Quyển 1 - Chương 4: Bạch Liên Hoa Hắc Hóa Trùng Sinh

【Kí… Kí chủ đại nhân, gϊếŧ người là phạm pháp, cậu phải bình tĩnh!!!!】

Thấy sắc mặt Lâm Tử Thịnh đen kịt, 001 biết, nếu như không khuyên nhủ nam thần nhà mình, chút nữa nhất định sẽ phát triển thành sự kiện đổ máu!

#Nam thần của ta muốn gϊếŧ thiên mệnh nhân vật chính huỷ hoại thế giới làm sao bây giờ, tại tuyến chờ, gấp!#

Bất quá trời cao vẫn còn chiếu cố 001, ngay khi nó không nghĩ ra nên nói gì để khuyên bảo Lâm Tử Thịnh, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên thu hút năng lực chú ý của mọi người chú ý của mọi người.

Đó là một thiếu nữ, cô ta mặc một bộ áo váy màu trắng, thoạt nhìn thuần khiết đáng yêu, tuy rằng giá quần áo có vẻ rất rẻ, nhưng mặc trên người cô lại có một hương vị xuất trần, tóc dài đến eo rủ xuống trên lưng, làm cho người ta cảm nhận được sự nhu thuận, gương mặt của cô không tính là xinh đẹp, miễn cưỡng coi như thanh tú, nhưng ánh mắt xấu hổ kèm theo chút e sợ lại đặc biệt hấp dẫn người khác.

Người này đương nhiên Bạch Vi, thấy Lâm Tử Thịnh đứng bên cạnh Tô Mạc, trong mắt của nàng lộ ra quang mang hưng phấn, “A Mạc, thì ra anh ở đây, em tìm anh đã lâu.”

Bạch Vi bĩu môi, thanh âm mềm mại mềm mại một tay khoác trên cánh tay Tô Mạc, tràn đầy cảm giác thân mật, “A Mạc, tại sao không nói chuyện?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt có điểm ngây thơ, trong trẻo giống trẻ con làm cho người khác nổi lên du͙© vọиɠ muốn phá huỷ.

Từ trước đến nay bản thân đã quen bị người lôi kéo, Tô Mạc cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, bởi vì ánh mắt của ả thật sự là quá quen thuộc, giống như đúc những nữ nhân muốn bò lên giường của hắn, mặc dù ai đến hắn cũng ăn, nhưng ít ra cũng không nên rõ ràng như vậy, liếc mắt một cái đã biết rõ tâm tư của đối phương rồi.

“Vị tiểu thư này, chúng ta quen nhau sao?” Tô Mạc xác định trong trí nhớ của hắn hoàn toàn chính xác không có người này, vị này chắc lại bán rẻ bản thân mình!

“Em…” Bạch Vi sững sờ, sắc mặt có chút khó coi, cô ta quên mất, kiếp này, cô cùng Tô Mạc không nhận ra nhau, phải làm sao bây giờ.

“Em, được A Thịnh dẫn tới, vì vậy, vì vậy em biết Tô đại thiếu gia.”

“A? Thật không?” Nghe Bạch Vi giải thích Tô Mạc không nói gì thêm, mà quay đầu tự tiếu phi tiếu nhìn Lâm Tử Thịnh.

“Cô ta là bằng hữu của cậu, cậu còn nói với cô ta về tôi?”

Mặc dù không rõ lắm, nhưng Lâm Tử Thịnh lại cảm nhận được Tô Mạc đang tức giận, chỉ là điều này làm cho cậu không hiểu lắm, người này tức giận cái gì?

“Tôi với Bạch tiểu thư chỉ có duyên hai lần, cô ta tới tìm tôi mang cô ấy gặp ‘A Mạc’, vì vậy tôi cho rằng Bạch tiểu thư là bằng hữu của Tô đại thiếu gia.”

Bởi vì nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành, chỉ cần thay đổi số phận Bạch Vi, không chết trong tay của cậu và Tô Mạc là có thể hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ cậu không muốn lãng phí thời gian với Bạch Vi.

Cho nên lúc này Lâm Tử Thịnh đương nhiên là nói thật, cậu không muốn trêu chọc người đàn ông nguy hiểm này.

【Ding dong, hệ thống thông báo, độ thiện cảm của nam chính tăng thêm +5, bây giờ độ thiện cảm là 50, bình luận: Cậu với nữ nhân kia không quen không biết, cảm giác có chút vui vẻ.】

Nghe 001 thông báo, khóe miệng Lâm Tử Thịnh trong nháy mắt vặn vẹo, cái bình luận e thẹn thần kì kia của nam chính là cái quỷ gì!?

“A Thịnh?” Bạch Vi không thể tin nhìn Lâm Tử Thịnh, lúc này cậu ta không phải nên nói là cậu đã mang mình đến sao, sau đó đem mình giới thiệu cho A Mạc, như vậy ba người bọn họ có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, tại sao lúc này A Thịnh lại phá huỷ sân khấu của ả?

“Bạch tiểu thư, xin tự trọng.” Thấy vẻ mặt Bạch Vi ủy khuất muốn thò tay bắt lấy cánh tay của cậu, Lâm Tử Thịnh chán ghét lui về sau một bước.

“Chúng ta chỉ gặp nhau hai lần, xưng hô như vậy hơi thân mật quá mức, sợ rằng không thích hợp lắm.”

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên lúng túng, một cô gái thanh thuần bị hai người bỏ qua một bên, thật là có chút phí của trời, không ít người rục rịch đều muốn an ủi mỹ nhân, nhưng vì không hiểu rõ quan hệ của ba người, nên chậm chạp không dám hành động.

“A Thịnh, anh đang giận em hã, em không phải …” Lúc này Bạch Vi mới hậu tri hậu giác nhớ lại, từ khi đến chỗ này cô liền đem A Thịnh vứt ở đây, một mình đi tìm A Mạc, cậu tức giận là chuyện bình thường.

Lâm Tử Thịnh chỉ đứng ở nơi đó, thậm chí còn cầm lấy một ly rượu đỏ từ trong tay bồi bàn đi ngang qua, nhấp một miếng, sau đó tiếp tục nhìn Bạch Vi biểu diễn.

“Bạch tiểu thư, tại sao tôi phải tức giận với cô, cô chỉ là một người không hề liên quan đến tôi thôi.” Lâm Tử Thịnh híp mắt, cả người trở nên nguy hiểm, “Bạch tiểu thư, chúng ta thật sự không quen.”

“Lâm Tử Thịnh!” Tại sao lại như vậy, vì sao mọi chuyện không giống tưởng tượng của ả, lúc này không phải Lâm Tử Thịnh nên chủ động bảo vệ ả sao, tại sao cậu lại thờ ơ lạnh nhạt.

Thấy Bạch Vi như vậy, Tô Mạc triệt để không kiên nhẫn được nữa, chủ ý của Bạch Vi làm sao hắn không thể nhìn ra, chẳng qua lười để ý mà thôi, tuy rằng dung mạo không phải loại hình hắn ưa thích, nhưng thắng ở chỗ khí chất đơn thuần, có thể vui đùa một chút.

Nhưng Tô Mạc thấy một bên Bạch Vi dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình, một bên lại cùng Lâm Tử Thịnh mờ ám không rõ, hắn sao có thể nhịn thêm, hắn… ngay cả hắn cũng không dám khinh nhờn cậu !

Trong lúc bầu không khí cứng ngắc có chút căng thẳng, tiếng bước chân nhẹ nhàng ưu nhã chậm rãi từ trên lầu truyền đến, giống như tâm hữu linh tê (tâm ý tương thông), mọi người đều ngẩng đầu hướng về người kia.

Đập vào mắt chính là màu đỏ nóng bỏng, giống như phất sáng chói nồng nhiệt mà không gò bó, lễ phục dạ hội màu đỏ, mang một đôi giày cao gót màu đỏ, mái tóc dài xoăn sóng màu rượu đỏ, làm cho cả người cô ấy tựa như ngọn lửa cháy bỏng, nhưng trên mặt của cô mang theo cụ cười nhẹ nhàng, điềm đạm ôn nhu, nhàn nhạt nhưng không dày, giống như hương thơm thanh lãnh thấm vào lòng người.

Hai loại cảm giác bất đồng này đánh thẳng vào thị giác từng người, làm người khác nhìn si mê.

Bạch Vi thấy cô gái này, sắc mặt đỏ lên, biểu tình trên mặt cũng vặn vẹo.

Là ả! Lại là ả! Người đàn bà chết tiệt này không ngờ lại xuất hiện, còn không biết xấu hổ dây dưa cùng A Mạc, đáng chết, đáng chết, đáng chết!

Lâm Tử Thịnh thấy phản ứng của Bạch Vi, lập tức hiểu rõ thân phận người mới đến — Lạc Yên, vị hôn thê trên danh nghĩa của Tô Mạc, tiểu muội muội thời thanh mai trúc mã được Tô Mạc sủng ái nhất, bị Bạch Vi coi như kẻ thù.

Nghĩ đến tình cảnh mỗi lần hai người gặp nhau được viết trong sách, đột nhiên Lâm Tử Thịnh cảm thấy hứng thú, kiếp trước Lạc Yên chèn ép Bạch Vi khắp nơi, nếu không phải Bạch Vi quen biết một số người, ả ta có thể cùng Tô Mạc kiên trì tương ái tương sát đến cuối cùng hay không vẫn là điều khó nói, dù sao lúc ấy Lạc Yên đã nhận ra Bạch Vi có điều không đúng.

“A Mạc, vị tiểu thư này là?” Nhìn thấy Lạc Yên, đầu óc Bạch Vi triệt để chập mạch, bây giờ ả đã quên mình và Tô Mạc còn chưa quen nhau, cũng quên luôn bản thân không có tư cách hỏi câu hỏi này.

Hiện tại trong đầu của ả chỉ có một suy nghĩ — đem người đàn bà chết tiệt không biết xấu hổ bên người A Mạc đuổi đi.

Nghe Bạch Vi nói, Lâm Tử Thịnh thiếu chút nữa bật cười, trong đầu của ả chỉ có nước sao, nếu là trọng sinh mang theo trí nhớ của kiếp trước, nên biết Tô Mạc coi trọng Lạc Yên như thế nào, hiện tại ả “tuyên bố chủ quyền” không phải là đi tìm chết sao.

Những người khác đều dùng ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc trào phúng nhìn Bạch Vi, người này đầu óc thật sự có vấn đề, vừa mới đối với Lâm thiếu gia thẹn quá hoá giận, bây giờ lại cùng Tô đại thiếu gia “dây dưa không rõ”, ả ta nghĩ mình xinh đẹp như hoa người gặp người thích sao?

Lạc Yên nghe lời nói ra oai của Bạch Vi cũng không thèm đáp lại, từ đầu tới đuôi đánh giá ả, sau đó nhìn về phía Tô Mạc, “Mạc ca ca, người này là người yêu mới của ngươi hả?”

Thanh âm Lạc Yên chậm rãi vang lên, cùng âm sắc Bạch Vi có chút tương tự, đồng dạng ôn nhu, nhưng thanh âm Lạc Yên mang theo ưu nhã đặt thù của thiên kim tiểu thư, không làm người khác thương tiếc, mà là bình đẳng và tôn trọng.

Ngay tức khắc, vốn có vài người có chút thương tiếc đối với Bạch Vi cũng biến mất vô tung, nữ nhân này nay Tần mai Sở (tráo trở bất thường) không tự hiểu mình, cho dù tới tay cũng chỉ rước về phiền phức cho bản thân!

“Anh không quen cô ta.” Trào phúng nhìn Bạch Vi, ấn tượng Tô Mạc đối với ả đã xuống tận cùng, nếu không phải có thể Lâm Tử Thịnh mang ả vào, Tô Mạc vô cùng muốn trực tiếp đá văng ả!

“A Mạc…” Bạch Vi ủy khuất, tại sao A Mạc lại nói như vậy, kiếp trước không phải hắn vừa nhìn đã yêu mình sao, vì sao kiếp này gặp mặt lại tàn khốc lạnh lùng như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người nhục nhã ả, điều ả không cách nào tiếp nhận được nhất chính là người đàn bà chết tiệt kia cũng ở đây.

“Vị tiểu thư này, xin hỏi, cô có thư mời không?” Thấy ánh mắt Tô Mạc, Lạc Yên hiểu được vẻ chán ghét trong đó, vì vậy nở nụ cười chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Vi, hữu lý tao nhã giải thích nói: “Buổi tiệc hôm nay là tiệc tư nhân, nếu vị tiểu thư này không có thư mời, chỉ sợ không thể tiếp tục ở lại đây.”

Ngữ khí Lạc Yên mang theo khí thế cao hơn người một bậc, khiến cho sắc mặt Bạch Vi càng khó coi, ả dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Tử Thịnh, hy vọng Lâm Tử Thịnh có thể nói gì đó để ả thoát khỏi cảnh khốn khó.

Ả không biết làm như vậy chỉ làm Tô Mạc tức giận thêm, càng bình tĩnh quyết tâm đem ả đuổi xa.

Lạc Yên cùng Tô Mạc lớn lên cùng nhau nên có thể nói trên thế giới này cô là người hiểu rõ Tô Mạc nhất, tuy rằng không biết do nguyên nhân gì, nhưng mà cô có thể cảm nhận được từ nãy đến giờ Tô Mạc vẫn luôn ở sát giới hạn bạo phát, có thể khiến cho hắn không bùng nổ đương nhiên là người có quan hệ với vị cô nương này.

“Xin lỗi, vị tiên sinh này…” Nhìn Lâm Tử Thịnh, ngữ khí Lạc Yên mang theo thành khẩn, rất dễ làm người khác nảy sinh thiện cảm.

“Lạc tiểu thư khách khí, tôi họ Lâm.” Nghe Lạc Yên nói, Lâm Tử Thịnh lễ phép nhẹ gật đầu, sau đó tự giới thiệu.

“ n, Lâm tiên sinh, thật có lỗi, bởi vì chúng ta cũng không nói rõ tính chất buổi tiệc này khách nhân không thể mang bạn theo, vậy ngài có thể dàn xếp chút không?” Lạc Yên không nói trắng ra, nhưng mọi người đều hiểu rõ, cô hi vọng Lâm Tử Thịnh đồng ý đuổi Bạch Vi ra ngoài, đương nhiên đây cũng là ý của Tô Mạc.

“Lạc tiểu thư không cần trưng cầu ý kiến của tôi, tôi với Bạch tiểu thư cũng không quen thuộc, sở dĩ dẫn cô ta đến cũng vì cô ta nói muốn gặp Tô thiếu, tôi tưởng cô ta là bằng hữu Tô thiếu, cho nên mới dẫn cô ta đến.” Nhiệm vụ đã hoàn thành sẽ không cần đo lại độ thiện cảm của Bạch Vi, Lâm Tử Thịnh không cần phải giữ một người như thế làm bản thân buồn nôn.

“Như vậy thật cảm ơn Lâm tiên sinh.” Sau khi nói xong, Lạc Yên lại hướng Lâm Tử Thịnh cười cười, sau đó đi đến trước mặt Bạch Vi từ trên cao nhìn xuống ả ta.

“Bạch tiểu thư, mời.”