Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!

Chương 9-2: Đánh cược mệnh (2/2)

« Chương Trước
“Được, nếu ngươi không chịu động thủ trước, vậy ta tới trước!”

Nói Xong, tôi nắm chặt đao nhọn.

Hướng về phía lão Hắc, từng bước từng bước một chậm rãi đi đến.

Mỗi một bước đi, trên mặt lão Hắc đều nhiều ra một phần hoảng sợ.

Tới trước mặt lão Hắc, tôi không có chút nào do dự.

Giơ đao nhọn, hướng về phía bụng của hắn, thọc qua.

“A!”

Đám người phát ra một trận kinh hô.

Người nhát gan, càng nhanh chóng che lại đôi mắt, xoay đầu đi.

“Dừng! Ta phục! Ngươi thắng!”

Theo một tiếng rít gào của lão Hắc.

Đao nhọn ở trong tay của hắn, cũng leng keng một chút, ném xuống dưới đất.

Mà hắn thì bước nhanh về phía sau trốn tránh.

Đao của tôi thất bại.

Mà lão Hắc, cũng phục.

Tôi như cũ nhìn chằm chằm lão Hắc, biểu tình lạnh nhạt.

“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy!”

“Ta phục, phục ngươi!”

Lão hắc lập tức lặp lại một lần nữa.

Trong khẩu khí, vẫn lộ ra khủng hoảng.

“Phục ta? Ta là ai?”

“Sơ Lục!”

“Sai, nhớ rõ, về sau thấy ta phải kêu ta là gia. Sơ Lục gia!”

“Gia, Sơ Lục gia!”

Lão Hắc hoàn toàn phục, tâm toàn phục.

Thật lâu sau này, khi nhắc lại trận đấu này

Lão Hắc từng nói, vô luận là trên võ đài đấu quyền, hay là trong chốn giang hồ.

Hắn chưa từng cùng người cược mệnh, mà hắn trước nay cũng chưa từng sợ qua.

Nhưng ngày đó cùng tôi đánh cược mệnh, hắn sợ.

Cái loại sợ này, là sợ hãi phát từ trong ra ngoài.

Tựa hồ tôi là núi cao khiến hắn ngưỡng mộ, chỉ có thể nhìn lên, mà không thể chiến thắng.

Hắn nói, đó là một loại khí thế.

Một loại thái sơn áp đỉnh, làm ngươi căn bản không thở nổi.

Lục gia cũng đã từng nói qua.

Mệnh của ta mang thiên sát, tâm của ta tàng thất sát.

Cho dù khi mới vừa học ngàn thuật, kỹ thuật còn chưa tốt.

Nhưng khí thế phát ra sắc bén, trong lòng tâm ổn định, không thua bất cứ cao thủ ngàn môn nào.

Lục gia cho rằng ta là trời sinh.

Hắn nào đâu biết rằng, nếu không phải nhìn thấy phụ thân chết thảm ở trước mặt, nếu không phải bị người lần lượt tra tấn giống như chó con, tôi sao có thể sẽ có lệ khí tận trời như thế này?

Người bên ngoài quan sát cũng không nghĩ đến, tôi cùng lão Hắc đấu cược, lại lấy cường đại phục lão Hắc mà xong việc.

Tôi không hề phản ứng lại lão Hắc, mà nhìn về phía Hầu Quân cùng Trần Hiểu Tuyết, lạnh lùng hỏi:

“Là xin lỗi, kêu ta là gia, hay là đi theo ta? Các ngươi tự chọn đi!”

Môi Hầu Quân khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì đó.

Nhưng nhìn tôi ra một thân máu, hắn vẫn lựa chọn im lặng.

Trần Hiểu Tuyết đứng ở một bên, lại nói thẳng:

“Ta không xin lỗi, đi theo ngươi là được!”

Nói xong, nàng cũng không nhìn Hầu Quân, vặn cái eo thon thả, đi đến trước mặt tôi.

Duỗi tay ra, thế nhưng khoác lên cánh tay của tôi.

Bộ dáng thân mật này, giống như nam nhân của nàng không phải Hầu Quân, mà là tôi.

Hầu Quân trợn tròn mắt, tôi cũng bất đắc dĩ.

Nguyên bản kế hoạch của tôi, là làm Trần Hiểu Tuyết hướng tôi xin lỗi, xem như trừng phạt sự bất kính của cô ta đối với cha mẹ của tôi.

Còn việc mang cô ta đi, chỉ là cố ý hù dọa mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới, cô ta thế nhưng thật sự đi cùng tôi.

Hơn nữa, giống như không có nửa điểm không vui.

Tôi chỉ có thể mang theo nàng rời đi.

Khi đi ngang qua bên cạnh một tiểu viện nhỏ, ngoài cửa có một người tóc bạc đầy đầu đang ngồi, lão nhân tay cầm cái ấm tử sa. Hắn hướng ta cười ha hả nói to:

“Chàng thanh niên, ngươi cũng không biết đánh nhau a. Vừa mới rồi nếu là ta cùng cái tên ngốc to con kia đánh nhau, ta bang bang hai quyền, là có thể đánh hắn răng rơi đầy đất. Ngươi có tin hay không? Ha ha ha……”

Trong đám người còn chưa đi hết, có người nói vọng đến:

“Lão Ngô đầu, ngươi lại bắt đầu bốc phét. Nhìn thân thể kia của ngươi, người ta chỉ cần một đầu ngón tay, cũng có thể cho ngươi tan thành từng mảnh!”

Lão Ngô đầu cười ha ha, cũng không thèm để ý.

Lão nhân này tôi đã thấy rất nhiều lần.

Mỗi lần khi tới siêu thị đánh bài, đều phải đi ngang qua nhà hắn.

Thường thấy hắn cầm ấm tử sa, ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh cửa, uống trà tán gẫu.

Tôi cho rằng, Trần Hiểu Tuyết bị tôi mang đi.

Cô ta nhất định sẽ biểu hiện kinh hoảng, sợ hãi.

Nhưng không nghĩ tới chính là, một đường này cô tay không những không có bất luận sợ hãi gì.

Ngược lại còn thường thường, tò mò đánh giá ta.
« Chương Trước