- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!
- Chương 7-1: Tất cả tiền đều xuống cược 1/2)
Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!
Chương 7-1: Tất cả tiền đều xuống cược 1/2)
Tôi bắt đầu chia bài.
52 lá bài poker, tôi hoàn toàn có thể làm được, muốn chia lá bài nào liền có thể phát đúng lá bài ấy.
Cho dù đôi mắt của bạn có không chớp nhìn chằm chằm, cho dù tốc độ tay của tôi có thả chậm vài lần, thì bạn vẫn không thể nhìn ra được.
Mà điều này với tôi mà nói, đều là vấn đề rất nhỏ, thuộc về kiến thức cơ bản khi nhập môn ngàn thuật mà thôi.
Bởi vì đã bị thua không ít.
Lúc này đây, Hầu Quân cùng Trần Hiểu Tuyết đều đứng lên.
Hai người gắt gao nhìn chằm chằm vào lá bài ở trong tay của tôi.
Muốn bảo đảm mỗi lần tôi chia ra một lá bài, hai người đều có thể thấy được rõ ràng.
Khi chia bài cho người khác, tôi đều phát bình thường.
Nhưng khi tôi chia bài đến chính mình, tôi đều sẽ dùng ngón tay che đi ký hiệu ở mặt trái lá bài.
Bài vừa đến trên mặt bàn, tôi lại lập tức dùng bao thuốc lá đặt ở bên trên.
Mặc cho hai người nhìn thế nào, cũng đừng nghĩ có thể nhìn thấy lá át chủ bài của tôi.
Sau khi chia bài xong, Hầu Quân cùng Trần Hiểu Tuyết đều có chút kích động.
Chuẩn xác mà nói, là khẩn trương.
Bởi vì bài của Quân Hầu rất lớn, lớn đến hắn sợ hãi những người khác sẽ bỏ bài không theo đến cùng.
Tôi là nhà cái, nên phải xuống cược đầu tiên.
Không đợi tôi lấy tiền, bỗng nhiên Hầu Quân đã mở miệng nói với tôi:
“Sơ Lục, ngươi có dám lại cùng ta “ mò “( không mở bài mà chỉ ra cược ) một phen hay không? Ta cũng không tin, ngươi lần này cũng có thể thắng được ta?”
Trần Hiểu Tuyết cũng ngay lập tức ở một bên phụ họa:
“Sơ Lục ngươi nếu còn là một nam nhân, vẫn hãy tiếp tục cùng chồng của ta mò cược đi! Ngươi nếu mò thắng, ngày mai ta sẽ tìm một em gái cho ngươi, các cô gái trong khu tắm rửa, ngươi tùy tiện chọn!”
Hai người kẻ xướng người hoạ.
Một bên dùng phép khích tướng, một bên còn dùng mỹ nữ ra dụ hoặc tôi.
“Được, ta chơi!”
Nói xong, tôi liền đặt cược mười đồng tiền.
Nhà bên cạnh tiếp theo là lão Hắc.
Hắn giống phía trước, không mò, lựa chọn xem bài.
Phương thức xem bài của hắn giống rất nhiều dân cờ bạc chày gỗ.
Đầu tiên là dùng sức xoa bài, lại nhìn một chút.
Giống như nếu làm như vậy, bài có thể biến thành lớn hơn.
Khi nhìn thấy rõ ba lá bài trong tay của chính mình, hô hấp của lão Hắc rõ ràng nặng nề thêm.
Khuôn mặt đen kịt lúc này lại có chút ánh hồng pha tím.
Bài của Lão Hắc rất lớn.
Từ khi bắt đầu chơi bài ba cây, hắn chưa bao giờ rút được lá bài lớn như vậy.
Đương nhiên, tôi biết bài của hắn là gì, Hầu Quân cùng Trần Hiểu Tuyết cũng biết.
Ba lá quân J!
Con báo! ( ví như 3 con J, Q,K,A )
Lão Hắc kìm nén kích động của mình, nhanh chóng theo hai mươi đồng.
Hầu Quân đương nhiên sẽ không đi xem bài, cũng đặt mười khối.
Mấy nhà phía dưới, cũng lần lượt xem bài rồi quyết định không theo cược.
Cứ như vậy, ba người chúng tôi từng vòng lại cược thêm từng vòng.
Ai cũng không chịu bỏ bài.
Khoảng vào những năm 2000 đổ lại, phương pháp chơi bài ba cây, có một chút thực hố người, ba nhà đều không thể xem bài.
Nói cách khác, muốn so bài, trong sân chỉ có thể còn dư lại hai nhà.
Điều này cũng dẫn đến việc một số người sẽ dùng trò bẩn thỉu để lừa người, hai nhà áp một.
Hai người không cần phải xen vào bài lớn hay bài nhỏ, chỉ cần mang đủ tiền, liền không ngừng xuống cược.
Mà nhà bị áp kia, dù bài của ngươi dẫu có lớn, cũng không có biện pháp so bài.
Cuối cùng không còn tiền cược, tự nhiên phải rút lui.
Từng nghe người ta nói, có dân cờ bạc tay cầm một con báo A, nhưng cuối cùng bị áp không có tiền xuống cược.
Dưới cơn nóng giận, tay hắn nắm ba lá bài A, trực tiếp nhảy lầu.
Trong nháy mắt, bài trên bàn đã xuống cược hơn một ngàn khối.
Bởi vì Lão Hắc đã nhìn bài của mình trước, nên hắn mỗi lần xuống cược là hai mươi đồng.
Điều này cũng dẫn tới, tiền của hắn trên mặt bàn, chỉ còn thừa hơn một trăm.
Nhìn thoáng qua Hầu Quân, lão Hắc khuyên hắn:
“Đại Quân, nếu không ngươi đừng theo nữa, ta cùng tiểu tử này so một chút……”
Nói xong, lão Hắc còn hướng Hầu Quân nháy nháy mắt.
Hắn là có ý tốt, là muốn nói cho Hầu Quân bài của chính mình rất lớn.
Nhưng không nghĩ tới, Hầu Quân lại lập tức cự tuyệt.
“Bằng cái gì mà ta không được theo, hôm nay ta muốn cùng hắn cược đến cùng! Sao vậy, nếu ngươi không có tiền theo cược, vậy ta sẽ đưa tiền cho ngươi mượn!”
Đây là địa phương của tên khốn Hầu Quân vương.
Hắn luôn miệng nói lão Hắc là huynh đệ tốt nhất của hắn.
Nhưng hắn biết rõ bài của chính mình, so với lão Hắc lớn hơn.
Còn muốn cho lão Hắc vay tiền để cược đến cùng.
Thằng cháu này, ai hắn cũng muốn hố.
Nói xong, hắn liền đếm 800 đồng tiền, cho lão Hắc mượn.
Mà trên bàn của hắn, cũng chỉ còn dư lại có hơn một ngàn đồng tiền.
Bởi vì trước đó tôi thắng, trên mặt bàn của tôi còn có khoảng một ngàn năm đổ lại.
Ba người tiếp tục xuống cược.
Lại đi qua thêm mấy vòng cược, 800 của lão Hắc cũng chỉ còn lại có mấy chục khối.
Hắn nhéo bài trong tay của chính mình, nói với tôi cùng Hầu Quân:
“Nếu không hay là dừng lại ở đây đi, đừng cược nữa. Ba người chúng ta so sánh một chút, xem ai lớn nhất người ấy thắng!”.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!
- Chương 7-1: Tất cả tiền đều xuống cược 1/2)