Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Năm Đó Tôi Làm Mẹ Kế Phản Diện

Chương 3: Sớm muộn gì tôi cũng khiến cho bố đá anh

« Chương Trước
Chiếc xe còn lại là một chiếc xe "ma tốc độ*" đơn giản hơn, với thân xe nhỏ nhưng được sơn hơn chục màu sắc khác nhau, còn gắn thêm một loạt đèn màu, ánh sáng đỏ xanh lục làm chói mắt đau mắt. Đây không chỉ là ô nhiễm thị giác mà còn là ô nhiễm ánh sáng.

*Bộ phim ma tốc độ rất nổi tiếng.Những Năm Đó Tôi Làm Mẹ Kế Phản Diện - Chương 3: Sớm muộn gì tôi cũng khiến cho bố đá anhMặc dù Diệp Hoài Du đã biết Tống Thần Tinh là một công tử hư hỏng nhuộm tóc vàng, nhưng hắn không thể ngờ rằng vị công tử có giá trị hàng tỷ trong tiểu thuyết lại thật sự lái một chiếc xe "ma tốc độ".

Không phải... tác giả cũng có vấn đề về não sao, làm sao một công tử nhà giàu có thể điều khiển một thứ xấu xí như vậy được.

Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy chiếc xe đạp điện Aima bình thường của nguyên chủ thật sự dễ chịu, thậm chí muốn lập tức cưỡi nó đi làm.

Thấy Diệp Hoài Du đứng yên tại chỗ, quản gia đi phía sau lên tiếng hỏi, "Có chuyện gì vậy, phu nhân?"

Diệp Hoài Du nhìn quản gia, rồi nhìn người tài xế có thân hình cường tráng, hắn chỉ vào hai chiếc xe "ma tốc độ" nổi bật và nói, "Quản gia Triệu, chú tìm người khóa hai chiếc xe ma... hai chiếc mô tô này lại, sau đó đưa chìa khóa cho tôi."

Quản gia Triệu có vẻ bối rối, mắt mở to như chuông đồng, "Nhưng thưa phu nhân..."

Diệp Hoài Du lạnh lùng nói, "Không có nhưng nhị gì cả, đã là phu nhân thì phải nghe lời tôi."

Quản gia Triệu suy nghĩ nhanh chóng, "Có phải phu nhân không muốn công tử đi mô tô đến trường vì không an toàn phải không..."

Diệp Hoài Du gật đầu, "Vậy thì nhanh chóng khóa lại đi..."

"Nhưng chiếc R1M là xe của ông chủ."

Nghe xong lời quản gia, khóe miệng Diệp Hoài Du không kiềm chế được mà giật giật, "Chú nói chiếc Hello Kitty màu hồng đó là xe của ai?"

Quản gia chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ cười nói, "Của ông chủ, chính là chồng của phu nhân."

Con mẹ nó! Con trai đi xe ma tốc độ, bố cũng đi xe ma tốc độ, hắn đâu phải kết hôn vào gia đình giàu có, mà là rơi vào ổ xe ma tốc độ thì có!

Diệp Hoài Du hít một hơi thật sâu, bây giờ hắn mới hiểu tại sao nguyên chủ luôn không thích Tống Cẩm Trình - người duy nhất trông như người bình thường trong cuốn sách này.

Từ "tổng tài" có thể kết hợp với nhiều từ khác, ví dụ như si tình, dịu dàng, thậm chí là bệnh hoạn hay ngớ ngẩn cũng được, nhưng nó không thể kết hợp với hai chữ "ma tốc độ"!

Tổng tài nhà lành nào không lái Rolls-Royce, Porsche, Ferrari, Bentley, Maybach ra ngoài, lại đi chiếc xe ma tốc độ Hello Kitty màu hồng lấp lánh kim cương ra đường chứ?

Chuyện này có bình thường không? Có oai phong không? Có xứng đáng là tổng tài không?

Đây chẳng phải rất vớ vẩn à!

Diệp Hoài Du đau đớn suy nghĩ, che đôi mắt đã bị ô nhiễm ánh sáng quá mức, tiếp tục dặn dò, "Khóa tất cả lại, nếu Tống... Cẩm Trình hỏi, cứ nói là tôi bảo chú khóa."

Quản gia nhận lệnh, nhanh chóng gọi vài người hầu đến để di chuyển hai chiếc xe ma tốc độ sang một bên, đang chuẩn bị khóa lại thì một giọng nói vang dội pha chút ngốc nghếch từ phía sau truyền đến.

"Mấy người đang làm gì vậy?"

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy công tử nhà giàu Tống Thần Tinh mặc áo bó sát đen in rồng vàng lấp lánh, chiếc quần bó rách kiểu punk hoang dã, đi giày lười đính kim cương màu đỏ giống chủ tịch Vũ*, đầu tóc màu vàng rẽ ngôi lệch kiểu emo đèn giao thông, tay cầm iPhone Plus mới nhất, vai đeo túi sách in rồng vàng, đang tiến về phía này.

*Hiện tượng mạng ở Trung Quốc theo phong cách chơi trội, khoe khoang.

Tống đại thiếu gia tự cho mình oai phong lẫm liệt, thấy mấy người hầu đang định ra tay với chiếc xe ma tốc độ yêu quý của mình, không khỏi nổi giận đùng đùng, quát lớn, "To gan, hôm nay xem ai dám động vào xe ma tốc độ của tôi."

Diệp Hoài Du quan sát kỹ Tống Thần Tinh trước mặt, tên công tử xe ma tốc độ không việc xấu nào không làm, không có não này trong nguyên tác thật ra trông cũng khá ưa nhìn, chỉ là bộ trang phục không chính thống này kết hợp với đôi mắt đυ.c ngầu ngu ngốc không chỉ khiến cậu trông không thông minh, mà còn có vẻ vừa ngu vừa xấu.

Thấy Tống Thần Tinh còn muốn nổi giận, Diệp Hoài Du từ tốn lên tiếng cho mấy người hầu tiếp tục khóa.

Tống Thần Tinh có vẻ gấp gáp, trượt một cái đến trước xe đua của mình, tạo dáng như ông chủ thời xưa che chở cho tiểu thϊếp bị phu nhân bức hại, quát lớn, "Các người dám!"

Những người hầu nhìn Tống Thần Tinh hung dữ, rồi lại nhìn Diệp Hoài Du độc ác, trong một lúc không biết phải làm sao.

Tống Thần Tinh thấy lời nói của mình có tác dụng, tiếp tục nói, "Chẳng qua anh ta chỉ là đồ chơi của bố tôi, nhiều lắm cũng chỉ là mẹ kế của tôi, tôi mới là con đẻ của ông ấy, các người phải nghe lời tôi, không thì ta sẽ đuổi cả các ngươi và anh ta ra khỏi nhà họ Tống."

Nghe thấy những lời này, Diệp Hoài Du có chút tức giận, tên nhóc xe ma tốc độ này tuổi còn nhỏ mà nói năng phách lối, nếu không bắt Tống Thần Tinh quỳ xuống hát bài "Chinh phục", hắn sẽ không gọi là Diệp Hoài Du nữa.

Diệp Hoài Du hít nhẹ một hơi, liếc nhìn Tống Thần Tinh, rồi lạnh lùng nhìn quản gia Triệu đang đứng bên cạnh, "Quản gia Triệu, tôi và ông chủ nhà các người đã đăng ký kết hôn, danh chính ngôn thuận gả vào đúng không?"

Quản gia Triệu toát mồ hôi, dù trong gara rất mát mẻ, nhưng ông ta vẫn đổ mồ hôi nóng vì lo lắng trong nhiệt độ chỉ hơn 20 độ này. Ông ta suy nghĩ kỹ một lúc, lén nhìn Tống Thần Tinh, rồi lại lén nhìn Diệp Hoài Du, sau đó cung kính trả lời, "Đúng vậy."

"Vậy tôi có phải là phu nhân hiện tại của gia đình này không?"

"Đúng vậy."

"Phu nhân lớn hay thiếu gia lớn?"

"Điều này... xét về bối phận thì đương nhiên phu nhân lớn hơn..."

Quản gia Triệu chưa nói hết câu, Diệp Hoài Du đã nâng giọng ra lệnh, "Vậy tôi bảo khóa thì phải khóa, sau này có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm. Nếu các người không khóa, tôi nghĩ với tư cách là phu nhân, tôi cũng có quyền quyết định ai được ở lại, ai phải rời đi."

Nghe những lời này, những người hầu lập tức có hướng đi, bắt đầu động thủ khóa cả hai chiếc xe mô tô đua lại, còn cung kính đưa chìa khóa cho Diệp Hoài Du.

Tống Thần Tinh cố gắng ngăn cản nhưng bị quản gia Triệu và tài xế giữ lại, cậu không thoát ra được, hét lớn về phía Diệp Hoài Du, "Diệp Hoài Du, anh chờ đó, tôi sẽ không để anh dễ chịu đâu, sớm muộn gì tôi cũng khiến cho bố đá anh đi."

Hai chiếc chìa khóa xoay một vòng đẹp mắt trên đầu ngón tay Diệp Hoài Du, hắn nháy mắt với Tống Thần Tinh, cười nói, "Tôi đang chờ đây. À, quản gia Triệu, lúc thức dậy thiếu gia có nói là không cho tài xế nhà đưa đi, các người đều không được đưa, để cậu ấy tự tìm cách đến trường, biết chưa?"

Quản gia Triệu và tài xế nhìn Tống Thần Tinh với ánh mắt thương hại, rồi đồng thanh trả lời, "Vâng."
« Chương Trước