bất cứ lúc nào.” Đại trưởng lão nghe đến đó đương nhiên hiểu được ánh mắt của Diêm Phàm, gã muốn nhân cơ hội này diệt trừ Ngôn.

Người sáng suốt đều có thể thấy rõ tầm quan trọng của Ngôn đối với Diêm Dục, khảo nghiệm ám vệ năm đó cũng từng thất bại, ám vệ gia chủ thất bại, cuối cùng chết giữa khảo nghiệm, lúc đó gia chủ suýt chút tự tử vì đối phương, nghe thu âm của ám vệ lưu lại lúc lâm chung sau đó bệnh nặng một hồi, sau khi tỉnh lại người vốn vừa ôn nhu vừa chuyên tình đã thay đổi, trở thành hoa tâm bạo ngược, vợ của hắn bị hắn ngược đãi đến chết, lúc con trai kế thừa vị trí gia chủ thành công thì tự sát.

Cùng lúc đó người nhà họ Diêm mới biết tại sao gia chủ lại ngược đãi vợ của hắn — vốn ám vệ có thể bình an trở về, kết quả ả ta vì trở thành chủ mẫu nhà họ Diêm, âm thầm động tay chân.

Cuối cùng ả thực hiện được múc đích, nhưng không hưởng thụ được một ngày sống trong chức chủ mẫu đương gia, hiểu được đến ngày mình chết mới được giải thoát.

So với gia chủ lúc trước, gia chủ hiện giờ càng để ám vệ trong lòng hơn, nếu Ngôn xảy ra chuyện gì, gia chủ nhất định sẽ không do dự mà tự tử, thậm chí bắt toàn bộ nhà họ Diêm chôn cùng.

“Quy củ có huỷ hay không không liên quan đến tôi, nếu muốn tôi nhượng bộ cũng chỉ có một biện pháp, nếu không, Diêm Dục nhất định phải cưới con gái của nhà họ Bạch!” Gia chủ tiền nhiệm không có bất cứ quyền lợi nào, nhưng vẫn có nhúng tay một chút, là hôn sự của gia chủ, dù sao gã cũng là ba của gia chủ.

Diêm Phàm vừa nói, xung quanh yên tĩnh, mọi người có mặt đề dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn gã, gã cực kỳ đắc ý.

Không muốn? Dù không muốn rồi sao, chỉ cần Diêm Dục muốn ở cùng với ám vệ, nhất định phải đồng ý yêu cầu của gã, chỉ cần nó đồng ý, không lẽ mình không giết được một thằng ám vệ.

Đến lúc đó dù Diêm Dục không tự tử vì thằng ám vệ đó khẳng định cũng sẽ bị điên, nhà họ Diêm lại vào tay của gã!

“Tôi đồng ý.” Trong lúc Diêm Dục định từ chối, Lâm Tử Thịnh mở miệng tỏ vẻ đồng ý, “Nhiệm vụ gì ngài có thể nói, tôi sẽ làm được.”

Ánh mắt Lâm Tử Thịnh nhìn Diêm Phàm vô cùng tĩnh lặng, lại đặc biệt có lực xuyên thấu, như có thể xuyên thấu thân thể nhìn thấy trong lòng gã, biết được tính toán của gã, khiến gã có cảm giác sởn hết gai ốc, sau giây phút đối mặt đó, gã chỉ có thể chật vật né tránh, càng không cam lòng.

Tại sao cái gì tốt cũng đều thuộc về thằng con bất hiếu kia, cái ám vệ này so với ám vệ của mình tốt hơn rất nhiều, tất nhiên mấy lão già kia đều giữ lại thứ tốt nhất cho thằng nhãi đó rồi!

Hiển nhiên Diêm Phàm đã quên tuổi tác của Lâm Tử Thịnh, một người còn nhỏ hơn Diêm Dục hai tuổi làm sao trở thành ám vệ của gã được, cho nên có thể chứng minh Diêm Phàm là một người ích kỷ lại thích oán trời trách đất.

“Ngôn!” Nghe Lâm Tử Thịnh đồng ý, Diêm Dục khẩn trương, chuyện lúc trước hắn đã nghe nói, hắn không muốn trở thành một người đau khổ vì yêu thứ hai!

“Tin em, em sẽ thành công trở về.” Nếu Lâm Tử Thịnh muốn hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo nhất định phải rời khỏi Diêm Dục, chỉ có hoàn thành mọi thứ cậu mới an tâm ở cùng với người trong lòng.

Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Tử Thịnh hơi tự giễu, trong lòng của cậu nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn người này, biết rõ nếu mình thật sự xảy ra chuyện gì, người này sẽ điên mất, nhưng vẫn chọn rời đi.

“Em đã đồng ý với anh, sẽ không rời khỏi anh nữa.” Diêm Dục nhìn Lâm Tử Thịnh chăm chú, hắn không quan tâm sẽ cưới người phụ nữ nào về nhà, dù sao cũng không chạm đến, nếu nghe lời sẽ nuôi ở nhà, nếu không nghe lời sẽ giết, không phải vấn đề gì, tại sao Ngôn muốn mạo hiểm?

“Nhưng em muốn ở cùng anh, một cách quang minh chính đại.” Nói xong, Lâm Tử Thịnh mấp máy miệng, cúi người hôn nhẹ trên mặt hắn, lập tức làm Diêm Dục quên toàn bộ lời muốn nói, trong lòng chỉ còn lại một câu.

Ngôn mới hun tui, chủ động hun tuiiiiiii.

Thấy Diêm Dục như người ngu, Lâm Tử Thịnh tỏ vẻ rất hài lòng.

Người xung quanh nhìn thấy hai người hỗ động, trong lòng tràn đầy hâm mộ.

Mà Diêm Phàm thấy cảnh đó, lòng càng sảng khoái, gã chỉ cần giải quyết tên ám vệ này cho xong, Diêm Dục sẽ xong đời!

Nếu gã sắp đạt được mục đích, vậy phải nhanh chóng rời khỏi để bố trí, nhà họ Diêm không còn trong tay của gã nên có rất nhiều thứ khó có thể bố trí, nếu không làm sớm sẽ không có cơ hội!

Mấy ngày tiếp theo, Diêm Dục hoàn toàn không xử lý bất cứ công việc nào, chỉ luôn đi theo cạnh Lâm Tử Thịnh, trước kia đều là Lâm Tử Thịnh đi theo hắn, giờ Lâm Tử Thịnh muốn đi làm nhiệm vụ, hắn không thể không lo, chỉ có thể đi lòng vòng sau lưng em ấy.

“Em sẽ không sao, thật, em cam đoan!” Lâm Tử Thịnh nói vô cùng kiên định, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn hơi chột dạ, dù sao chuyện tiếp theo cậu phải đi theo nội dung cốt truyện, thuận tiện gặp người nhà ở thế giới nhà.

Trong tư liệu thế giới từng nói Ngôn có một gia đình rất yêu thương hắn, chỉ tiếc lúc hắn còn nhỏ trong nhà bị xáo động một lần, không biết tại sao Ngôn lại bị đưa đến đảo Hắc Ám trở thành ám vệ của Diêm Dục.

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, Diêm Dục mấp máy miệng, tuy vẫn không yên lòng, những vẫn nhịn được, Ngôn nói nhất định phải tin.

Ngày Lâm Tử Thịnh đi Diêm Dục không đi tiễn, vì hắn sợ lúc nhìn Ngôn rời khỏi sẽ không nhịn được giữ em ấy lại.

Cũng chính vì vậy nên hắn không biết nhiệm vụ Lâm Tử Thịnh sẽ chấp hành.

Cầm nhiệm vụ trong tay, Lâm Tử Thịnh nhíu mày, cậu cho rằng nhiệm vụ sẽ tương tự với tuyến thế giới, nhưng không ngờ, Diêm Phàm lại tăng độ khó nhiệm vụ lên vô số lần.

Giải cứu nằm vùng bị bắt đi lúc trước của nhà họ Diêm? Đây là muốn vào đại bản doanh của đối phương, Diêm Phàm muốn cậu chết luôn.

“Ngôn, nếu thấy nhiệm vụ quá khó, có thể từ bỏ.” Đại trưởng lão cũng biết nội dung nhiệm vụ, còn nghi ngờ đây là kế hoạch của Diêm Phàm, dù sao những nằm vùng kia vốn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trong một đêm lại bị bắt hết toàn bộ, nếu nói không có người tiết lộ thân phận của bọn họ, Đại trưởng lão tuyệt đối không tin.

Với lại hiện tại Đại trưởng lão càng cảm thấy may mắn vì lúc trước đã đuổi Diêm Phàm xuống khỏi vị trí gia chủ, nếu không làm vậy, nhà họ Diêm sớm muộn cũng sẽ huỷ trong tay của hắn, một người vì lợi ích của mình có thể phản bội người của gia tộc, người như vậy tuyệt đối không thể trở thành gia chủ!

“Đại trưởng lão đừng lo, tôi sẽ mang người về.” Những người đó quan trọng thế nào đối với nhà họ Diêm Lâm Tử Thịnh hiểu rõ, dùng năng lực trong phạm vi của mình để giúp đỡ nhà họ Diêm là chuyện có thể làm được.

“Con à, con vất vả rồi.” Nhìn Lâm Tử Thịnh Đại trưởng lão biết tại sao cậu lại đồng ý, ánh mắt nhìn người của gia chủ đúng là rất tốt, người như vậy không những thích hợp làm ám vệ, còn thích hợp trở thành “chủ mẫu đương gia”.

Đợi đến lúc Lâm Tử Thịnh đến địa điểm làm nhiệm vụ mới biết nhiệm vụ khó khăn cỡ nào, người bị bắt đi ở tuyến thế giới vốn chỉ là người cấp dưới chót, hơn nữa chẳng qua bị một gia chủ rất nhỏ bắt nhưng giờ lại là một gia tộc hạng trung, không chỉ Ngôn, cho dù có thêm Diêm Dục vào cũng không có khả năng thành công.

Hên là người đứng ở nơi này hiện giờ là Lâm Tử Thịnh, mới tăng khả năng thành công của nhiệm vụ.

“001, tra chút, tra rõ vị trí người cần cứu và vị trí của kẻ thù để chúng ta nghĩ cách.” Lâm Tử Thịnh có máy gian lận 001, đương nhiêm dễ hoàn thành nhiệm vụ hơn nhiều.

Nhưng đến lúc bản đồ xuất hiện trước mặt Lâm Tử Thịnh, cậu mới phát hiện mình ngây thơ quá, cậu biết Diêm Phàm muốn cậu chết, nhưung thật không ngờ lại tàn nhẫn đến vậy, không chỉ bắt người, còn nhắc nhở đối phương nên tuần tra, e là thành viên của gia tộc này đều ở đây hết.

【Kí chủ đại nhân, tui lấy được tư liệu ở chỗ hệ thống chủ nè, cái gia tộc hạng trung này thật ra là thế lực của Diêm Phàm, Diêm Phàm vì giết kí chủ đại nhân mà coi như là được ăn cả ngã về không luôn á, nếu thất bại sẽ trắng tay.】

Dù đây không phải là toàn bộ thế lực của Diêm Phàm, nhưng cũng là lực lượng trung kiên, còn dư lại chỉ có vài ba con mèo nhỏ, không tạo được bất cứ uy hiếp gì đối với Diêm Dục.

“Nếu đã vậy, càng không thể để cho bất cứ ai ở đây sống được, nếu không sẽ thành trở ngại cho chúng ta.” Lâm Tử Thịnh nói xong cũng không thèm ẩn núp nghênh ngang đi đến cửa lớn.

Trong ánh mắt mọi người âm thầm quan sát đá văng cửa lớn bằng sắt, làm mọi người xung quanh sợ quá chừng.

Một đạp có thể đá văng cửa lớn ra ngoài, nếu sức lực đó đạp lên người chắc đạp cái chết luôn, người này tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm!

Diêm Phàm luôn quan sát trong âm thầm thấy cảnh đó càng kiên quyết quyết tâm nhất định phải để Lâm Tử Thịnh chết tại đây, nếu người này quay về cạnh Diêm Dục đối với gã sẽ là một bất lợi cực kỳ to lớn, nhất định phải phải chết tại đây!

【Xin kí chủ đại nhân cẩn thận, hướng ba giờ phía trước có hai người đang đi lại chỗ anh, hai người đó có súng. Có lẽ năm giây sau sẽ chạm mặt.】

Tình hình vô cùng nguy hiểm, cho nên 001 chủ động thông báo cho Lâm Tử Thịnh.

Sau khi Lâm Tử Thịnh nghe thông báo, hơi nheo mắt lại, trong lòng yên lặng đếm “4, 3, 2, 1.”

Lúc đếm đến 1 tay quăng ra hai cây phi đao, ngắm giữa mi tâm của đối phương, hai người đó lặng lẽ ngã trên mặt đất, thậm chí không có cơ hội thở dốc.

Vũ khí lạnh vs vũ khí nóng, vũ khí lạnh, thắng!

Hai người bị giết đến chết cũng không biết tại sao bọn họ lại dễ dàng chết trong tay đối phương.

Cứ vậy, Lâm Tử Thịnh dựa theo nhắc nhở của 001 đi đến chỗ mục tiêu, nhưng địch quá đông, dù cẩn thận tránh né vẫn gặp phải hai nhóm người, thời gian dần trôi, trên người Lâm Tử Thịnh cũng xuất hiện vết thương.

Dù huyết thống của Huyết tộc không ngại vũ khí nóng, nhưng Lâm Tử Thịnh chỉ là một nhân loại kích hoạt huyết thống Huyết tộc, vũ khí trong tay đối phương vẫn đủ lưu lại vết thương trên người cậu, thời gian càng trôi thương thế trên người cậu càng nặng.

Vì mất máu và xung quanh đều là mùi máu tươi, mắt Lâm Tử Thịnh từ từ trở thành màu đỏ, tuy tóc và nhanh hiện giờ vẫn chưa thay đổi, nhưng 001 biết Lâm Tử Thịnh sắp đến giới hạn mất khống chế rồi.

【Kí chủ đại nhân, xung quanh ở đây đều được giám sát, anh không thể mất kiểm soáy đượcccccccc!】

Giờ Lâm Tử Thịnh mà mất kiểm soát sẽ thành kẻ thù của loài người, 001 không thể để kí chủ nhà mình bị nguy hiểm được.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ không mất kiểm soát.”

Mọi thứ đều là con dao hai lưỡi, huyết thống Huyết tộc thật ra giúp Lâm Tử Thịnh khá nhiều, đặc biệt lúc bị thương miệng vết thương sẽ khép lại rất nhanh, nhưng đồng dạng mất máu quá nhiều khiến cậu càng khao khát mãnh liệt với máu tươi.

Hiện giờ cậu chính là một cỗ máy chém gϊếŧ kẻ thù, nếu cậu không chú ý một chút sẽ bị máu của đối phương hấp dẫn, lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì cũng không thể bảo đảm được.

Rốt cuộc, trước khi Lâm Tử Thịnh hoàn toàn mất kiểm soát đã giải quyết tất cả kẻ thù, cậu thuận lợi đến được mật thất giam giữ người nằm vùng.

Trong khoảnh khắc mở cửa ra, người bên trong dùng ánh mắt phòng bị nhìn cậu, lúc thấy người trước mắt là người họ quen thuộc, thở dài một hơi.

“Ngôn, sao cậu ở đây?” Dù Ngôn là người của bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ không thể xác định được, vì đội tuần tra bên ngoài thấy được vài gương mặt quen thuộc.

“Đến cứu các anh ra ngoài.” Lâm Tử Thịnh dựa vào vách tường trong phòng, thở hổn hển, phòng toàn người sống khiến dục vọng muốn hút máu của Lâm Tử Thịnh càng thêm mãnh liệt, “Đi ngay đi, không biết chút nữa có tăng thêm người hay không, giờ các anh tách ra, đi nhanh đi.”

Về phần cậu thì phải ở lại đây một thời gian, nếu không đè dục vọng khát máu xuống Lâm Tử Thịnh thật sự không dám ra khỏi đây, cậu sợ khi ra bên ngoài sẽ thật sự mất kiểm soát.

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, mọi người kích động, chỉ có người đứng đầu dùng ánh mắt lo lắng nhìn Lâm Tử Thịnh, hắn thấy trạng thái hiện giờ của Lâm Tử Thịnh không tốt, nhưng lại không biết có thể giúp gì được.

“Đừng để ý đến tôi, các anh rời khỏi là được, tôi không có nguy hiểm.” Thấy ánh mắt chắc chắn của Lâm Tử Thịnh, rốt cuộc hắn gật đầu, đi ra ngoài.

Dựa trên vách tường một lát, nhiệt độ lạnh như băng làm Lâm Tử Thịnh khôi phục tỉnh táo, khi cậu chuẩn bị đi ra, tiếng kêu bén nhọn của 001 truyền đến bên tai:

【Kí chủ mau chạy đi, ở đây không chỉ có người tuần tra, mà dưới nền còn chôn thuốc nổ, trọng lượng đủ để tận diệt chỗ này!】

Lâm Tử Thịnh nghe nói như thế, tranh thủ thời gian đứng dậy chạy ra ngoài, trong lòng tự oán trách mình, bị tuyến thế giới ảnh hưởng quá nghiêm trọng, ở trong tuyến thế giới Ngôn vừa bước vào khu vực, quả boom đã nổ, lúc đó Ngôn không bị nổ chết, mà bị người Diêm Dục phái đi gϊếŧ chết.

Mà lúc đến đây không thấy quả boom liền cho rằng đối phương không chuẩn bị boom.

Lâm Tử Thịnh đã hiểu suy nghĩ của Diêm Phàm, gã làm vậy chỉ vì muốn mạng của mình, về phần người nhà họ Diêm, sau khi cậu chết Diêm Dục sẽ suy sụp, đều sẽ trở thành thế lực của gã, cậu không thể chết dễ như vậy được!

Nhưng giờ cậu mới hiểu đã quá muộn, lúc tiếng nổ mạnh vang lên, việc cậu nghĩ cuối cùng lại là không thể thực hiện lời hứa quay về bên cạnh Diêm Dục được nữa.

Cùng lúc quả boom nổ, Diêm Dục ở trên đảo chính chợt ôm lấy ngực mình, một cơn đau từ ngực kéo dài không dứt, khiến hắn suýt chút bị nghẹt thở.

Đúng lúc đó, Đại trưởng lão báo tin, “Gia chủ, nhiệm vụ cứu viện thất bại, mọi người đều ra ngoài, nhưng Ngôn thiếu gia đi sau cùng vì đối phương phát điên nổ boom, không thể rút lui kịp…”

Bộp.

Bút trong tay Diêm Dục rơi trên mặt đất, đứng ngơ ngác.

Quả boom, nổ tung, Ngôn, không thể… rút lui kịp?