Quyển 2 - Chương 5: Bạch Liên Hoa Nhát Gan Yếu Đuối

Không, Không, có lẽ không phải làm như không thấy, mà là đang đợi, những người làm hại cậu cùng nhau phân chia huyết nhục của cậu.

“Xin lỗi.” Trương Đạo Lăng biết mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, loại bi thương khắc cốt ghi tâm trên người Lâm Tử Thịnh thật sự không phải giả vờ.

“A, ngươi không cần xin lỗi, thật ra ta nên cảm ơn ngươi, nếu ngươi không nói, e là không biết ta còn giãy giụa trong bóng tối vô tận đó bao lâu nữa.” Đôi mắt phượng hơi nheo lại, rõ ràng là một nụ cười sáng lạn, nhưng mang trên mặt cậu lại đột ngột thêm vài phần tà tứ.

Liếc nhìn người đang thành tâm cảm ơn, Trương Đạo Lăng sờ túi gấm trong túi áo sơ mi, bên trong là một đoạn xương của Doanh Thanh Huyền, vì mình mang nó theo, nên cậu có thể rời khỏi chỗ hắc ám đó.

Có lẽ, đưa cậu đi là một quyết định chính xác.

“Đạo Lăng, ngươi lại ăn cơm một mình?” Không khí ấm ấp vì một âm thanh đột nhiên xuất hiện trở nên cứng nhắc, nét mặt Trương Đạo Lăng vừa hoà hoãn lại căng thẳng lần nữa.

“Ta thích thanh tịnh.” Mí mắt hắn rủ xuống, chặn lại nét chán ghét trong mắt.

Có lẽ với Bạch Mạn Mạn mà nói, hắn là ân nhân cứu mạng của cô, cô hy vọng đi theo bên cạnh giúp đỡ hắn, dùng cách này báo ân, nhưng với Trương Đạo Lăng mà nói, người này chính là phiền phức lớn, không tự hiểu mình, cản trở công tác, quả thực là điển hình của đồng đội heo.

Cho nên nếu có thể, Trương Đạo Lăng thật sự muốn cách xa cô ta một chút.

“Được rồi, ta đã biết, ta biết ngươi thích thanh tịnh.” Nói xong, Bạch Mạn Mạn hoàn toàn không có ý muốn rời khỏi, mà ngồi ở chỗ cách hắn không xa, “Ta ở đây với ngươi.”

Lâm Tử Thịnh luôn bay tới bay lui ở bên canh liền quay đầu, đưa lưng về phía hai người cười trộm, Bạch Mạn Mạn này thực sự “quá tự tin”, sao cô có thể khẳng định Trương Đạo Lăng nói dối, mà không phải là người thật sự thích yên tĩnh thanh tịnh?

Dù trong đám bạn học không ít người đồn đại Trương Đạo Lăng là đạo sĩ, nhưng mọi người không vì lời đồn này mà bài xích hắn, nói cho cùng, bản thân Trương Đạo Lăng không thích giao du, không muốn ở chung với người khác.

Mà không biết Bạch Mạn Mạn làm sao, lại cho rằng Trương Đạo Lăng bị bài xích, không thể không trốn ở chỗ không người phai mờ ảm đạm.

Nhìn người bên cạnh, trong lòng Trương Đạo Lăng càng chán ghét rõ ràng hơn, cuối cùng, không thể nhịn được nữa, hắn tăng tốc ăn hết đồ thừa còn lại, sau đó thu hồi hộp đồ ăn chuẩn bị rời khỏi.

“Ai? Đạo Lăng, ngươi muốn đi đâu, ta đi với ngươi.” Nhìn thấy Trương Đạo Lăng muốn rời khỏi, Bạch Mạn Mạn tranh thủ thời gian thu hồi cơm hộp đứng dậy chuẩn bị đuổi theo, lại bị cặp mắt lạnh nhạt của hắn đóng băng.

“Ta nói, ta muốn yên tĩnh thanh tịnh, có thể đừng làm phiền ta không?” Ánh mắt Trương Đạo Lăng lạnh như băng, nhàn nhạt nhìn cô, khiến cô không dám cử động.

“Ta, ta chỉ muốn bồi ngươi.” Bạch Mạn Mạn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng đó, vô cùng tủi thân, chẳng qua cô không muốn hắn vì bị bài xích mà buồn bã cũng sai sao, “Ta không muốn ngươi cảm thấy cô độc.”

“Bạch cô nương, làm việc không nên chắc chắn như vậy, hắn chưa bao giờ cảm thấy cô độc.” Trước khi Trương Đạo Lăng mở miệng, Lâm Tử Thịnh nói, ngữ khí có mang theo vài phần vui đùa giống như ngả ngớn, nhưng lại nói đúng nỗi lòng Trương Đạo Lăng.

“Đạo Lăng, cậu ta nói đúng sao?” Sau khi nghe Lâm Tử Thịnh giải thích, hốc mắt Bạch Mạn Mạn đỏ lên, ý cậu ta là gì, nói cô xen vào việc của người khác sao?

“Biết là tốt rồi.” Trương Đạo Lăng lười giải thích, nói xong liền tăng tốc rời khỏi một cách nhanh nhất, dù sao buổi chiều cũng không có lớp, có thể tìm một địa phương yên tĩnh không người nghỉ ngơi một chút.

Mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt Bạch Mạn Mạn, tâm hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi!

“Thật là không biết thương hương tiếc ngọc.” Sau khi một người một đã rời khỏi ánh mắt Bạch Mạn Mạn, Lâm Tử Thịnh từ từ lầm bầm, giống như đang nói Trương Đạo Lăng là một người đàn ông phụ lòng, hiển nhiên, cậu “quên mất” vừa rồi cậu cũng khi dễ Bạch Mạn Mạn.

“Trong mắt của ta nữ nhân với nữ quỷ không có gì khác nhau,” Thanh âm Trương Đạo Lăng nhàn nhạt, giống như tự thuật một chuyện không quan trọng, “Không, có lẽ phải nói, nữ nhân so với nữ quỷ càng thêm đáng sợ.”

Người sau khi chết chỉ còn lại bản năng muốn tồn tại, mà người sống có vô số du͙© vọиɠ, vì thực hiện du͙© vọиɠ của mình, chuyện gì cũng có thể làm được.

“Lời nói này phải cẩn thận nếu không tương lai sẽ không lấy được vợ.” Lâm Tử Thịnh bĩu môi, ánh mắt nhìn Trương Đạo Lăng mang theo vài phần nhìn kỹ.

Sau khi Trương Đạo Lăng đi đến một rừng cây, thả chậm bước chân, không nhanh không chậm đi về phía trước.

“ n… Bản tôn thu hồi lời nói vừa rồi, thật ra ngươi cũng biết cái gì là săn sóc nha.” Bây giờ Lâm Tử Thịnh đã hiểu tại sao tốc độ đi đường của Trương Đạo Lăng nhanh như vậy.

Mặc dù bây giờ cậu sợ mặt trời, nhưng dù sao cũng là quỷ, trong thời gian dài bị ánh mặt trời chiếu xuống vẫn sẽ sẽ cảm thấy không thoải mái, mặc dù cậu không nói, nhưng Trương Đạo Lăng vẫn phát hiện cậu không khỏe.

“Ngươi rất mạnh.” Trương Đạo Lăng chăm chú nhìn cậu, “Quỷ vật rốt cuộc vẫn là âʍ ѵậŧ, không thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời, nếu ngươi đi dưới ánh mặt trời, không biết sẽ đoạt bao nhiêu tính mạng sinh linh, thế nhưng trên người của ngươi lại không có bất kỳ nghiệp chướng nào.”

Đây cũng là nguyên nhân Trương Đạo Lăng lựa chọn giữ lại một con quỷ, trên người không có lệ khí hay nghiệp chướng nào nhưng con quỷ nào lại có thể vượt qua thời gian nghìn năm buồn chán, chuyện này vốn dĩ là một chuyện khó mà tin nổi.

“Có lẽ đây là một loại bi ai cũng không chừng.” Lâm Tử Thịnh nhìn ánh mặt trời cách đó không xa, cả thân ảnh thê lương vô tận.

“Với quỷ mà nói, ngay cả ánh mặt trời cũng không có cách chấm dứt sinh mệnh, đây là một chuyện bi ai.”

【Kí chủ đại nhân…】

Cảm nhận được tâm tình Lâm Tử Thịnh không thích hợp, 001 bò ra ngoài thận trọng nhìn cậu.

Bởi vì nam chính thế giới này có được một đôi mắt m Dương, có thể nhìn thấy thứ người thường không thấy, cho nên để tránh cho mình bị trông thấy 001 vẫn luôn thận trọng không xuất hiện trước mặt Trương Đạo Lăng.

Mặc dù theo lý thuyết mắt m Dương không nhìn thấy hệ thống, thế nhưng ai có thể nói chính xác được.

“Ta không sao, chỉ là đột nhiên đã biết tại sao Doanh Thanh Huyền sẽ trở nên hư nhược như vậy rồi.” Ngữ khí Lâm Tử Thịnh mang theo vài phần mang theo vài phần thở dài, “Với y mà nói, y chẳng những có thể sống sót, thậm chí có thể trở thành ác linh cường đại nhất, nhưng bản thân là Cầu Long cao ngạo khiến cho y không muốn sa đọa, cho dù biến mất cũng tốt!”

“Một mình rất cô độc sao?” Nhìn người đứng ở trong không trung cả buổi cũng không có phản ứng, Trương Đạo Lăng không biết vì sao lại hỏi những lời này.

“Cô độc là cái gì?” Lâm Tử Thịnh cười nhẹ, quay đầu lại nhìn hắn, “Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có thời gian trôi, không có cái gì, ngay cả chuyện nhận biết thời gian cũng từ từ đình trệ, vậy tại sao cảm thấy cô độc được?”

Lời nói này của Lâm Tử Thịnh một chút cũng không, bởi vì cậu cũng nhận thức thật sâu loại cảm thụ này, mặc dù không lâu, nhưng cả đời Lâm Tử Thịnh nhớ kỹ.

Lời vừa nói, hai người đều trầm mặc, vẫn luôn yên tĩnh ở lại đó, đến tận khi mặt trời ngã về tây.

Không biết tại sao sắc trời hôm nay có chút kỳ quái, trên bầu trời phía tây, mặt trời màu da cam chậm rãi hạ xuống, nhưng không biết do nguyên nhân gì nguyên nhân gì, bên ngoài mặt trời có một vòng hào quang màu xanh đen, khiến cho người khác rất không thoải mái.

“Đó là… Cái gì?” Hào quang màu xanh đen đó tuy chỉ có một tầng mỏng, nhưng không ngừng biến ảo hình thái, cảm giác này giống như… Quỷ hồn!

Đúng, giống như những chuyện ma quỷ giữ nửa đêm xuất hiện bày ra các loại hình thái hăm doạ người qua đường giống như Quỷ hồn.

Thế nhưng mặt trời là thứ có hiệu quả khắc chế Quỷ hồn hiệu quả nhất, cho dù quỷ vật cường đại thế nào cũng không có khả năng hình thành một vòng xanh đen mỏng xung quanh mặt trời.

【Kí chủ đại nhân, thông báo hữu nghị, hôm nay là tiết Trung Nguyên.】(Tiết Trung Nguyên: rằm tháng 7 m lịch)

Tại thời điểm này 001 mở miệng, nhắc nhở Lâm Tử Thịnh hôm nay là ngày gì.

Sau khi Lâm Tử Thịnh nghe 001 nói lập tức đã hiểu hàm nghĩa những lời này, tiết Trung Nguyên, mười lăm tháng bảy âm lịch, còn một thuyết pháp khác gọi là lễ quỷ.

Trong truyền thuyết mười lăm tháng bảy quỷ môn mở ra, quỷ trong địa ngục có thể tự do đi vào nhân gian vào ngày này, đây cũng là ngày dương khí nhân gian yếu nhất, ánh mặt trời cũng không làm tổn thương quỷ mãnh liệt lắm.

【Kí chủ đại nhân tốt nhất nên nhắc nhở nam chính một chút, hôm nay là tiết Trung Nguyên, Quỷ hồn vô cùng thống hận Thiên sư, hôm nay dương khí Thiên sư yếu nhất mà là ngày quỷ khí của quỷ vật mạnh nhất, nếu trước lúc trời tối nam chính không vào ký túc xá của mình, rất có thể sẽ bị Quỷ hồn đánh lén!】

Vào lúc này âm thanh 001 cũng mang vài phần vội vàng, nếu Trương Đạo Lăng chết nhanh như vật, thế giới này sẽ sụp đổ!

Lâm Tử Thịnh đã hiểu ý của nó, đồng tử mãnh liệt co rụt lại, sau đó vội vàng mở miệng, “A Lăng, nhanh trở lại ký túc xá, hôm nay là tiết Trung Nguyên!”

m thanh Lâm Tử Thịnh vội vàng khiến cho Trương Đạo Lăng sững sờ, sau một khắc liền biết rõ chuyện gì xảy ra, sắc mặt khó coi.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm hắn quên tiết Trung Nguyên, nhìn hoàn cảnh chung quanh, nét mặt Trương Đạo Lăng có chút khó coi, bốn phía đều cây, ánh mặt trời nơi đây quanh năm không đủ sung túc, chậm một chút, có thể thật sự xong đời!

Chạy nhanh về hướng ký túc xá, nhưng không biết vì sao tốc độ mặt trời xuống núi hôm nay đặc biệt nhanh, vốn chỉ là mặt trời ngã về tây, chưa qua bao lâu, bây giờ mặt trời đã rơi một nửa xuống dưới đường chân trời, không chừng có vấn đề nên mặt trời xuống núi trước lúc Trương Đạo Lăng quay về ký túc xá!

“A Lăng, nhanh lên!” Rõ ràng Lâm Tử Thịnh còn chưa từ bỏ, không ngừng thúc giục Trương Đạo Lăng, nét khẩn thiết trong giọng nói càng rõ ràng.

Đột nhiên không biết tại sao, Trương Đạo Lăng đứng đó không nhúc nhích.

“A Lăng ngươi còn do dự cái gì, lên trở về!”

“Đã không kịp rồi.” m thanh Trương Đạo Lăng vẫn lạnh như cũ, hắn từ từ cúi đầu xuống, nhìn chân trầm mặc không nói.

Lâm Tử Thịnh bị động tác của hắn làm cho sững sờ, sau đó ánh mắt cũng nhìn bên chân của hắn, lập tức, cậu hiểu được tại sao Trương Đạo Lăng lại đứng bất động, vì cậu nhìn thấy một quỷ trảo.