Quyển 4 - Chương 2: Bạch Liên Hoa Ngây Thơ Hoạt Bát

Đảo Hắc ám, tên như nghĩa, là một hòn đảo hoang nằm trên biển, có lẽ do địa thế, tuy bên ngoài nắng chiếu rọi, nhưng quanh năm trên đảo không nhìn thấy mặt trời, như một nhà tù cực lớn.

Người bình thường vào đảo Hắc Ám không bao lâu sẽ bị điên, nhưng Ngôn đã từng sống mười tám năm trên đảo Hắc Ám, thậm chí vì để bảo vệ chủ nhân của mình tốt hơn, hằng năm Ngôn sẽ quay về đảo Hắc Ám khoảng hai tháng để mài giũa bản thân, giờ lại bị chủ nhân Ngôn từng thành tâm cống hiến sức lực vứt bỏ.

【Kí, kí, kí chủ đại nhưn, ở đây đáng sợ quá hà… QAQ】

Sau khi lên đảo, 001 cảm nhận được sự khủng bố ở đây, rõ ràng ngoài kia mặt trời chói chang, tại sao lên đảo lại tối thui, thiệt… thiệt sợ quá đi!

Lâm Tử Thịnh không nói gì, nhưng cũng không có ấn tượng tốt với nơi này, ngẩng đầu, nhìn trời, dường như bầu trời đã bị thứ gì đó che lại, hiện ra một màu xám tĩnh mịch, hoàn cảnh nơi này kiến người khác cảm thấy bị đè nén.

“Sợ là chúng ta sẽ phải ở đây rất lâu.” Hôm nay Diêm Dục đã đuổi cậu đi, đại biểu cho cậu phải sinh hoạt ở đảo Hắc Ám rất lâu.

Nhưng cuộc sống trên đảo Hắc Ám cũng không thoải mái như trong tưởng tượng, mỗi ngày đều tiến hành huấn luyện, dù ban đêm lúc ngủ cũng phải mở nửa con mắt, nếu không, sẽ chết ở đây, vì nơi đây là nơi tuyển chọn tử sĩ ám vệ, người có thể sống đến cuối cùng.

Lúc đầu Lâm Tử Thịnh còn chưa quen với cuộc sống này, dù sao cậu chỉ là một thương nhân ôn hoà, các loại chém giết trên thương trường sẽ dẫn đến cửa nát nhà tan, nhưng đó là giết người không thấy máu, còn giờ mỗi ngày đều phải máu chảy đầm đìa.

Qua hai tháng sinh hoạt Lâm Tử Thịnh đã dần chết lặng, lúc đó đã hiểu được sự chết lặng mà tài liệu mô tả, tại sao chỉ vì một lần “cậu” được nữ chính băng bó vết thương sau đó nữ chính đã trở thành người đặc biệt trong lòng cậu.

Đơn giản là vì đảo Hắc Ảm thật sự quá lạnh, nhưng, lạnh ở đây không phải chỉ nhiệt độ, mà là lòng người, trên đảo Hắc Ám chỉ có giết chóc vô tận, muốn có thức ăn, muốn có nước uống, muốn sống sót, phải giết người, chỉ có giết chết đối thủ của mình mới có thể sống sót trên đảo Hắc Ám.

Nhất là lúc mới bắt đầu, dù Lâm Tử Thịnh đã nhận được kỹ năng, nhưng kỹ năng đó thuộc về năng lực, không phải có được kỹ năng sẽ có thể có giết người.

Lâm Tử Thịnh vĩnh viễn không quên cảm nhận lần đầu tiên giết người, xúc cảm dao găm đâm vào thân thể, âm thanh đâm đến xương cốt rợn người, âm thanh máu văng tung toé sau khi rút dao, còn xúc cảm dinh dính đầy trên tay.

Vì để ám vệ thật sự đối mặt với giết chóc nên trên đảo Hắc Ám không cho ám vệ sử dụng vũ khí nóng, tất cả ám vệ phải dùng vũ khí lạnh tàn sát lẫn nhau, sau lần giết người đầu tiên Lâm Tử Thịnh trốn vào một nơi không người ói hết một đêm, nếu không phải thân thể đã qua cải tạo, không chừng ngày hôm sau cậu đã thành oan hồn dưới tay người khác.

Trải qua hai tháng tắm trong máu, cậu đã quen với cuộc sống hiện giờ, thậm chí cậu còn phát hiện ra một chỗ tốt ở đây — gϊếŧ người là đúng.

Chỉ cần mày có thực lực, dù giết hết tất cả ám vệ trong đảo Hắc Ám cũng sẽ không bị bất cứ trừng phạt nào, với lại nhân viên quản lý cũng không quan tâm tại sao mày giết người.

Mỗi ngày đều đối mặt với giết chóc, nếu không cho mọi người tìm cách phát tiết, có lẽ sẽ người khác sẽ bị bức điên, dù sao gia chủ chỉ muốn có một thanh đao, về phần “thanh đao” đó có biến thái hay không hoàn toàn không quan tâm.

Nên Lâm Tử Thịnh trải nghiệm cảm giác ăn no nê một lần, dù hương vị của máu không ngon, nhưng ít nhất có thể thoả mãn sự thèm ăn.

【Kí chủ đại nhân, anh cứ như vậy sẽ gây ra tác dụng phụ đó.】

001 dè dặt nhắc nhở Lâm Tử Thịnh, dù máu phong phú sẽ làm chủ nhân càng khớp với huyết thống huyết tộc hơn, nhưng tương tự, khuyết điểm sẽ lộ rõ, kí chủ sẽ trở nên nghiện máu, khoảng cách đói càng lúc càng ngắn.

“Đừng lo, tôi có chừng mực.” Lâm Tử Thịnh nói thật, thật sự có chừng mực, dù tần suất cậu hút máu không thấp, nhưng mỗi lần uống không nhiều máu, tuy giết người là đúng, nhưng Lâm Tử Thịnh không thể để cho người trên đảo Hắc Ám biết có một dị loại cùng tồn tại.

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, 001 cũng yên tâm, kí chủ đại nhân nói có chừng mực, vậy không có vấn đề, đó giờ kí chủ đại nhân làm việc chưa từng sai sót.

Hai người trò chuyện, bỗng xung quanh xuất hiện một hỏi thở xa lạ.

Sau khi khích hoạt huyết thống huyết tộc, Lâm Tử Thịnh phát hiện mình mẫn cảm với bên ngoài hơn nhiều, có thể cảm nhận được rất nhiều thứ trước khi không thể phát hiện, cảm giác đó đối với Lâm Tử Thịnh là một cảm giác rất mới.

Lẻn ra phía sau của đối phương một cách nhanh chóng, che miệng, cắn cổ, sau đó một dao chấm dứt mạng sống của đối phương, Lâm Tử Thịnh đã cực kỳ quen thuộc với quá trình này.

Trong khi xử lý đối thủ, Lâm Tử Thịnh nghe tiếng còi vang lên.

Nhăn mày, Lâm Tử Thịnh biết đây là còi tập hợp, chắc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó.

Lúc Lâm Tử Thịnh đến điểm tập hợp, nghe được một tin ngoài ý muốn, một cậu người quen đã lên đảo, không, nên nói là có biết sơ — Diêm Lạc, Thất tiểu thư nhà họ Diêm.

“Tại sao cô ta đến đây?” Tư liệu 001 đưa cho cậu không nói về việc Diêm Lạc đến đảo Hắc Ám, trên tư liệu ghi ám vệ của Diêm Lạc được Diêm Dục chọn giúp.

【Việc này, nếu tui đoán hông sai, thì cô ta đang lại chỗ kí chủ đại nhưn anh đó.】

001 hiểu rõ nội dung cốt truyện hơn Lâm Tử Thịnh:

【Diêm Lạc từng nói cô ta rất thích anh, thậm chí muốn đoạt anh từ trong tay của Diêm Dục, nhưng Diêm Dục không cho, giờ Diêm Dục đưa anh đến đảo Hắc Ám là cơ hội tốt cho cô ta, có lẽ vừa trưởng thành không chờ nổi nên đến đây chọn ám vệ.】

Nam chính đại nhân đáng thương, nếu biết kí chủ đại nhân không còn chờ hắn trên đảo Hắc Ám không biết sẽ có phản ứng gì ta.

Nó khẳng định kí chủ đại nhưn lòng dạ hẹp hòi nhà nó tuyệt đối sẽ không từ chối cơ hội rời khỏi này, cho nên sự bi kịch của nam chủ đã được định. _(: 3″ ∠)_

“Vì tôi sao, nếu tôi không theo cô ta đi, là không biết điều phải không?” Lâm Tử Thịnh yên lặng nghĩ, dú sao hai tháng qua cậu đã khống chết huyết mạch thuần thục, sẽ không dễ bị mất kiểm soát nữa, rời khỏi đây cũng được, quyết định vậy đi!

001: Hí hí, kí chủ đại nhưn, muốn trả thù nam chính thì nói đại đi, lấy cớ giả dối quá chừng.

Quả nhiên tương tự như 001 nghĩ, sau khi Diêm Lạc lập tức tìm người phụ trách.

“Thất tiểu thư, người cô nói thân phận đặc thù, nên…” Không phải gã không chịu, tuy gia chủ đưa người đó về, nói cho huấn luyện cùng người mới, nhưng chưa từng nói sẽ được người khác mang đi như các ám vệ khác, lỡ ngày nào đó giachủ hết giận, muốn đón người ta về, lại không thấy đầu, lúc đó ai mới là người phải chịu lửa giận của gia chủ chứ.

“Anh hai cũng biết quy củ của đảo Hắc Ám, nếu anh hai đã trả người về đảo, nên biết sẽ có người khác mang người đi, đã ngầm đồng ý, ông còn sợ cái gì.” Diêm Lạc cười đáng yêu, nhưng sát khí đầy mắt, những đứa con của nhà họ Diêm làm gì có ai thật sự ngây thơ đáng yêu, “Nếu ông nói ông cân nhắc thân phận đặc thù, không bằng ông nghĩ xem hậu quả chọc tôi sẽ ra sao.”

Diêm Lạc nhất định phải có được người, ai dám cản giết!

Mấy anh em nhà họ Diêm không phải con cùng một mẹ, Diêm Dục là con trai của chủ mẫu, mà mẹ của Diêm Lạc nếu đặt trong hoàn cảnh cổ đại cũng không thể tính, nhiều nhất chỉ coi là một nha đầu thông phòng.

(Nha đầu thông phòng: thường khi tiểu thư xuất giá, nhà mẹ đẻ sẽ đưa thêm một hoặc một vài người hầu đi theo, những người hầu đó một là phụ trách hầu hạ tiểu thư, hai là nếu chồng của tiểu thư chán r muốn tìm phở thì tiểu thư sẽ đề cử mấy nha đầu đó, hạn chế việc chồng mình cưới thêm con khác về.)

với lại sau khi sinh Diêm Lạc xong thì chết, bà ta chết ra sao không ai biết, nhưng vì không có mẹ nên lúc nhỏ Diêm Lạc rất gian nan, người này là người duy nhất giúp đỡ cô khi cô bị người khác khi dễ.

Tuy không nhìn ra tâm tình trên mặt, nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp từ ngày người, nên lần đầu tiên cô nói với anh hai, hy vọng anh hai có thể cho bà người ám vệ đó, nhưng bị anh hai từ chối, bây giờ có thể quanh minh chính đại nhân cơ hội khiến người đó làm ám vệ của mình, Diêm Lạc không thể buông tha!

Người phụ trách thấy ánh mắt của Diêm Lạc lập tức hiểu ra, cô Thất tiểu thư này đã khai sát ý, nếu hôm nay không mang người về, có lẽ cô sẽ không ngừng tay.

Dù gia chủ có thể sẽ đón người về, nhưng ngẫm lại, đã qua hai tháng, gia chủ không hề có động tĩnh gì, không chừng gia chủ thật sự muốn đổi ám vệ khác, nếu đã vậy, để Thất tiểu thư mang ám vệ kia đi chắc không có vấn đề…

“Tôi hiểu rồi, xin Thất tiểu thư chờ một lát, tôi lập tức phái người mang người đến.”

Lúc người đó đến sân huấn luyện mang Lâm Tử Thịnh đi, ánh mắt mọi người có chút phức tạp, có khó hiểu, có hâm mộ, cũng có sự chết lặng.

Trên đường đi, Lâm Tử Thịnh không nói gì, chỉ yên tĩnh đi sau lưng người dẫn đường, ánh mắt chết lặng giống những người kia.

“Anh Ngôn, anh đến rồi.” Nhìn thấy Lâm Tử Thịnh đi vào phòng, trong khoảnh khắc Diêm Lạc khi tràng kinh người biến thành cô gái nhỏ, cô đi đến chỗ Lâm Tử Thịnh, nở nụ cười đáng yêu, “Anh Ngôn, em đến đón anh về nhà.”

Đúng, chính là đón anh ấy về nhà, sau này anh Ngôn chính là người nha của cô, ám vệ thuộc sở hữu của một mình cô, không còn thuộc về anh hai.

“Vâng.” Nói với Diêm Lạc, Lâm Tử Thịnh chỉ trả lời một chữ, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt Diêm Lạc, tuyên thệ thuần phục, đây là nghi thức của ám vệ, cả đời ám vệ hỉ quỳ một mình chủ nhân của mình, cái quỳ này đại biểu cho ám vệ sẽ dâng hết trung thành cho người đó, sau này dù Diêm Dục xuất hiện ở trước mặt cậu cũng không có biện pháp bắt cậu quỳ.

“Anh Ngôn ơi, em không thích tên của anh, em đổi tên cho anh nha?” Dù đã quen gọi anh là Ngôn, nhưng Diêm Lạc không thích gọi anh như vậy, làm cô nghĩ đến người này thuộc về anh hai, cô không thích cảm giác này, “Kêu Lạc, Lạc trong Lạc Dương, trùng âm nhưng khác chữ với tên của em, nghe hay không?”

Hai người đứng cạnh sau khi nghe Diêm Lạc, trong lòng nổi phong ba bão táp, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Tử Thịnh, nó có tài đức gì, đều được hai chủ nhân ban tên, một người ban tên, một người khác đem tên của mình đặt cho nó, đặc biệt vinh hạnh.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Lâm Tử Thịnh không đứng dậy, vẫn quỳ một chân trên đất.

Thạch thất u ám, một thiếu nữ mặc đồ đen đứng trong phòng, một thanh niên cũng mặc đồ đen quỳ một gối trước mặt cô, mặt thanh niên không có biểu tình, yên tĩnh như một bức tượng người, cảnh này thật quỷ dị, nhưng quyến luyến trong ánh mắt của thiếu nữ làm người khác cảm thấy ấm áp.

“Anh Lạc, sau này phải ở bên em.” Gật đầu ra hiệu thanh niên đứng dậy, Diêm Lạc đến trước mặt cậu ôm lấy eo cậu, vì lâu dài dinh dưỡng không tốt nên thân thể hơi gầy yếu rúc vào ngực Lâm Tử Thịnh, “Anh Lạc à, sau này anh là người nha của em, là người thân duy nhất của em.”

Lũ người thân kia chỉ biết khi dễ cô, chỉ có người này tốt với cô trên thế giới này, cô tuyệt đối không buông tay.

Nếu mọi chuyện cần thiết đã đàm phán thoả mãn, Diêm Lạc mang Lâm Tử Thịnh rời khỏi đảo Hắc Ám, nhưng không biết vì sao, nhìn bóng lưng hai người rời đi, người phụ trách bỗng có một dự cảm không lành.



Hôm nay thời tiết trong xanh, mặt trời liều mạng phóng ra năng lượng, sáng ngời phủ lên mặt đấy, một người đàn ông bên cửa sổ ngắm ánh mặt trời bên ngoài, sắc mặt âm trầm.

Dù mặt trời có công bằng cỡ nào, trên thế giới này vẫn luôn có chỗ mặt trời không thể chiếu đến, có vài người mãi mãi cũng không thể chìm đắm dưới ánh mặt trời.

“Gia chủ…” Một người đẩy cửa đi đến, cẩn thận nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ, giọng nói dè dặt, “Đảo Hắc Ám không truyền về tin tức nào.”

Gã biết gia chủ vẫn luôn đợi, đợi Ngôn nhận sai, sau đó danh chính ngôn thuận đưa Ngôn về, nhưng không biết lần này Ngôn ra sao, như bỗng nhiên không hiểu lòng của gia chủ, qua lâu rồi cũng không thấy truyền về tin tức nào, khiến gia chủ muốn nhận người về cũng không có cớ.

“Ra ngoài.” Diêm Dục thờ ơ nói, như chuyện lúc nãy không hề ảnh hưorng đến tâm tình của hắn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay hắn đang nắm chặt, thạm chỉ giữa có tơ máu giữa các đầu ngón tay.

“Vâng, gia chủ, thuộc hạ xin phép rời khỏi.” Sau khi nghe hắn nói, người đến như được đại xá, tranh thủ cơ hội rời khỏi phòng, giờ bọn họ không nên nói nhiều với gia chủ, không chừng bữa nào đó bị đem làm bia đỡ đạn.

Đợi đến khi xác định người đã đi, Diêm Dục sắc mặt âm trầm xoay người, hất rơi tất cả đồ vật trên bàn, ánh mắt rất khủng bố, như hận không thể ăn thịt người.

Hai tháng, từ khi Ngôn rời khỏi đến giờ đã gần hai tháng, Diêm Dục vẫn luôn đợi tin tức của Ngôn, nếu Ngôn muốn về, sẽ đưa cậu về, nhưng hiện giờ Ngôn như đang giằng co với hắn, gần hai tháng ngay cả một chữ hay một lời nói cũng không có!

Lúc trước Ngôn cũng từng rời khỏi, hằng năm cậu đều về đảo Hắc Ám hai tháng, nhưng lúc đó cách ba ngày lại truyền tin tức cho hắn, nsoi với hắn mình vẫn khoẻ.

Còn lần này…

Ngôn đang ép hắn?

Nhớ lại lúc Ngôn rời đi hắn xuất hiện ảo giác, lòng Diêm Dục thoáng thắt lại, không lẽ Ngôn… thật sự không quay về nữa.

“Người đâu!” Diêm Dục không thể kiềm nén nữa, hai tháng đã là cực hạn với hắn, mặc kệ giờ Ngôn nghĩ gì, phải quay về!

Chưa đến năm phút, phòng Diêm Dục đã đứng đầy người, mọi người đang đợi Diêm Dục ra lệnh.

“Đi đảo Hắc Ám!”

Sau khi nghe Diêm Dục nói mọi người có mặt ngược lại không hề bất ngờ, mọi người đều biết Ngôn hoàn toàn bất đồng, tuy không biết lúc trước tại sao gia chủ tức giận lớn như vậy, còn đuổi Ngôn đi, nhưng bọn họ đều biết, sớm muộn gì gia chủ cũng mang Ngôn về.

Nhưng bọn họ đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc, đợi đến lúc mọi người đến đảo Hắc Ám đã xảy ra một việc khiến mọi người không thể tin nổi.

“Ngôn đâu?” Diêm Dục không còn tâm tình lạnh giọng hỏi, thấy người phụ trách liền đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý đồ bản thân đến đây, “Ta đón Ngôn về.”

Nhưng làm hắn ngạc nhiên là, người phụ trách không mang Ngôn ra, ngược lại khá do dự.

“Xảy ra việc gì?” Nhìn người phụ trách muốn nói lại thôi, nội tâm Diêm Dục hồi hộp, không lẽ xảy ra chuyện gì, “Không lẽ Ngôn…”

Tưởng tượng khả năng nào đó xảy ra, nét mặt Diêm Dục vô cùng khó coi, sau đó hắn ép bản thân tỉnh táo lại, hắn biết rõ thân thủ của Ngôn, Ngôn tuyệt đối sẽ không gặp chuyện chẳng lành ở đây!

“Gia chủ, ba ngày trước là sinh nhật mười tám tuổi của Thất tiểu thư…” Người phụ trách nói vô cùng mờ mịt, nhưng Diêm Dục hiểu hàm ý bên trong.

Con cháu nhà họ Diêm lúc mười tám tuổi sẽ đến đảo Hắc Ám một lần, chọn ám vệ cho bản thân, trừ khi ám vệ chết, nếu không ngoại trừ gia chủ không thành viên nào khác trong gia đình có thể đến đảo Hắc Ám lần hai, nên người phụ trách nói chuyện ba ngày trước Diêm Lạc đã trưởng thành với hắn, Ngôn bị Diêm Lạc mang đi!

“Ngôn, đi theo nó?” Diêm Dục cố gắng ép cơn giận của mình, người đã theo mình nhiều năm lại đi theo người khác, lòng trung thành của nó đâu!?

“Vâng, Ngôn theo Thất tiểu thư rời khỏi đảo Hắc Ám, hơn nữa…” Nhìn vẻ mặt đen thui của gia chủ, người phụ trách hơi do dự, không biết nên nói nữa không, nhưng nhớ tới việc gia chủ đã nhìn trúng Ngôn nên vẫn nói rõ ngọn nguồn chuyện hôm đó ra, “Hơn nữa Ngôn đã nhận tên Thất tiểu thư ban.”

Trong nháy mắt, mặt Diêm dục hết trắng lại xanh, khủng hoảng trong lòng.

Nếu nói chỉ theo Diêm Lạc rời khỏi, như vậy hắn có thể vì Ngôn bất trung nên giận điên, nhưng nếu Ngôn đã nhận tên Diêm Lạc ban cho có nghĩa đã không còn như xưa nữa.

Ám vệ chỉ có một tên, cả đời không thể đổi tên đã được chủ nhân ban, nhưng có một loại tình huống ngoại lệ, chỉ khi bị chủ nhân lúc trước vứt bỏ, mới được nhận tên của chủ nhân mới ban cho, đối với Ngôn, em ấy đã bị mình vứt bỏ?

Diêm Dục thoáng loạng choạng thân thể, hắn không nghĩ đến chuyện sẽ biến thành như vậy!

“Gia chủ!” Nhìn thấy dáng vẻ của Diêm Dục, ánnh mắt người xung quanh nhìn hắn ttràn đầy lo lắng, gia chủ xem trọng Ngôn mọi người đều rõ như ban ngày, giờ Ngôn lại hiểu lầm gia chủ đã vứt bỏ cậu, nhận người khác làm chủ, cái này…

“Tôi không sao.” Diêm Dục hít một hơi thật sâu, sau đó ổn định thân thể nhìn người xung quanh, “Đi, đến đảo Thất Nguyệt của tiểu Thất.”

Vị trí nhà họ Diêm cực kỳ đặc thù, là một quần đảo giữa biển, gia chủ nhà họ Diêm ở trong hòn đảo lớn nhất trong quần đảo đó, những con cháu khác thì chọn đảo nhỏ xung quanh, Diêm Lạc chọn một hòn đảo đặt tên là đảo Thất Nguyệt.

“Gia chủ, ngài phải chọn một ám vệ, bên người ngài hiện giờ không thể không có ai thiếp thân bảo vệ.” Dù biết Diêm Dục đang nghĩ gì, nhưng Đại trưởng lão cũng không xem trọng hành động của Diêm Dục, nếu Ngôn nguyện ý đi cùng Diêm Lạc, giưof gia chủ đi đón, Ngôn cũng không về.

“Không cần!” Diêm dục nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt cháy lên sự phẫn nộ, “Tôi tự đón Ngôn về nhà!”

Xem ra gần đây hắn nhân từ quá, nên mọi người quên thủ đoạn của hắn rồi, hắn từng nói Ngôn là ám vệ của hắn, cũng chỉ là ám vệ của hắn, tiểu Thât lại dám có tâm tư không nên có, đúng là thiếu dạy dỗ!

“Vâng.” Đại trưởng lão nhìn Diêm Dục, hiểu rõ bây giờ giải thích cỡ nào cũng không được, hy vọng lát nữa gia chủ có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật!



Thời tiết sáng sủa, ánh nắng chiếu rọi, đảo Thất Nguyệt chim hót hoa nở mọi nơi, không giống đảo chính lạnh lẽo, dịu dàng như một thiếu nữ.

Trên đảo trồng nhiều hoa nhỏ không biết tên, dù không trân quý, nhưng lúc những đó hoa đó nở cùng một lúc sẽ rất đẹp, mỗi lần tới xuân hạ giao mùa, trên đảo Thất Nguyệt sẽ toả ra hương hoa nhẹ nhàng, khiến người khác vui tươi thanh thản.

Sau khi ở đảo Thất Nguyệt ba ngày. Lâm Tử Thịnh phát hiện mình rất thích đảo Thất Nguyệt, nếu sau này luôn sinh hoạt ở đây sẽ rất tốt.

【Kí chủ đại nhưn, anh không thể mê muội mất hết ý chỉ như dị, cứ dị hoài, anh không thể hoàn thành nhiệm vụ thế giới này đâu, điểm tích luỹ hiện giờ của anh còn chưa đủ để nhiệm vụ chủ tuyến trừ nữa.】

Thấy Lâm Tử Thịnh thật sự muốn ở đây dưỡng lão, 001 rất bất an, sợ cậu thật sự không để ý thế sự.

“Đừng nói, giờ tôi là ám vệ của Diêm Lạc, sớm muộn gì cũng có ngày thấy hai người kia, lúc đó tính toán cặn kẽ, hoàn thành nhiệm vụ không khó.” Giờ cậu nên cố gắng hưởng thụ thời gian an ổn trên đảo.

Qua ba thế giới, Lâm Tử Thịnh chưa thật sự được nghỉ ngơi lần nào, thế giới trước khá an ổn, nhưng vì sự tồn tại của người nào đó mà cậu bị giày vò “thống khổ” khá nhiều, nên nếu tìm được hắn, hoặc trước khi bị hắn tìm thấy, cậu quyết định phải thư giản một chút.

001: Ha ha, kí chủ đại nhưn, kiếp trước bị người ta tra tấn “thống khổ”, nên kiếp này hố nam chủ lại hả?

“Anh Lạc.” Khi Lâm Tử Thịnh đứng bên bờ biển hưởng thụ gió biển thổi qua, sau lưng vang lên tiếng nói của thiếu nữ, theo bản năng cậu xoay đầu lại.

Diêm Lạc thấy Lâm Tử Thịnh ngơ ngác đứng ở bờ biển cho là cậu buồn vì bị chủ nhân trước vứt bỏ, nên thể không kiềm lòng, luẩn quẩn trong lòng, trong nháy mắt anh xoay người, cô không nhìn thấy bất cứ thần sắc suy sụp tinh thần nào, chỉ có bình thản và hờ hững.

Giớ biển thổi nhẹ lướt qua mái tóc ngắn của anh, trang phục ám vệ màu đen trên người hơi rộng bị gió thổi lộn xộn, lộ ra thân hình đơn bạc của anh, nhưng anh vẫn đứng thẳng, như cơ thể có sức mạnh vô hạn, khiến người khác tín nhiệm.

Trong lòng Diêm Lạc hơi hưng phấn lẫn căm phẫn, người tốt như vậy mà anh hai lại ghét bỏ, còn làm anh bị thương!

“Chủ nhân.” Lâm Tử Thịnh chậm rãi đến gần Diêm Lạc, vẻ mặt khiêm tốn, khiến Diêm Lạc rất khó chịu, cô hy vọng anh là người thân, không phải là cái máy móc không có tình cảm.

“Anh Lạc, không nên xưng em là chủ nhân, gọi em là tiểu Lạc được không anh?” Diêm Lạc chờ mong nhìn Lâm Tử Thịnh, ánh mắt cầu xin.

Diêm Lạc, Diêm La, lúc Diêm Lạc nhìn người khác ánh mắt như một Diêm Vương, vô cùng nguy hiểm, nhưng lúc trước mặt Lâm Tử Thịnh cô như một cô gái nhỏ làm nũng, cô hy vọng Lâm Tử Thịnh luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc.

Trong thế giới này, Diêm Lạc là nữ phụ tốt hiếm thấy, sau khi bị người khác khi dễ tam quan của thiếu nữ vẫn phát triển ngay thẳng khiến Lâm Tử Thịnh thấy rất hứng thú, cũng rất thương tiếc cô.

“Tiểu Lạc.” Thuận theo ý Diêm Lạc gọi tên của cô, quả nhiên nhìn thấy nụ cười rất đáng yêu, “Giờ là thời gian trà chiều, tiểu Lạc muốn ăn gì?”

Sau khi Lâm Tử Thịnh vào đảo Thất Nguyệt, cậu chịu trách nhiệm việc ăn, mặc, ở, đi lại của Diêm Lạc tương tự như lúc từng ở bên Diêm Dục.

Lúc đầu Diêm Lạc cảm thấy bất ngờ, ám vệ trong mắt cô chỉ bảo vệ chủ nhân, chuyện như nấu cơm có lẽ không biết, nhưng Lâm Tử Thịnh lại phá vỡ suy nghĩ của cô.

Tuy nhiên, không chỉ vì lí do Lâm Tử Thịnh biết nấu ăn, thực tế cũng không biết làm những việc đó, nhưng sau một lần phát hiện đồ ăn của Diêm Dục bị đầu độc, Ngôn học nấu cơm, sau đó ngoại trừ đồ ăn Ngôn tự tay làm, Diêm Dục hầu như không hề ăn đồ ăn người khác đưa đến, vì không tin tưởng.

“Dạ, em muốn ăn cookie hoa hồng và trà sữa , muốn trà sữa vị ô mai nha!” Sau khi nếm được tài nghệ nấu ăn của Lâm Tử Thịnh, Diêm Lạc tận dụng cơ hội, để Lâm Tử Thịnh làm một ít điểm tâm.

“Được, sẽ có liền, tiểu Lạc đợi một chút.” Lâm Tử Thịnh gật đầu quay về biệt thự chuẩn bị trà chiều cho Diêm Lạc, đây là thói quen sau khi cậu ở chung với Diêm Lạc mới có, uống trà chiều bên ngoài.

Lâm Tử Thịnh không biết, sau khi cậu đi ngoài cửa chính vang lên âm thanh của trực thăng, một người đàn ông nhảy xuống từ trực thăng đứng song song trước mặt Diêm Lạc.

“Anh hai.” Nhìn thấy Diêm Dục, Diêm Lạc đương nhiên biết được mục đích hắn đến, nhưng cô sẽ không cho anh hai cơ hội tổn thương anh Lạc nữa, anh Lạc tốt như vậy, tại sao phải bị người khác khi dễ.

“Ngôn ở đây? Tôi đón Ngôn về nhà.” Nhìn thấy tiểu bất điểm trong trí nhớ của hắn, năm đó cô nhóc mang theo người nhà họ Diêm kiêu ngạo đến trước mặt hắn, nói hắn đem Ngôn cho cô, hắn không đồng ý, nhưng cũng có ấn tượng với cô em gái này, thậm chí còn cho cô nhóc đảo Thất Nguyệt có hoàn cảnh tốt nhất trong các đảo xuang quanh, thật không ngờ, nó lại dẫn Ngôn đi!

Nghe Diêm Dục nói, Diêm Lạc trừng mắt cười, “Anh hai, Ngôn là ám vệ đi theo anh mà? Giờ anh đên đảo Thất Nguyệt của em tìm có phải đi lộn chỗ rồi không?”

Không sai, đảo Thất Nguyệt của cô không có Ngôn, chỉ có anh Lạc của cô.

“Diêm Lạc, đừng gải bộ với tôi, em biết người tôi tìm là ai, giao người ra!” Thời gian không có Ngôn, dù làm gì hắn cũng thấy không thuận lợi, với lại hắn cảm thấy mình ngày càng nóng nảy, lúc đó hắn mới phát hiện thì ra không phải chuyện gì cũng thuận lợi, mà Ngôn đã âm thầm giải quyết cho hắn.

Diêm Lạc không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Diêm Dục, chính là kẻ này luôn tổn thương anh Lạc của cô.

“Tiểu Lạc, trà chiều đến rồi, em định thưởng trà ở đâu?” Tiếng nói Lâm Tử Thịnh truyền đến từ xa, khiến thân thể Diêm Lạc cứng đờ.

“Anh Lạc, hôm nay em không muốn uống trà chiều bên ngoài, anh mang đồ về trước đi, chút nữa em sẽ đến chỗ anh.” Anh Lạc là ám vệ lúc trước của anh hai, giờ nhìn thấy anh hai nhất định sẽ dao động, nên cô nhất định không để hai người gặp mặt!

Sau khi Lâm Tử Thịnh nghe Diêm Lạc nói ngừng nước, xoay người rời khỏi, cậu hiểu ý của Diêm Lạc, cho nên không do dự thi hành mệnh lệnh của cô.

“Diêm Lạc!” Nghe thấy đoạn đối thoại đó hắn đã biết có chuyện gì xảy ra, Diêm Lạc ngăn không cho bọn họ gặp mặt, nhưng nó có tư cách gì ngăn cản bọn họ!?

Mặc kệ phản ứng của Diêm Lạc, Diêm Dục để thủ hạ mình mang đến ngăn cản Diêm Lạc, sau đó tự mình đuổi theo, hắn muốn gặp Ngôn, muốn mang Ngôn về.

Cuối cùng, khi Lâm Tử Thịnh sắp bước vào biệt thự, Diêm Dục kéo cổ tay cậu, nhìn người hơi gầy, trong lòng của hắn đau đớn, lần trước em ấy bị trọng thương, sau đó bản thân còn hạ lệnh để am ấy đi lãnh phạt, thậm chí lúc thương thế còn chưa bớt đã đưa em ấy về đảo Hắc Ám, gần hai tháng, sao em ấy vượt qua nổi?

“Ngôn, tôi đến… đón em về.” Diêm Dục nghiêm túc nhìn Lâm Tử Thịnh, hắn biết hắn sai rồi, tuy hắn không thể mở miệng thừua nhận, nhưng hắn biết Ngôn hiểu được ý của hắn.

Mà người đứng ở chỗ này là Lâm Tử Thịnh, không phải “Ngôn”, muốn cậu diễn theo kịch bản? Ha ha, không thể!

“Gia chủ.” Lâm Tử Thịnh cung kính nhìn Diêm Dục, nhưng cậu không quỳ một chân lên đất như lúc trước nữa, khom mình hành lễ, sự khác biệt này khiến thân thể Diêm Dục thoáng run, “Gia chủ nhận sai người, tôi là Lạc, không phải Ngôn.”

Những lời này đã chối bỏ thân phận của mình, cho thấy cậu không muốn trở về.

“Ngôn!” Hắn không nghĩ đến người theo bản thân mười năm giờ lại cáu kỉnh.

“Anh hai, anh nhận sai người rồi, anh ấy không phải Ngôn, là ám vệ do em chọn.” Lúc Diêm Dục muốn nói thêm gì đó, Diêm Lạc đã chạy tới, cẩn thận nhìn đối phương, “Anh hai, xin anh đừng làm khó anh ấy.”

Diêm Dục nhìn hai người đó, chợt không biết bản thân nên nói cái gì, người từng là ám vệ của mình đứng ben cạnh em gái không nói lời nào, mà em gái nói cho hắn biết người này không phải ám vệ của hắn, buồn cười nhất là, hắn không thể tìm được lý do để phản bác.

Vì hờn dỗi nhất thời, đưa người về đảo Hắc Ám, hắn lại quên, chỉ có ám vệ bị chủ nhân vứt bỏ mới về chỗ đó, rèn luyện định kỳ hằng năm đã làm hắn quên quy củ này, hiện tại, cũng khiến hắn không thể tìm về người đã từng đứng phía sau mình.

“Tiểu Thất, lâu rồi anh hai không rời khỏi đảo chính, em không ngại anh đến đây nghỉ ngơi chút chứ?” Khí hậu đảo Thất Nguyệt ấm áp, là một nơi thích hợp nghỉngơi, nên Diêm Dục nói như vậy cũng không phải nói xạo.

Nhưng Diêm Lạc lo lắng Diêm Dục muốn mang Lâm Tử Thịnh mà ở lại đây sẽ như một quả bom hẹn giờ.

Anh Lạc mới đi theo cô ba ngày, nhưng đã theo anh hai mười năm rồi, lỡ anh hai động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý, anh Lạc nhớ lại tình cũ quay về, cô phải làm sao? (Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý: dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động)

Nhưng người trước mặt là người cầm quyền nhà họ Diêm, không chỉ nói ở đảo Thất nguyệt, dù đuổi cô ra khỏi đảo Thất Nguyệt rồi định cư ở đây cũng không sao, trong lúc nhất thời, Diêm Lạc lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn thoáng qua Lâm Tử Thịnh đứng bên cạnh, Diêm Lạc kiên định tin tưởng, dù sao anh Lạc không chấp nhận, dù anh hai có muốn, cũng không thể mang anh Lạc đi!

Thời gian kế tiếp Diêm Dục chính thức trải nghiệm cảm giác bị dằn vặt một lần, người kia đứng bên cạnh người khác hầu hạ đối phương dùng cơm, mà hắn cũng ăn cơm ở đây nhưng lại nuốt không trôi không biết ai nấu món này nữa.

Vốn nghĩ sau khi ăn xong có thời gian có thể nói chuyện với Ngôn, nhưng Ngôn đứng sau lưng Diêm Lạc, xem như không thấy hắn, đợi đến lúc hai người có cơ hội nói chuyện đã đến nửa đêm.

“Ngôn, mở cửa, tôi muốn nói chuyện với cậu. Cuối cùng, cũng đợi đến lúc Diêm Lạc đi ngủ, lúc Lâm Tử Thịnh về phòng, Diêm Dục lặng lẽ đứng ngoài gõ cửa phòng cậu, hắn không biết tại sao lại thành ra như thế, ngừoi này rõ ràng là ám vệ của hắn, giờ mình muốn gặp em ấy lại phải phiền phức như vậy.

Lâm Tử Thịnh đương nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nhưng cậu giả bộ như không nghe thấy, xoay người tiếp tục ngủ, ha ha, Ngôn là ai, tui không biết!

001: Kí chủ đại nhưn đang trả thù vụ nam chính đuổi ảnh đi, nam chính đáng thương, thắp nến!

Điem Dục ở ngoài gõ cửa hồi lâu không thấy người bên trong mở cửa, sắc mặt u ám, nhưng hắn không thể trực tiếp xông vô, chỉ có thể tiếp tục gõ cửa.

Cứ như vậy, trong cửa ngoài cửa giằng co cả nửa ngày, Diêm Dục nhỏ giọng gọi cái tên hắn không muốn thừa nhận: “Lạc, mưor của, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Cuối cùng, Lâm Tử Thịnh trong phòng nhíu mày, từ từ xuống giường, bước đến trước cửa, mở một khe nhỏ, nhìn Diêm Dục vẻ mặt u ám, khom mình hành lễ, “Gia chủ.” Sau đó lại trầm mặc.

Nhìn người trước mặt, Diêm Dục chợt cảm thấy bầu không khí yên tĩnh khiến người khác hơi nghẹt thở, trước khi cũng an tĩnh như vậy, nhưng tại sao trước đến giờ hắn chưa từng khó chịu, mà giờ…