Không ai không thích tiền.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Chính là tôi không biết ý tứ lời nói này của chị Mai, liền hỏi nàng nói:
“Kiếm như thế nào?”
Chị Mai nhìn chung quanh sòng bạc, chỉ vào hai người đứng ở phía sau quầy blackjack nói:
"Thấy được đi, cái người mặc áo sơ mi trắng và vest đen, đó là người chia bài. Người đứng cạnh cô ấy là người xứng mã. Ta quen biết với ông chủ của nơi này. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể giới thiệu ngươi tới nơi này làm xứng mã. Ngươi ở Thiên Tượng của chúng ta một tháng tiền lương cũng chỉ có một ngàn, mà làm xứng mã một tháng tiền lương là 3500, hơn nữa khách nhân thắng tiền thường sẽ có tiền boa, mỗi tháng thu vào, sẽ không thấp hơn 5000 khối. Làm tốt, thuần thục, về sau còn có thể làm người chia bài, thu nhập chính là trực tiếp tăng gấp bội, một tháng có thể kiếm hơn 10.000!”
Xứng mã theo như lời của chị Mai, chính là dùng thời gian nhanh nhất, tới tính toán ra số tiền thắng thua của khách nhân, tới tiến hành bồi phó cùng thu. Công tác này là dựa vào đầu óc tính toán cùng tốc độ phản ứng.
Với tôi mà nói, một chút cũng không khó.
Nhưng tôi lắc đầu nói:
“Cảm tạ, chị Mai. Tôi không muốn làm!”
Tôi cự tuyệt, rõ ràng là ra ngoài dự đoán của chị Mai.
Trong ánh mắt của nàng, tràn đầy không thể tin nổi.
“Không muốn làm? Ngươi có biết hay không, đây là công việc mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Nếu không phải ta xem ở ngươi làm việc ổn trọng, phản ứng cũng mau, cảm giác ngươi có thể ăn được chén cơm này, ta mới kêu ngươi tới. Ngươi cư nhiên nói không muốn làm?”
Chị Mai hỏi.
“Đúng vậy, tôi không muốn làm. So sánh với nơi này, tôi càng thích khu tắm rửa hơn!”
“Vì cái gì?”
Chị Mai truy vấn.
“Bởi vì ở khu tắm rửa, tôi có thể mỗi ngày nhìn đến chị!”
Câu trả lời của tôi làm chị Mai có chút dở khóc dở cười.
Ánh mắt nàng nhìn tôi, cũng từ bắt đầu chỉ là tò mò, sau lại biến thành giống như nhìn thằng ngốc.
Đương nhiên, tôi cũng chỉ là nói lời vui đùa.
Tôi học ngàn thuật suốt mười ba năm, lại ở sòng bạc làm xứng mã.
Nếu bị Lục gia biết được, hắn nhất định sẽ đánh gãy chân của tôi.
Khác với ở khu tắm rửa, ở khu tắm rửa tôi có thể làm phục vụ sinh ở tầng chót nhất.
Rốt cuộc nơi đó, tôi cái gì cũng đều không hiểu.
Nhưng chỉ cần vào sòng bạc, nơi này nhất định phải là thiên hạ của tôi.
Ở sòng bạc, tôi chỉ có thể có một thân phận.
Đó chính là gia!
Sơ Lục gia!
Khi chị Mai đang vẻ mặt bất đắc dĩ, di động của tôi bỗng nhiên vang lên.
Di động này là đồ second-hand Nokia 3310 tháng trước tôi mua lại của đồng nghiệp.
Nhấc điện thoại lên, liền nghe phía đối diện truyền đến giọng nói của Hầu Quân.
“Sơ Lục, chỗ cũ, siêu thị Huệ Mai, mau chạy nhanh tới, sắp bắt đầu!”
Hầu Quân là tổ trưởng của khu tắm rửa nam.
Hắn lớn lên trắng trắng mềm mềm, lại biết ăn nói, làm cho chị Mai rất thích.
Đến nỗi hắn nói chỗ cũ, là một cái một cái siêu thị nhỏ của bạn của hắn mở.
Ngày thường sau khi tan tầm, hắn sẽ triệu tập một ít đồng nghiệp, đi nơi đó tạc kim hoa. (nặn ba cây)
Mà tôi, cũng thường xuyên đi.
Cùng chị Mai chào hỏi xong, tôi liền trực tiếp rời đi.
Siêu thị Huệ Mãi mà Hầu Quân nói là một cái siêu thị nhỏ ở sát đường.
Ngày thường thời điểm chúng tôi chơi, đều sẽ đi đến một cái phòng nhỏ ở mặt sau.
Chờ đến khi tôi đến, trong căn phòng nhỏ đã có khoảng năm sáu người.
Mấy người này tôi đều nhận thức.
Trừ bỏ mấy phục vụ sinh của khu tắm rửa chúng tôi, còn có một người là bạn của Hầu Quân, hai người quan hệ rất tốt. Tên là Trịnh Thành, biệt hiệu lão Hắc.
Dáng người của lão Hắc to khỏe, diện mạo hung ác.
Còn có một thân hình vạm vỡ.
Mặc cho ai nhìn, trong lòng đều có vài phần kính nể.
Theo như Hầu Quân nói, lão Hắc từng là bộ đội của tỉnh, thân thủ cực tốt, vốn dĩ sẽ được tiến vào quân đội quốc gia.
Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, thế mà lão lại ngủ với cô vợ nhỏ của một vị lãnh đạo nào đó của Cục Thể thao tỉnh.
Sau khi lãnh đạo biết, nổi trận lôi đình, trực tiếp đem hắn khai trừ.
Sau khi trở lại tỉnh Hà Bắc của chúng tôi, lão cũng không có việc gì làm, liền vẫn luôn ở bên ngoài loạn hỗn.
Khi không có việc gì, liền đi khu tắm rửa tìm Hầu Quân.