Chương 42

Rất nhiều người bởi vì không phân biệt được sự khác biệt giữa ốc đồng và ốc Phúc Thọ, căn bản không ăn ốc đồng, cô cũng chỉ khi còn bé không có gì để ăn, ông nội cô đã nấu cho cô ăn.

Mà những con trai sông này, người dân địa phương lại càng không ăn, chê nó vừa tanh vừa già, còn có đầy bùn.

Chủ yếu là vào thời kỳ vô cùng đói khát, trai ở bãi sông đều sắp bị người dân địa phương ăn đến tuyệt chủng, bọn họ ăn trai cũng sắp ăn đến ói ra.

Giang Ninh mò trai và ốc, muốn trở về làm tương trai và tương ốc, mang đến trường làm món ăn, mặc dù không phải là thịt chân chính gì, nhưng cũng tốt hơn so với mỗi ngày ăn dưa muối, củ cải muối rất nhiều.

Gặp được chỗ có cá, cô cũng thuận tiện mò cá lên, bất tri bất giác đã mò được một chậu lớn.

Cô cố sức đẩy chậu gỗ lên bờ, đem tất cả ốc, trai sông trong chậu đổ xuống bờ ruộng, bắt cá trở lại chậu gỗ, rồi đi xuống tiếp tục mò trai sông.

Bạn đem cá đặt trên bờ thì còn có người lấy chứ những thứ như trai ốc này, người khác ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trên bãi sông có các loại trai như trai mỏ nhọn, trai mỏ ngắn, cũng không ai thèm.

Mẹ Giang thấy Giang Ninh không mò cá cho tốt, mà lại ở đó mò trai sông, bà ta tức giận vớt lên bùn nhão lên ném về phía Giang Ninh: "Gọi mày đến mò cá mà mày cứ làm mấy thứ vớ vẩn gì vậy? còn không đổ bỏ nó đi cho tao!”



Mẹ Giang thật không còn gì để nói, con gái nhà người ta nhỏ hơn cô còn biết làm việc giỏi hơn cô, mò cá nhanh thoăn thoắt, chỉ có cô con gái của bà ta, nói cô ngu xuẩn như một con lừa còn là khen ngợi cô, sao lại có người ngu như vậy, bà ta sao lại sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như vậy?

Bà ta thật hận không thể nhét Giang Ninh lại vào trong bụng, trở về lò làm lại từ đầu.

Giang Ninh cố ý không ở cùng chỗ với ba mẹ Giang, khoảng cách có chút xa, bùn lầy của mẹ Giang cũng không thể ném vào cô, ngược lại còn ném vào đầu người bên cạnh một nắm bùn nhão, người ta không nhịn được hét lên: "Ái Liên, bà làm gì vậy? Ném bùn vào đầu vào mặt tôi rồi!”

Tuy rằng mỗi người xuống bãi sông mò cá ai cũng cả đầu cả mặt đầy bùn, nhưng bị bùn đất đập trúng như vậy, vẫn là rất không thoải mái.

Mẹ Giang liền không nhịn được mà phàn nàn về Giang Ninh với người khác, nói: "Cô xem cái số tôi nó bị gì, sao lại sinh ra một con bé ngu xuẩn như vậy? Người ta đều mò cá, chỉ có nó là đang mò trai sông.”

Những người bên cạnh cũng nở nụ cười: "Có lẽ Ninh Ninh nhà cô thích ăn trai sông đấy?”

"Đúng vậy, trai sông còn chưa có người cướp, để cho cả nhà cô bắt còn không tốt sao?"

Ba Giang liền nói với mẹ Giang: "Có hai chúng ta mò cá là đủ rồi, Ninh Ninh muốn mò cái gì thì để cho con bé nó mò đi.”