Chương 9-1: Đánh cược sinh mệnh (1/2)

Lão Hắc đánh gục tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi cũng đứng lên một lần và một lần.

Máu từ khóe miệng và mũi đã nhuộm đỏ y phục, đỏ chói mắt.

Giống như hồi đó, cha tôi bị chặt gãy chân và tay.

Nó chói lọi như dải băng nhuốm máu quấn quanh người cha tôi

Tôi lại bị lão Hắc đánh ngã.

Đây đã là lần thứ chín rồi.

Lão Hắc cũng mệt thở hồng hộc.

Có đôi khi, đánh người so với bị đánh, muốn trả giá càng nhiều thể lực hơn.

Đứng ở trước mặt của tôi, lão Hắc đã không sự ương ngạnh vừa rồi.

“Oắt con, ngươi chỉ cần nói câu ngươi phục, ta sẽ để cho ngươi đi……”

Khẩu khí của lão Hắc, đã gần như thương lượng.

Mà tôi vẫn không rên một tiếng.

Chậm rãi, lại đứng lên.

Xoa xoa máu trên khóe miệng, tôi trừng đôi mắt đỏ, hỏi lại lão hắc:

“Ta không phục. Ngươi, phục không?”

Tôi nói, làm lão Hắc có chút hỏng mất.

Rõ ràng bị đánh chính là tôi

Mà tôi lại hỏi lại hắn có phục hay không.

Chung quanh, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.

Thấy tôi lại một lần nữa đứng lên, mọi người cũng đều thấp giọng nghị luận.

“Thằng này là thật ngoan cố, nói một câu phục, không phải xong rồi sao……”

“Ngươi nói, hắn chính là một người đàn ông chân chính, đánh như vậy cũng không phục, thật đủ cứng rắn!”

“Đừng đánh nữa, nếu còn đánh tiếp, sẽ xảy ra mạng người……”

Thấy lão Hắc không nói chuyện, ta lại lần nữa liếʍ liếʍ máu ở bên khóe miệng.

Hương vị kia, tanh nhàn nhạt.

“Lão Hắc, ngươi không phục, ta cũng không phục. Hôm nay sự tình là do đánh cuộc, chúng ta liền dùng phương thức đánh cược tới kết. Ta và ngươi đánh cược một phen, dám đánh cược không?”

“Đánh cược cái gì?”

Lão hắc hỏi ta.

“Chờ ta!”

Vừa Nói xong, tôi liền tách đám người ra.

Hướng tới một cửa hàng bán đồ da dụng bên cạnh.

Ông chủ vốn đang đứng ở cửa nhìn xem náo nhiệt, thấy tôi máu đầy người đi tới, hắn sợ tới mức vội vàng đứng vọt sang một bên.

Vào cửa hàng, tôi lấy hai cây đao nhọn dài mấy chục cm, đi ra.

Chủ của hàng căn bản không dám lại đây đòi tiền.

Nhưng tôi vẫn móc ra một trăm đồng tiền, đặt ở trên mặt bàn trà.

Tôi không phải ăn trộm, càng không phải cường đạo.

Tôi là lão thiên!

Tôi có hạn cuối, có nguyên tắc của lão thiên!

Lấy đồ vật của người, liền phải trả tiền.

Xách theo hai thanh đao nhọn, tôi từ từ hướng tới lão Hắc.

Ở dưới đèn đường, bóng dáng cô độc của tôi kéo một đường dài.

Mà lưỡi dao sắc bén, ở trong ánh đèn được chiếu rọi, lóe ra ánh sáng sắc lạnh làm cho người ta sợ hãi.

Đám người vây xem, không tự giác nhường ra cho tôi một con đường.

Đi đến trước mặt của lão Hắc, tôi đưa một thanh đao cho hắn.

“Cầm lấy đi!”

Lão Hắc không nhúc nhích, hắn không hiểu tôi là có ý gì.

“Ta bảo ngươi cầm!”

Tôi quát lên một tiếng.

Thân thể cao lớn của lão Hắc, không khỏi rung động một chút, hắn thế nhưng ngoan ngoãn tiếp nhận đao.

“Ngươi vừa mới hỏi ta đánh cuộc gì, ta hiện tại nói cho ngươi, ta và ngươi, đánh cược mệnh!”

A?

Đánh cược mệnh?

Người vây xem xung quanh, phát ra một tiếng kinh hô.

Mọi người, đều không tự giác lui về phía sau.

Tựa hồ sợ sắp sửa máu bắn tung toé, sẽ phun đến trên người của bọn họ.

“Đánh cược như thế nào?”

Lão Hắc nhíu chặt mày, hỏi tôi.

“Ngươi trước thọc ta một đao, ta lại thọc ngươi một đao. Lấy động tác này lặp đi lặp lại, người chết trước, sẽ thua!”

Sắc mặt của Lão Hắc đột biến.

Hắn nhìn tôi, nửa ngày không nói được câu nào

Hắn ở giang hồ lăn lê bò lết, lên qua võ đài, gặp qua máu, chiến đấu vì tính mệnh của mình.

Nhưng, trước nay chưa thấy qua loại đấu pháp này.

“Phương pháp đánh cược là ta nói ra, lên ta để cho ngươi động thủ trước, đến đây đi!”

Đôi tay của tôi rũ xuống, mặt không có biểu tình nhìn lão Hắc.

Tựa hồ đã làm tốt chuẩn bị để bị chém.

Biểu tình của lão Hắc trở nên cực kỳ phức tạp.

Kinh ngạc, nghi hoặc, khủng hoảng, đồng thời hiện lên ở trên mặt của hắn.

“Động thủ đi?”

Thấy lão Hắc chậm chạp không động thủ, tôi trầm giọng quát.

Mà lão Hắc giống như ngây dại, đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.