Giọng mẹ Giang đang mắng nhiếc vẫn không ngừng truyền đến bên tai: “Còn không ra nấu cơm? Tưởng mình là tiểu thư sống trong tòa lầu thêu hoa hả?” Cô ta càng nói càng tức giận, nhớ đến vừa rồi mình bị con gái hù dọa, lại nhớ đến con gái dám cãi lại với cô ta, dám chạy khi cô ta đánh, cơn tức sâu trong lòng chợt bộc phát ra ngoài, đập phá ở phòng khách, lớn tiếng mắng: “Không biết kiếp trước tôi đã gây nghiệt, gì, sinh một con quỷ đòi nợ như thế, trồng vội gặt vội bận rộn như vậy, chưa kể đến việc giúp chúng tao gặt lúa, cơm tối cũng không biết làm, ở nhà ngủ say sưa, đợi tao về hầu hạ mày! Tao đánh hai cái thì lấy dao đuổi tao...”
Mẹ Giang càng nói càng tức, tức giận đến nước mắt cũng rơi xuống, giận dữ hét về phía phòng Giang Ninh: “Mày còn muốn lấy dao gϊếŧ tao hả?”
“Bây giờ mới mấy tuổi, dám lấy dao, sau này có phải cũng dám gϊếŧ người không?”
“Trong nhà khó khăn như vậy, hai người anh phía trên còn đi học, cuối năm anh cả mày còn phải học lại, cũng không hiểu chuyện chút, con gái người ta lớn thế này, đều mang về mấy vạn tệ, Ái Quốc nhà Đại Mai Tử, mười hai tuổi đã ra ngoài làm công, bây giờ người ta cũng đã xây nhà lầu!”
“Mày không tiếm được một phân tiền thì không nói, còn đổ tiền ra ngoài!”
“Con gái nhà ai mà không biết mấy chữ thì ra ngoài làm việc? Cho mày học đến đây thì đa phần suy nghĩ đi vào bụng chó đi!”
Lời thế này, từ nhỏ đến lớn Giang Ninh không biết đã nghe biết bao nhiêu, nói con gái nhà người ta đã ra ngoài làm công từ sớm, nhà cô ngược lại cho cô đi học, để cho cô hiểu chuyện, phải nhớ ân huệ, lớn lên phải đối tốt với bọn họ, phải hiếu thuận, sẽ đối xử tốt với hai người anh trai.
Luôn bị tẩy não.
Luôn bị truyền bá tư tưởng như vậy.
Giống như PUA trong gia đình.
Tuy rằng khi đó, Giang Ninh vẫn chưa biết PUA là cái gì.
Nhưng những thứ này, đã khắc sâu vào xương cốt Giang Ninh, trở thành phản ưng theo bản năng của cô.
Cho dù sau này cô ý thức được, nhiều lần chống lại bản năng đã khắc vào linh hồn cô, trong quá trình trưởng thành không ngừng cứu rỗi mình, nhưng có những thứ, đã thâm nhập linh hồn, trở thành một phần trong tính cách của cô, cho dù cô kháng cự nhiều lần, cũng khó mà xóa được.
Nhân cách tự ti, lấy lòng, nhân cách lảng tránh, cảm giác mình không xứng nhận sự tốt đẹp của người khác, người khác hơi bỏ ra chút thiện chí, thì thụ sủng nhược kinh, hận không thể đội ơn.
Nhưng làm sao không xứng chứ?
Cô tốt như vậy!
Nếu là trước đây, nghe thấy mẹ Giang nói những lời này, Giang Ninh đã sớm cực kỳ xấu hổ, lại cảm ơn, lại hiểu chuyện chủ động đi ra làm việc nhà, chia sẻ cho gia đình.
Nhưng lần này, Giang Ninh ngồi trên giường ở trong phòng, tựa như cái gì cũng chẳng nghe thấy, không rên một tiếng.
Mẹ Giang nói nói lại nổi nóng, đứng trước phòng Giang Ninh lớn tiếng quát: “Mày chết rồi à? Đã trễ thế này cơm chưa nấu cũng không biết đi ra phụ giúp hả? Chúng tao bận rộn ở ngoài cả ngày, trở về còn phải nấu cơm cho màu, hầu hạ đại tiểu thư là mày có phải không?”